“các người muốn chơi ta cùng nhau chơi, đã muốn đấu ta cùng các ngươi đấu” Lam anh sau đó cùng lệ nhi bị người kéo xuống, tuy hai người nhắm mắt tựa ngất đi nhưng thật ra hai người họ vẫn biết mình thô bạo bị kéo đi rồi cùng bị xô ngã vào một căn phòng.
“két két... cụp....” một tràng âm thanh vang lên sau đó không còn tiếng động gì nữa, hai người biết là người đã rời đi liền đột ngột mở mắt ánh mắt sắc lạnh như chim ưng cười mỉa mai. Lệ nhi tay phủi phủi quần áo bộ dạng tỉnh táo không có dấu hiệu bị ngấm thuốc miệng nhỏ giọng mỉa mai:“ tỷ xem họ có quá xem thường chúng ta không dùng thuốc mê cũng là loại kém như vậy, khi nào rảnh muội cho họ một liều đảm bảo ngủ một tháng chưa tỉnh được“.
Lam Anh cũng giống Lệ nhi đứng lên phủi phủi quần áo, sau đó lấy một cái khắn trắng lau tay rồi nhét vào tay áo miệng không đáp lời Lệ Nhi khuôn mặt lại hơi cười miệng lẵm bẩm một câu gì đó rất nhanh trước mặt bọn họ xuất hiện hai người, người đến là hai tiểu cô nương dáng dấp tuổi tác ngang bằng nàng và Lệ nhi tên gọi Tĩnh và Mặc hai thuộc hạ dưới trướng của Chu Tước. Tổ chức của họ là tổ chức phân cấp độ rất rõ ràng nàng là người đứng đầu quản lí toàn tổ chức, dưới có hai phó cát chủ là song nhi cùng bốn hộ pháp Long Hổ Tước Mị, dưới họ còn có các thuộc hạ do họ toàn quyền phụ trách những người nào đủ thực lực khi tăng lên Cấp thứ ba thì có thể nhận người, và hai người đứng trước mặt họ chính là hai sát thủ xuất sắc nhất dưới tay chu tước.
“ Cát chủ thuộc hạ có mặt, chừ người giao phó” Tĩnh và Mặc giọng điệu cung kính nhưng rất sùng bái Lam Anh, người như bọn họ vốn lầm tưởng cát chủ là một thiếu niên khí phách cho đến khi hai người có biểu hiện suất sắc nhất được diện kiến đặt biệt mới biết các chủ là một cô nương nên họ càng sùng bái Lam Anh hơn xem nàng như tấm gương học hỏi....
“Đứng lên đi, ta có một việc cần các ngươi lập tức làm hai người dịch dung thành bọn ta ở lại đây xem có động tĩnh gì báo cho ta nhưng tuyệt đối không được lộ sơ hở”
“ Thuộc hạ tuân mệnh” hai người không nói hai lời mỗi người từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc nhìn thật kĩ Lam anh và lệ nhi sau đó cho thuốc vào miệng vận một luồng nội công một làn khói tỏa ra chẳng mấy chốc đã biến thành Lam Anh và Lệ Nhi thứ hai. Thuốc bọn họ uống là thuốc dịch dung được tổ chức đặt biệt nghiên cứu tạo nên, sở dĩ tạo ra loại thuốc này vì nó tiện lời hơn tổ chức bọn họ tuy máu lạnh nhưng xem rất lười vác theo dụng cụ này nọ thì rất mệt uống thuốc là nhanh nhất vì thế Hoán Nhan Đan ra đời.
Bọn họ đổi y phục cho nhau, sau đó nàng và Lệ Nhi nhẹ nhàng rời đi....
Trường Thu Cung
Lúc bọn họ trở về thì trông cũng khá trống vắng bọn họ nhanh nhẹn trở về phòng tự mình uống một viên thuốc Hoán Nhan Đan thay một bộ đồ nha hoàn thu liễm khí tức bước ra cửa, cùng lúc đó Lam Anh giả cùng Lệ Nhi giả đến.
Cửa Trường Thu Cung mở ra kiệu lớn đi vào Lam anh cùng Lệ nhi bước xuống tất nhiên họ là giả rồi, vừa đặt chân xuống Lam Uyển tức LamAnh giả đã cảm thán sau đó ngó đông ngó tây trong lòng thầm khinh bỉ đây là cung của hoàng hậu sau đơn giản sơ xài đến thế, còn nữa thấy chủ nhân trở về lại chẳng có nha hoàn nào đón xem ra Lam Anh kia làm hoàng hậu không dễ dàng.
Lam Nguyệt tức Lệ Nhi tâm trạng rất không vui, không hiểu sau hai người họ lại bị sắp xếp thân phận như vậy. Rõ ràng là tỷ muội nhưng Lam Uyển lại làm hoàng hậu mình chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi.
“ Người đâu, người đâu ra đây hết cho ta sau ta trở về không có ai nghênh đón”
Bản tính tiểu thư đó vẫn không bỏ được nhưng thật phải rất tiếc cho họ không một ai xuất hiện, họ đứng trước cửa gần nữa khắc cuối cùng có một tiểu thái giám đi qua:
“ Ngươi ngươi lại đây cho ta”
Thái giám dừng lại đi đến bên chỗ Lam Uyển mắt đầy khinh bỉ đầu thậm chí không cúi nói:“ có việc gì không thấy ta đang bận à“.
Lam uyển tức giận vô cùng giờ nàng là hoàng hậu lại bị thái giám coi thường, bản tính ả tức giận thì phải đánh người mà đã đánh người sẽ ra tay rất nặng như giờ là hoàng hậu không thể thất thố đành hô to:'' Người đâu bắt tên cẩu nô tài này đánh chết cho ta'', nói xong gương mắt chờ đợi dáng vẻ cầu xin của thái giám nhưng thật làm ả ta thất vọng thái giám đó không sợ còn nhàn nhã đứng đợi.
Thêm nữa khắc nữa thì mới có người xuất hiện hai ả kia đã đợi đến tức giận đậy mình, lần này trước mặt họ là xuất hiện một tên lính nhưng tên lính này đặt biệt khác người vì hắn mặc là loại lụa đắt tiền chưa thấy tên lính nào không cầm gậy hay kiếm lại cầm quạt ra dáng thư sinh giọng điệu giống tên thái giám:“ ồn ào cái gì chứ con tiện nhân này không biết ta đang ngủ à”, rồi thân thiết quay sang nói với tên thái giám:“Tiểu Hựu Tử khỏe không, ngươi có chuyện thì làm đi ở đây giao cho ta“.
Tiểu Hựu Tử rời đi Phụ Đình mới hét lớn:“ Người đâu hoàng hậu trở về sau không ai ra đón thế”, lời vừa dứt một đám người xuất hiện trước họ. Chị em họ Lam sắp phát điên vì bị khi dễ lại có chút hả hê khi lầm tưởng cuộc sống của Lam Anh là vậy thì ra chỉ là một màn kịch...
Trong đoàn người xuất hiện có cả Nàng cùng LN dịch dung, hai người bọn họ chưa kịp ra oai đã có mấy nha hoàn xong lên xúm nhau la:“ hét.... hét cái gì tưởng mình lớn lắm à chẳng qua là một ả tiện nhân rách rưới, hôm nay ngươi có quyền ra oai à''.
Lam uyển tức giận mặt xanh méc ra tay định đánh người thì nhanh chóng bị bắt lại rồi bị giáng xuống một cái tát” bốp'' người ra tay là LN dịch dung. Ả Ta thực sự sắp điên rồi rõ ràng là cải trang để tận hưởng vinh hoa sao lại như thế, LN giả đứng kế bên rất hả hê lại thấy mai mắn vì mình không làm hoàng hậu.
Một cái tát làm Lam UYỂN té lăn xuống săn sau đó bị một đám nha hoàn đè xuống cởi y phục chỉ để lại một kiện áo ngoài không lành lặng, LN giả hoảng sợ muốn chạy nào ngờ bị bắt được chịu chung số phận với Lam Anh giả giờ nhìn hai người họ thật tồi tàn....
Bỗng cánh cửa được mở ra, Hắn thoáng ngây người rồi đảo mắt nhìn quanh thấy Nàng đảo mắt ra hiệu hợp tác hắn cười khổ nàng chơi hắn chơi cùng nàng vậy. Hắn bước đến phía trước hai người giả mạo kia tưởng hắn là đến cứu mình nhưng hắn không nói gì chỉ đứng nhìn họ thật lâu....
thông báo mai ta lại có bài ktra đó kiểm tra dồn dập luôn vốn định viết nhiều nhưng ta chưa học bài, nếu rảnh mai ta ra chương ms luôn....