Yến Vân Đình ngẩn ra, hai mắt buồn bã.
Hai tháng hơn, có thai hơn hai tháng, cốt nhục trong bụng Bùi Anh quả thực là của Yến Triều?
Trong điện một mảnh yên tĩnh.
Lúc này Tống An run run rẩy rẩy tiến lên đem viện đầu Thái Y Viện đỡ lên, móc ra khăn tay trong lòng ngực, xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra trên trán: "Còn thỉnh cầu Trương thái y nhanh nhanh làm điện hạ tỉnh lại."
Trương Khác còn đang run rẩy, hắn cầm một cây ngân châm đâm vào huyệt đạo ở trên cổ tay Bùi Anh.
Đau nhức truyền tới, Bùi Anh nhíu chặt chân mày, trằn trọc kêu đau, sắc mặt cũng trắng bệch.
Trên trán Bùi Anh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giãy giụa cố gắng mở ra hai mắt.
Bị mồ hôi cùng đau đớn rửa sạch qua, hai tròng mắt càng thêm sâu thẳm.
Y đỡ tay Tống An, chậm rãi ngồi dậy, sau khi ho khan hai tiếng, ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Lĩnh Nam vương Yến Húc tay dính đầy máu tươi.
" Làm phiền Vân Huy tướng quân"
Y khàn khàn mở miệng, thanh âm vốn không lớn, ở trong điện yên tĩnh lại có thể nghe đến rõ ràng.
Yến Vân Đình đem Minh Tâm tra vào vỏ, chắp tay khom người nói: " Nguyện nghe theo lệnh của điện hạ."
Trên mặt Bùi Anh nước mắt đã cạn, ánh mắt khi nhìn xuống mọi người mang một chút lạnh lẽo, tay của y vẫn luôn đặt lên trên bụng nhỏ, tựa như cực kỳ mệt mỏi: " Lĩnh Nam vương Yến Húc, trước mặt tiên đế bất kính, ý đồ mưu hại cướp ngôi vị hoàng đế..."
Đôi môi y khôi phục huyết sắc, khóe môi trong lúc lơ đãng gợi lên một tràng ý cười, giây lát sau liền tiêu tán.
" Xử theo luật lệ, trảm ngay lập tức!"
Lời này vừa nói ra, tiếng ồn ào trong điện bùng lên suýt nữa thổi bay luôn nóc nhà.
Giữa mày Yến Vân Đình cũng nhíu lại, đối với kế hoạch này tựa hồ còn chút băn khoăn.
Khóe mắt Trần Xuân Thụy muốn nứt ra, ngọc trượng trong tay suýt nữa chọc ra một cái lỗ thủng trên mặt thềm gạch.
"Bùi Anh!"
Tể phụ đã hơn 60 tuổi, tóc mai tán loạn, giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên, giơ ngọc trượng run run chỉ vào vị Hoàng hậu đang ngồi phía trên.
" Lĩnh Nam vương là huynh đệ ruột thịt của tiên đế, ngươi dám, ngươi dám giết hại huyết mạch hoàng gia, không sợ..."
" Ta sợ cái gì!"
Bùi Anh ánh mắt lãnh lẽo, ý cười nơi khóe miệng kia nhạt đến mức làm lòng người hoảng sợ: " Lĩnh Nam vương là huyết mạch hoàng gia, hoàng nhi của ta không phải sao?!"
" Bùi Anh ---"
Hai mắt Yến Húc tựa hồ như muốn phát ra lửa: " Ngươi dám giết ta! Ngươi dám giết ta!"
Ánh mắt Bùi Anh khẽ chuyển: " Bệ hạ băng hà, hiện giờ ta lại đang mang thai, sợ là không thể thấy máu"
Y thoáng nhìn qua Yến Vân Đình đang quỳ trên mặt đất: " Liền tước đi phong hào của Lĩnh Nam vương, phạt 30 trượng, giáng làm dân thường.
Phủ viện xung vào quốc khố.
Nam đinh trong nhà dưới 15 tuổi bán đi làm nô, nữ quyến bán vào kĩ viện, nam tử đã thành niên thì xử tử"
Trong điện yên tĩnh, chỉ có một mình Yến Vân Đình trầm giọng lên tiếng: " Thần lĩnh chỉ"
Yến Húc còn chưa kịp phản ứng, chính mình từ Lĩnh Nam vương cao cao tại thường, liền biến thành tù nhân bị vạn người phỉ nhổ.
Hắn không dám tin mà nhìn Bùi Anh ngồi phía trên, run rẩy đưa lên tay phải đầy máu, phảng phất như lại muốn bóp nát cổ y.
Yến Vân Đình tiến lên đánh gãy cánh tay của hắn, đồng thời hung hăng đá vào đầu gối hắn, Yến Húc kêu thảm thiết một tiếng rồi quỳ gối trên mặt đất, Hơn mười vị Ngự Lâm quân nối đuôi nhau mà vào, Yến Vân Đình xua xua tay, ý bảo người đem hắn mang đi.
Hai mắt Yến Húc tràn đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Yến Vân Đình, tức giận đến mức bật cười:
" Yến Nguyên Huy! Ngươi chính là một con chó của Bùi Anh! Ăn cháo đá bát! Ngươi cho rằng tiện nhân kia chân thành đối đãi ngươi ư?! Hahahahahahaha----"
Hai tay Yến Húc bị người gắt gao kéo ra bên ngoài, ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn dừng lại trên đôi môi đỏ tươi của Bùi Anh, bỗng nhiên cất tiếng cười to: " Bùi Vãn Trúc, thằng nhãi này, căn bản không có trái tim."
- -------------------Hết chương 6-----------.