Hoàng Hậu Siêu Quậy

Chương 54

Phía trước bọn họ bây giờ là tam vương gia và tam vương phi. Nhưng không phải chỉ có hai người mà sau lưng hai người đó còn có bóng đáng của một người khác nữa.

Lăng Bắc Thương cùng Lam Nhu hướng về phía nàng và hắn mà đi tới, đến gần nàng mới thấy phía sau họ là một thiếu nữ đeo màn xa mỏng, nhìn thân hình yểu điệu chắc chắn là mĩ nhân.

Lăng Bắc Thương bước đến trước hành lễ sau đó, hai người còn lại cũng lần lược hành lễ với bọn họ. Cô nương kia cũng làm tương tự, kết thức màn hành lễ Lăng bắc thương là kẻ mở đầu câu chuyện.

“ Hoàng huynh với hoàng tẩu chẳng hay đến đây để dạo chơi”

Hắn bình tĩnh gật đầu.

“ Thật vừa khéo bọn đệ cũng đi đạo gặp huynh ở đây” Bắc Thương nói xong thì kéo tay vị cô nương đang đứng ở sau ra trước mặt bọn họ hỏi” hoàng huynh, huynh có nhớ đây là ai không“.

Nàng nghe hắn(LBT) hỏi vậy thì ngộ ra một điều hóa ra họ biết nhau sao?Nàng nhìn sang hắn(LBD) hắn vẫn rất lạnh nhạt trầm tĩnh, không phát ra âm thanh gì, lát sau nàng mới nghe hắn lạnh nhạt trả lời.

“ không có ấn tượng”

Nụ cười trên môi Lăng Bắc thương đông cứng đến méo mó, cô gái bên cạnh đeo mạn sa không rõ biểu cảm gì.

Cô gái đưa tay tháo mạn xa dung dung nhan tuyệt mỹ, vần tráng thanh tú, chân mày lá liễu,môi nhỏ hồng hào nàng nhìn mà thản thốt.

Không phải vì nàng ta quá đẹp vì nhan sắc này so với nàng thì nàng vẫn hơn, mà là khuôn mặt này làm nàng gợi nhớ đến một người, người mà nàng từng xem trọng, từng được nàng xem như chị em đối đãi. Người này cũng là người phản bội nàng, cướp mất người yêu của nàng thời hiện đại.

“Hoàng thượng muội là Liễu Ninh đây hoàng thượng không nhận ra muội sao”Cô nương bộ dạng như sắp khóc.

Nàng nhìn nàng ta rồi thầm nhủ, hoá ra chỉ là người giống người thôi. Nhìn sang hắn nàng thấy khuôn mặt hắn vụt qua một tia ngạc nhiên, rất nhanh nhưng nó không qua được mắt nàng.

“ Thì ra là muội lâu rồi không gặp” Hắn sau một thời gian im lặng đã chịu nói câu thứ 2.

Nàng ta mừng gần như sắp khóc” Huynh còn nhớ muội muội rất vui, mười năm qua muội nhớ huynh lắm ngày nào cũng mong gặp huynh“.

Hắn vẫn im lặng, không nói gì thêm nữa. Lúc này Lăng Bắc Thương mới giới thiệu cho nàng biết cô nương đó là ai” Hoàng tẩu đây là Liễu Ninh con nuôi của tiên hoàng, bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của chúng ta, mười năm trước muội ấy bị bệnh nặng không phương thuốc cứu chửa mai nhờ có Linh kêu, Bà ấy có phương thuốc chữa trị nhưng điều kiện là phải dẫn muội ấy theo, mới đây đã 10 năm rồi”

Nàng chỉ” à “một tiếng tỏ ra mình đã hiểu và không nói gì thêm, chuyện của bọn họ nàng vốn không rõ không tiện xem vào.

Liễu Ninh hết nhìn hắn rồi nhìn sang nàng với cặp mắt rất ư là ý vị, nhưng miệng vẫn tươi cười nói:“ Hóa ra đây là hoàng tẩu, tẩu thật là xinh đẹp quá, làm muội ghen tỵ quá đi mất“.Nàng là người biết lễ nghĩa nên bâng quơu đáp lại:“ muội đây quá lười rồi, ta đây sao so được với muội“.

Hắn dương như không thích ở đây nên lên tiếng:“ Các người đi dạo đi ta với hoàng hậu di giá về cung trước“.

Nói xong không đợi ai đáp trả hắn kéo nàng bước đi, mặt kệ biểu hiện của họ ra sao. Nàng không nhìn cũng đoán được phía sau có người nào đó đang mất mát.

~~ TRƯỜNG THU CUNG~~~

Nơi đây hôm nay yên ắng lạ thường vì hầu hết người đã xin về nhà để thăm gia đình, ở đây chỉ còn lại vài người.

Hắn bước vào phòng, ngồi xuống bàn ngay lập tức thành con người khác:“ Hậu của ta đến đây ta với ta nào”

Nàng thật là khóc không được cười không xong, bộ dạng hắn thay đổi thế kia đúng là quá xuất sắc. Nàng như thế nào vẫn bước đến bên hắn, ngồi xuống ở ghế bên cạnh hắn, rót hai chun trà uống lấy uống để.

Hành động của nàng làm hắn cười phì trêu:“ Ta đây nuôi nàng không tốt sao, lại để cho nàng có cái bộ dạng, như trâu uống nước thế này“.

Nàng chẳng để tâm uống một hơi nữa mới ngường lại, lấy tay áo lau sạch nữa trên mép mới thong thả ngước lên nhìn hắn trách:“ Đã bảo là đi dạo mà gặp người không muốn gặp, đứng đó tiếp chuyện làm ta khát khan cả cổ, người á ở đó mà trêu ta“.

Nàng vừa nói xong hắn lặp tức kéo nàng lại ngồi vào lòng mình ép hỏi:“ Nàng vừa xưng hô với ta thế nào“.

“ Thì là ta...... Ngươi, á ta nhầm.... là Du..... tha cho ta đi” Nàng lúng túng nói, vì đã quen miệng với cách nói này nên nàng thi thoảng lại xưng hô tùy tiện như thế.

“ Tha cho nàng đó, mai sau nhớ xưng hô cho đàng hoàng “ Hắn cười hôn má nàng một cái rồi thả nàng ra hai người lại nghiêm chỉnh ngồi đối nhau.

Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.

“ Nè nàng nhìn đủ chưa thế, nhìn ta đễ làm gì, có phải giờ thấy ta đặt biệt anh tuấn không” hắn trêu chọc.

“ chỉ là không có gì cho ta nhìn ta mới nhìn chàng thôi, việc gì phải tự tin như thế chứ” Nàng khinh thường hừ mũi.

“ Ta đât thấy nàng đang cố ý nói sai sự thật thì có, rõ ràng thấy ta anh tuấn mà“. Hắn đùa dai thật.

“ Thôi không đùa nữa đâu, tự nhiên chúng ta vào đây chơi trò đối mắt à, Du có phải quá rãnh rỗi không thế“.

“ Ta đâu có ý định đó, chỉ là muốn kéo nàng về tránh xa đám người kia thôi, ta không thích để nàng tiếp xúc với bọn họ nhiều”

“ kể cả cái Cô Nương Liễu Ninh gì đó”

Hắn gật đầu rồi nói:“ Đúng vậy, nàng có điều không biết về Liễu Ninh, còn ta thì biết rất rõ, cô ta là một con người lòng dạ rắn rết ít tiếp xúc càng tốt“.

Nàng chặc lưỡi:“ Ái chà chà nữ nhân người ta bị chàng đem đi nói như thế, thật là tội nghiệp, với lại ta thấy cô ấy hình như có ý với ai kia thì phải“.

Hắn lờ đi:“ Nàng đừng suy diễn, Liễu Ninh rất có tham vọng, không phải là một con người tầm thường đâu, huống hồ lại ra đi 10 năm giờ quay lại ta thấy có gì đó không ổn“.

Nàng đối lại:“ Biết đâu Thanh mai tìm đến trúc mã thì sao, biết đâu nàng ta nhớ ai đó nên quay về để ở bên cạnh ai đó....”

Hắn bất đắt dĩ:“ Ta không biết nói sao để nàng hiểu, nhưng vị trí này đã có chủ nên không có người chủ thứ 2 đâu. Ta đây cả cuộc đời chỉ có nàng thôi“.

Nàng bộ dạng ngây thơ:“ ta chỉ nói ai đó, ta đâu có nói chàng này là chàng tự nhận ta không ép buộc nha“.

Hắn khóc không ra nước mắt, xem ra hắn lại sập bẫy của nàng rồi.

Nàng cười hì hì:“ ta đây đùa đấy, ta tin chàng mà, có phu quân như chàng thật là tốt biết mấy đúng là số ta tốt thật”

Hắn nghe nàng nói thể mặt tươi cười, không thể khép lại, bọn họ sẽ không đễ bị người thứ ba xem vào đâu, vì họ tin lẫn nhau.

~~~~ a i c h o t a đ ộ n g l ự c m a i đ ă n g c h ư ơ n g m ớ i đi~~~~~~~☆☆☆☆☆

Ai thích ngược nào chương sau ta bắt đầu ngược đây......
Bình Luận (0)
Comment