Hoàng Hậu Tiền Triều

Chương 9


Bùi Anh mơ màng sắp ngủ, không có sức tự mình đứng dậy ngồi kiệu quay về.

Yến Triều tại Dưỡng Đức Điện tắt thở, Yến Vân Đình tất nhiên không thể để Bùi Anh ngủ lại nơi này.

Hiện giờ đại cục đã định, trong cung nơi nơi đều là người của Yến Vân Đình, hắn cũng không sợ bị người khác thấy, liền đem Bùi Anh bế lên, bồng ra khỏi Dưỡng Đức Điện.

Bùi Anh mệt mỏi, rúc vào trong lòng ngực Yến Vân Đình buồn ngủ nặng nề, lại vô ý dựa đầu vào cổ hắn, khe khẽ ngửi ngửi mùi hương đặc trưng của Càn Nguyên, thấp giọng gọi hắn, "Nguyên Huy."
Yến Vân Đình cúi đầu khẽ hôn lên chóp mũi y, Bùi Anh màu da trắng thuần, y giống như một đóa hoa lan phát sáng trong đêm.

Từng sợi tóc đến đầu ngón tay khẽ chạm lên da thịt hắn tựa hồ mang theo một hương thơm nhàn nhạt.

Thuần Ninh điện là nơi ở hằng ngày của Hoàng hậu.

Tình cảm của Yến Triều giành cho hoàng hậu cả thiên hạ đều biết.

Gạch trong Thuận Ninh điện này có cái nào không phải từ bạch ngọc làm ra, trong đó còn được khảm minh châu, khắc hình năm cánh hoa sen trắng, lấy ý bộ bộ sinh liên*.

Nhìn vào cung điện tráng lệ như vậy, liền có thể biết được Bùi Anh đắc sủng, hậu cung không ai có thể bì kịp.

*Bộ Bộ sinh liên: bước đi nở ra từng đóa hoa sen.

Ai xem cung đấu nhiều nghe là biết liền nè:>

Yến Vân Đình đem Bùi Anh ôm đến trên giường, ngồi ở mép giường sửa lại mái tóc rối của y, rồi cúi người hôn lên giữa trán y, sau đó mới lưu luyến không rời mà rời khỏi Thuận Ninh Điện.

Thiên tử băng hà, ba ngày sau đó là tân hoàng đăng cơ, hiện giờ Bùi Anh có thai không nên làm lụng vất vả, hắn lại không thể chăm sóc y nhiều hơn, phải đề phòng tránh người nào có ý đồ gây khó dễ.

Bùi Anh sau khi Yến Vân Đình rời đi mới từ từ mở to mắt, trên người y mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt lại nhưng cũng ngủ không yên ổn.

Tống An ở tại Thuận Ninh Điện hầu hạ, thấy y tỉnh liền tiến lên hầu hạ.

Bùi Anh thuận thế ngồi dậy, dựa vào đầu giường bình thản khẽ vuốt bụng nhỏ.

Đứa nhỏ này có không dễ, là toàn bộ lợi thế của y.

Chỉ là dùng dược để nhanh có hài tử vẫn có chút không tốt, từ khi có thai đến giờ thân thể y luôn không thoải mái.

Không giống đứa bé trước kia, vẫn luôn thuận lợi làm người ta bớt lo.

Trong mắt y ánh lên chút ôn hòa hiếm thấy, làm cho Tống An đứng bên cạnh do dự mãi, không biết có nên vào lúc này nhắc đến việc đó hay không.

May mà, ánh mắt dịu dàng của Bùi Anh chỉ duy trì trong phút chốc.

Gió đêm thổi lùa vào khiến y khẽ ho khan một tiếng, sau đó liền liếc nhìn Tống An, không cảm xúc hỏi: "Đều giải quyết rồi?"
Tống An thật cẩn thận mà thấp giọng nói, "Tuy rằng quá trình không quá thuận lợi, nhưng cũng may không xảy ra chuyện gì."
Bùi Anh chậm rì rì mà "Ừm" một tiếng, khẽ nhếch chân mày, cười như không cười mà hỏi lại, "Đều đã là tù nhân, Yến Húc còn có thể làm ra sóng gió gì nữa?"

Trong lòng Tống An bất ổn, khô khan mà cười một tiếng, "Điện hạ ngài cũng biết, Lĩnh Nam......!Yến Húc là người theo binh nghiệp, lại là Càn nguyên, mới hạ ngục không đến một lát, làm sao có thể cam tâm chịu chết?"
Hắn tựa như nhớ lại cảnh tượng máu me khi nãy, gương mặt trắng béo toát ra vài phần chán ghét: "Bốn người mới có thể miễn cưỡng khống chế hắn, khi rót rượu độc hắn còn nổi điên cắn đứt ngón tay út của một tên.

Bọn họ sợ hắn chết không sạch sẽ, lại trong phòng giam tìm dây thừng, ai nha, hiện tại thi thế kia cũng đã cách đầu một tầng da.

Bùi Anh hô hấp cứng lại, phảng phất trong không khí ngửi thấy mùi máu nồng đậm, cùng với mùi hôi tanh trong lao ngục.

Sắc mặt y trắng bệch, cố gắng kiềm lại mùi chua cuồn cuộn trong ngực, nhưng cuối cùng vẫn khom lưng nằm ở mép giường nôn khan một trận.

"Điện hạ!"
Tống An hết hồn, liền chạy đến quỳ xuống, một tay vén lên tóc dài Bùi Anh đang buông xuống, một tay kia ở sau lưng y chầm chậm vỗ nhẹ.

Sắc mặt Bùi Anh thống khổ, mười ngón tay lạnh run nắm láy vạt áo khẽ run rẩy.

Trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Y đã nhiều ngày chưa có ăn được một bữa cơm đàng hoàng, tới lúc này cũng chỉ có thể phun ra một bãi nước chua.

Y một lúc sau mới ngừng nôn khan, dựa vào phía trên đầu giường nhắm mắt, thở gấp.

Bùi Anh sắc môi trắng bệch, chân mày nhíu chặt lại, tay phải gắt gao đè lên bụng nhỏ.


Bỗng nhiên, thẳng lưng phát ra một tiếng kêu rên.

Tống An thấy năm ngón tay y nhấn sâu lên bụng, cuống quýt tiến đến ngăn cản: " Điện hạ! Không được, điện hạ! Cẩn thận long tự a điện hạ!"
Năm đó, sau khi hoàng hậu sinh non, tử cung cũng bị hao tổn, căn bản không chịu nổi bất cứ ngoại lực thương tổn nào nữa.

Bùi Anh hoảng sợ, nỗ lực khắc chế chính mình không tiếp tục xoa ấn tử cung yếu ớt kia nữa, chỉ có thể năm chặt chăn đệm dưới thân.

Sau một lúc mới bình ổn hơi thở, chỉ là sắc mặt lại khó coi hơn một chút, ẩn ẩn lộ ra vài phần tái nhợt.

Tống An cầm khăn gấm nhỏ khẽ lau đi mồ hôi lạnh trên trán y, thân mình cúi xuống nhìn quanh trái phải.

Thấy trong Thuận Ninh điện không còn ai khác, mới hạ giọng vội la lên: "Điện hạ, vẫn nên gọi Thái y tới nhìn một cái đi.

Hiện giờ thân thể người quý giá, trăm triêu lần không được xảy ra chuyện gì, an nguy của long tự bây giờ vẫn là quan trọng nhất!"
Bùi Anh giơ tay ý bảo hắn im lặng, y dựa trên đầu giường, hơi thở yếu ớt, năm ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng bình thản đặt lên trên bụng nhỏ.

Đôi môi khẽ mở, nếu không tới gần rất khó nghe rõ: " Thai nhi trong bụng ta hiện giờ bất quá chỉ mới hơn một tháng, việc này nếu để người khác biết được, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng."
Vẻ mặt Tống An lộ rõ vẻ khó xử: " Người gạt tướng quân như vậy, nô tài chỉ lo lắng bản thân người chịu đựng không nổi a."
Bùi Anh tàn nhẫn mà liếc xéo hắn một cái: " Đây là con nối dõi của bệ hạ, cùng người kia liên quan gì!"
Tống An vội không ngừng thấp giọng bảo vâng.

Bùi Anh từ trong tay hắn tiếp nhận một chung trà, sau khi nhấp một ngụm khẽ thở ra một hơi, lông mi rủ xuống, không rõ nghĩ gì mà thấp thấp thở dài: " Hiện giờ đại sự đã thành, giữ lại hắn chỉ có thể bị người người lên án.

Có một số việc....!vẫn nên gạt hắn đi."
Quạt tròn trong tay Tống An lay động, lại hạ cong eo sát vào Bùi Anh: " Trương thái y nghe theo lệnh người, ở bên ngoài tuyên bố long tự đã hơn hai tháng.

Chỉ là người hiện giờ hoài thai bất quá chỉ mới một tháng, đến lúc đó phải thế nào...."

Bùi Anh hơi có chút buồn bực mà xoa ấn mũi, sau một lúc lâu chỉ nói: " Hiện giờ ta chỉ mong bảo vệ được đứa nhỏ này, cũng không còn hơi sức mà lo lắng đủ điều...."
Nói được một nữa, Bùi Anh bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay Tống An.

Tống An bị lòng bàn tay lạnh lẽo của y cầm lấy, lông tơ sau lưng nhất thời dựng đứng cả lên.

" Điện hạ?"
Bùi Anh làn da tuyết trắng, đôi con ngươi kia đen láy dị thường, đôi môi y lấy lại được vài phần huyết sắc.

Ngón trỏ y ở trên cổ tay Tống An gõ gõ, đáy mắt ánh lên ba phần lạnh lùng, cổ tay áo còn dính vài vết máu, hiện giờ cũng đã khô, lắng đọng lại một mảng đỏ sậm.

Ý cười bên môi Bùi Anh lạnh lẽo, Tống An nhìn mà đáy lòng phát lạnh, chỉ nghe Bùi Anh không chút để ý mà mở miệng nói: " Nói đến Trương Khác – viện đầu thái y viện bên kia, lão đại nhân hiện giờ cũng đã 70 có lẻ.

Trong cung ban đêm tối tăm, đường tối khó đi, cần phải phái người trông coi hắn, cẩn thận trong lúc lơ đãng rơi xuống hồ."
Tống An thân thể cứng đờ, ngày sau đó hạ người càng sâu, thấp giọng đáp: " Nô tài tuân chỉ."
Đêm đã qua hơn nửa, ven hồ Thái Thanh bên ngoài dưỡng đức điện, lạc cô dâu* hiện giờ là lúc nở đẹp nhất.

Chính là không biết vì sao, gió đêm đã ngưng, lạc cô dâu bên bờ bỗng nhiên rung động, tựa hồ có người hàm sâu trong đó giãy giụa không ngừng.

*Lạc cô dâu: tên của một loài hoa nào đó
Ước chừng qua mười lắm phút, trong bụi hoa mới rốt cuộc an tĩnh lại.

Mặt hồ Thái Thanh gợn từng đợt sóng, cách hoa rơi xuống đầy hồ, cùng một góc áo chìm sâu trong hồ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thông Báo:.

Bình Luận (0)
Comment