Từ Ninh Cung
Như thường lệ Mị Hồ chuẩn bị ngủ theo thói quen của hoàng tổ mẫu để tránh tay mắt nghi ngờ, chợt nàng nhận ra xung quanh có vẻ không ổn lắm suy đoán một chút thì đoán ra người đã có động thái nên vờ lên giường đắp chăn và nhắm mắt lại.
Người bước vào phòng theo sau là hai người nữa cùng nhau đến bên giường nhìn người bên trong đã ngủ nên thổi thuốc mê vào trong, sau một thời gian đủ cho thuốc mê ngấm thì mới có người phát ra giọng nói:¤Sao chúng ta không giết mà phải bắt sống“.
Một tên khác lấy tay đánh tên kia, giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn nói:“Ngươi bị ngu à giết bà ta rồi chúng ta lấy đâu ra con tin“.
Người bị đánh lúc nãy gật đầu nghiến răng nhủ:“ Bình tĩnh bình tĩnh vì chuyện lớn.... bà đây sẽ xử lí các người sau” Bích xuyên trong bộ dạng hắc ý nhân trà trộn vào trong lòng khắc sâu giọng nói của tên đánh nàng.
Nàng đường đường là công chúa một nước mà dám đánh nàng hắn ta chán sống rồi.. hừ ta về nói ngươi ức hiếp ta cho lão công ta biết xem hắn thế nào trị ngươi. Lưu Kiên ở một nơi khác hắt hơi liên tục thầm oán:“Lại chuyện gì nữa không biết mỗi lần lão bà tức giận hắn lại bị kêu đến hắc xì không có điểm ngừng“.
Ba người trói Mị Hồ lại rồi quấn vào một cái chăn mang đi, không lâu sau Từ Ninh Cung khôi phục lại nguyên trạng.
Trúc Ký cung.
Lưu Kiên vốn không hề biết muội muội của mình lại tiếp tay cho người xấu nên vẫn không quá lo lắng về kế hoạch của bọn họ, hắn đến chỗ Lam Anh chỉ dẫn gặp được Lão Thái Thái và có một cuộc trò chuyện ngắn.
“ Người là....”
“Tiểu bối là Thái Tử Lưu Thanh Quốc nay đến đây theo lời của Hoàng hậu bảo vệ Lão thái thái và đưa bà đến nơi an toàn“.
“Là Lam Nhi nhờ ngươi tới sao.... có chuyện gì xảy ra “
“Tiểu bối không rõ chỉ thuận theo nhờ vã của hoàng hậu, mời lão thái thái đi theo tiểu bối”, Sau đó hai người rời Trúc Ký Cung.
Thái Tử và Thái Tử Phi tương lai chỉ rãnh rỗi không có chuyện làm trốn nhà đi chơi, không khéo lại thành sai vặt thật là một chuyến đi đáng nhớ.
Trường Thu Cung
Non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình bên ngoài rập rình vài chục tên áo dạ:“Không có động tĩnh chắc mọi người đã đi ngủ” một hắc y nhân báo cáo.
Tam Hoàng Tử Lăng Bắc Thương gặp đầu đứng trước cửa lớn hô to:“ Hoàng Huynh đệ đêm tối đến cùng huynh thưởng rượu”, sau một hồi không có tiếng đáp trả hắn nói tiếp:“ Hoàng huynh nghe nói hoàn tẩu không tốt, trên tay đệ Có cách giải độc“.
Đại môn vẫn không dấu hiệu hồi đáp:“ Hoàng huynh nếu người không ra ta không những sẽ phá nát nơi này mà còn cho một mồi lữa thêu rụi”, lúc này cửa chính mới có dấu hiệu lây động, đại môn mở ra phía trước là Hắn ôm Lam Anh cực kì yếu ớt trên tay, phía sau là Song nhi cùng Hàn. Tử bước tiếp.
“Hoàng đệ thật có lòng dẫn theo nhiều người như vậy để tiếp chuyện với ta... À còn có thừa tướng nữa sao thật là trùng hợp” Hắn không thèm liếc nhìn bọn họ lâu chỉ đưa mắt qua lạnh giọng nói khuôn mặt lạnh băng như vừa được ngâm trong hàn băng.
Song nhi cũng vô cùng song xáo miệng cắn hạt dẽ mắt chăm chú nhìn, làm hai người bên cạnh một phen dỡ khóc dỡ cười tự hỏi:“ hai người bọn họ có thể khẩn trương có thể lo lắng sợ sệt một chút không vậy” rồi lại ão não đứng đó tiếp tục làm mặt lạnh như bị quỵt tiền.
Lăng Bắc thương phối hợp vô cùng trưng ra bộ mặt vô cảm, sát khí tung đầy một khoảng trời. Ảnh Miêu thì khuôn mặt dường như không biểu cảm trong lòng có một dự cảm không yên vì người phụ nữ trong tiều tụy đó.
“Hoàng huynh hôm nay ta đến đây là vì cái gì ta nghĩ huynh đã biết nên ta cũng không dài dòng, nếu huynh chịu nhường ngôi cho ta ta sẽ nể mặt tình huynh đệ tha cho huynh con đường sống hơn nữa còn trị khỏi độc cho nàng ta cho nàng ta trở thành quý phi....”
“Vậy còn nếu không thì sao” hắn không hề áp lực trước lời đe dọa cũng không hề tức giận bình tĩnh đáp trả.
“ Nếu không tất cả các người ở đây điều phải chết” Lăng Bắc Thương cai độc nói hắn lần này nắm chắc phần thắng.
“ Thừa tướng ngươi cũng mưu phản” câu hỏi tưởng chừng dư thừa của hắn đã làm Thừa Tướng giật mình, tội danh mưu phản ông đã nghĩ đến nhưng bây giờ bọn họ chiếm lợi thế ông đi theo Tam Hoàng Tử sẽ có lợi hơn.
Thừa tướng tướng nghĩ xong mới nói:“ Thần chỉ đang giúp đỡ vị đế vương thật sự lên ngôi không tính là mưu phản“.
“ Hảo Hảo Hảo... người đâu bắt thừa tướng cùng tam hoàng tử lại” Hắn vừa nói xong khoảng 20 hắc y nhân thượng cấp xuất hiện bao vây đám người Thừa tướng.
“Khoan còn chuyện hay đệ đây chưa bật mí huynh đã gắp rúc thế rồi” Lăng Bắc Thương nói xong ra hiệu dẫn người ra, Mị Hồ bị trói chặc bị một hắc y nhân áp giải ra còn về hai tên còn lại có lẽ đang ngắm trăng dưới hồ rồi.
“Hoàng tổ mẫu người huynh yêu thương huynh nhất cũng là người huynh thương yêu nhất.... huynh nghĩ sao nếu bà ta chết dưới tay ta” một con dao sắt nhọn chìa vào cổ Mị Hồ, Mị hồ ra vẻ sợ cái dao đó vô cùng trong lòng phì báng:“ đồ không tốt lại không sắc bén“.
Lam Anh được ôm trong ngực thấy sắc mặt thống khổ của hắn đau lòng vô cùng lại nghe Tam Hoàng tử nói:“Đổi nàng ta lấy bà già này thấy sao”, Hắn tức giận thật rồi muốn lấy nữ nhân của mình lại còn uy hiếp mình làm hắn như muốn giết người lập tức. Lam Anh thầm ra dấu bảo hắn đồng ý, hắn lưỡng lự nhưng sau khi nhìn ánh mắt kiên định của thê tử thì gật đầu đồng ý, Mị Hồ được trả về những Lam Anh lại rơi vào tay Thanh Lam.
“Người đâu xong lên giết sạch cho ta” hắn lạnh giọng nói tựa như không để ý nàng đang là con tin.
Tiếp đó khoảng 10 hắc y nhân bị người của hắn giết Tam Hoàng tử như không thể tin thì bỗng nhìn về phía bên kia xuất hiên thêm bốn hắc ý nhân thân thủ cao cường, thừa tướng và tam hoàng tử càng thêm chắc chắn khi họ xuất hiện thì phần thắng là chắc chắn.
THẬT SỰ TA MUỐN VIẾT KẾT LUÔN NHƯNG MỎI TAY QUÁ THÔI ĐỂ MAI VẬY.