Ngày hôm sau Tô Đình thức dậy khi trời đã lên cao, sau khi rửa mặt thay y phục nàng liền ra phòng ăn chuẩn bị dùng bữa, dù sao mỗi ngày của nàng đều trôi qua như vậy.
Sau khi cung nữ bưng thức ăn để vào bàn thì một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Hoàng thượng giá đáo."
Tô Đình nghe tiếng liền lạnh nhạt nhìn ra cửa, sau đó rủ mắt đứng dậy đi ra cửa.
Nhìn thấy chàng trai một thân long bào từ từ đi đến gần liền khom người hành lễ.
"Thần thiếp thỉnh an bệ hạ."
"Đứng dậy đi." Hoàng Tiêu Hiên phất tay đi thẳng vào trong rồi ngồi vào bàn ăn "Đến đây dùng bữa đi."
Tô Đình cụp mắt đi đến rồi ngồi xuống.
Tống công công nhanh chóng đem theo bộ chén đũa bạc dành riêng cho vua đến sau đó lui ra cửa đứng bên cạnh tiểu Thúy.
Hoàng Tiêu Hiên nhìn nàng rồi cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Trong phòng im lặng chỉ có tiếng chén đũa va vào nhau tạo ra âm thanh leng keng.
Hai người dùng bữa xong liền để cung nữ dọn thức ăn thừa đi, thay vào đó là một ấm trà cùng điểm tâm.
"Vết thương thế nào rồi." Hoàng Tiêu Hiên nhìn khuôn mặt vẫn còn xanh xao của nàng hỏi.
"Nhờ hồng phúc của bệ hạ, thần thiếp đã khỏe nhiều rồi." Tô Đình nhàn nhạt trả lời, đối với nàng câu hỏi này chẳng khác nào một trò cười đầy chế nhạo.
"Như vậy thì tốt rồi." Hoàng Tiêu Hiên gật đầu sau đó nói về chuyện xảy ra ngoài biên quan "Đại ca của nàng sẽ thống lĩnh binh lính công phá phía nam, nàng cảm thấy như thế nào."
"Kính mong hoàng thượng đừng để ca ca chết." Tô Đình lẳng lặng nhìn hắn sau đó mở miệng vang xin.
"Chiến tranh không thể nói trước." Hoàng Tiêu Hiên thở dài nói, sinh tử trên chiến trường hắn không quản được.
Tô Đình cụp mắt "Vậy thì chí ít đừng để người khác ám hại ca ca."
"Được ta hứa với nàng, sẽ cẩn trọng chọn người không để bất kỳ ai làm tổn hại đến quân ta." Hoàng Tiêu Hiên gật đầu hứa hẹn, giấc mộng của hắn cũng không thể để người khác phá hoại được.
"Vậy thì thần thiếp đa tạ bệ hạ." Tô Đình đứng dậy khom người cảm tạ.
"Ta cùng nàng còn khách khí làm gì nữa." Hoàng Tiêu Hiên đứng dậy đỡ nàng lên ánh mắt đầy dịu dàng.
Hắn rất hài lòng với nàng của hiện tại, không còn tùy tính khó thuần như trước, có lẽ sự uy hiếp của hắn có tác dụng đối với nàng, chỉ cần nàng có thể ra sức vì hắn thì thâu tóm các nơi khác chỉ là vấn đề về thời gian.
Ngược lại những lời này đối với Tô Đình chẳng khác nào lời châm chọc, bởi vì nàng không tiếp tục chống đối hắn thì hắn sẽ đối xử với nàng như trước kia, ánh mắt cũng thay đổi, ngoại trừ việc hắn không chỉ còn có một mình nàng thì sẽ không có gì thay đổi cả.
Đúng là đáng hận biết bao, nang nhìn tay hắn đụng đến người nàng cũng đã cảm thấy buồn nôn.
Hoàng Tiêu Hiên buông nàng ra sau đó thông dong rời khỏi "Ta còn có công việc bên người, nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe."
"Cung tiễn hoàng thượng." Nàng tiễn hắn rời đi sau đó bảo tiểu Thúy nhanh chóng đóng cửa lại.
"Tiểu thư ngài không sao chứ." Tiểu Thúy lo lắng hỏi.
"Không sao, ta đã quen được rồi." Tô Đình lắc đầu mỉm cười, nàng chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút mà thôi, cũng không đến nỗi phản ứng quá lớn như trước đây.
Đúng là sự trưởng thành của một người phải trải qua sự đau đớn như móc tim gan.
"Tiểu Thúy muội chuẩn bị giấy bút đi, ta muốn viết thư cho phụ thân."
"Vâng." Tiểu Thúy gật đầu rồi nhanh chóng đi chuẩn bị.
Tô Đình mệt mỏi cụp mắt, nàng cùng hắn không thể quay lại rồi, nhưng không sao cả chỉ cần gia đình nàng vẫn bình an thì không sao cả.
Cảnh cửa mở ra, tiểu Thúy đem theo giấy bút đi vào để lên bàn.
"Muội ra cửa coi chừng giúp ta." Tô Đình nhỏ giọng nói.
Tiểu Thúy nhanh chóng gật đầu rồi đi ra cửa.
Tô đình trải giấy ra sau đó đề bút, nàng ghi lại tình hình hiện giờ của các nước, sau đó nói tình hình của đại ca, dù hắn đã hứa với nàng nhưng những kẻ kia chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội để tiêu diệt Tô gia.
Sau đó nàng dặn dò phụ thân kêu nhị ca đừng rời khỏi thành trong lúc này, bảo mọi người hãy giữ gìn sức khỏe.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2.
Anh Rung Động Được Không?
3.
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
4.
Thập Sinh Ái Mộ
=====================================
Cuối cùng nàng nói mình không sao, bảo bọn họ đừng lo lắng, giúp nàng thăm hỏi các chắt nhi của mình.
Ghi xong Tô Đình gấp lại bỏ vào phong thư rồi để lên bàn bên kia.
"Phạm Thiên, nhờ ngươi."
Một cơn gió thổi qua, phong thư trên bàn đã biến mất chỉ để lại Tô Đình ngồi một mình thẩn thờ.
____________________________________
Xuân đi đông đến thời gian trôi qua một cách nhanh chóng thế mà một năm cứ như vậy mà trôi qua.
Tô Đình qua một năm đã rất bình tĩnh đối diện với những phi tần khác trong hậu cung, nàng trưởng quản hậu cung cực kỳ an tỉnh, những quyết định của nàng đều được Hoàng Tiêu Hiên âm thầm chấp những, những người khác thấy vậy cũng chẳng dám đối nghịch với nàng, phải nói rằng ai nấy cũng đều hòa thuận vui vẻ.
Tin vui bên trong hậu cung cũng rất nhiều, đã có hai hoàng tử nhỏ được sinh ra, cùng ba quý nhân đang mang long thai, nhưng kỳ lạ thay những người có huyết mạnh long chủng chỉ là những quý nhân gia thế bình thường.
Trong khi quý phi cùng phi tử có gia đình hiển thách được nhận nhiều ân sủng lại không có dấu hiệu mang thai.
Điều này khiến cho bọn họ không khỏi lo lắng không thôi, còn Tô Đình thì bình tĩnh nhìn bọn họ bắt đầu đấu đá, tranh giành tình cảm, ngày nào cũng lôi kéo hoàng thượng về Điện của mình.
Tô Đình chứng kiến tất cả những chẳng thèm quan tâm, dù bị châm chọc khiêu khích cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi chẳng để ý đến.
Ngày ngày nàng đều ở Cung của mình dưỡng thương đến hiện tại tuy sức khỏe không thể trở lại như trước nhưng vết thương đã kết vảy, chỉ đến khi trời trở lạnh mới đau nhứt một chút rồi không có chuyện gì nữa.
Quan hệ của nàng cùng hắn cũng chỉ bằng mặt không bằng lòng, mỗi lần hắn đến cũng chỉ dùng một bữa cơm sau đó liền rời đi.
Năm Minh Hòa thứ hai, tin báo chiến thắng ở biên quan trở về, quân ta đã công phá được bốn thành trì, lúc này đang tiến thẳng đến kinh thành ở phía nam, hoàng thượng vui mừng tổ chức yến tiệc.
Tô Đình là hoàng hậu một nước cũng phải có mặt ở yến tiệc, không những vậy An quý phi, Tú quý phi cùng ba phi tần khác cũng sẽ tham dự.
Sau khi thái giám truyền tin rời đi, Tô Đình liền nhàm chán trở về phòng đánh một giấc.
Tối nay chắc chắn không thể ngủ sớm, vì vậy nàng liền tranh thủ ngủ một lát.
Lúc này bên trong Điện Kim Tử, hoàng thượng cùng Tả thừa tướng, Chung thái sư tuổi đã xế tà, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, hai người đều là trọng thần của nước nhà, bên cạnh còn có Ngự sử đại phu, Trưởng quản Binh bộ.
"Hiện tại chỉ còn một bước cuối cùng để nắm gọn vùng đất phía tay, trẫm không muốn bất kỳ cản trở nào." Hoàng Tiêu Hiên lạnh giọng nói sau đó cầm một phong thư trên tay sắc mặt nghiêm trọng "Đây là bước cuối cùng, Tô đại tướng quân cần binh viện trợ, cùng hai xe lương thực, các ái khanh nghĩ người nào có thể đảm nhiệm trọng trách cứu trợ này."
Tả thừa tướng cùng Chung thái sư nhìn nhau, tuy hai ông không đồng ý với cách làm của hoàng thượng, nhưng ngài là vua của một nước có tham vọng là chuyện rất bình thường vì vậy hai ông cũng không ngăn cản, nhưng cũng không nói vào.
Nhưng lần này sự việc tương đối nghiêm trọng, có liên quan đến sống chết của nhi tử Tô gia, hai ông không thể tiếp làm ngơ, vì vậy liền suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Khởi bẩm hoàng thượng, hạ thần cảm thấy Đề Đốc Trần Phu Sử có thể đảm nhận chuyện này."
Hoàng Tiêu Hiên nghe vậy liền cảm thấy rất tốt liền gật đầu "Khanh nói có lý, Trần Phu Sử làm người lỗi lạc lại rất có tài nếu như hắn có thể hỗ trợ cho Tô khanh thì đúng là hổ mọc thêm cánh."
Trưởng quản Binh bộ cùng Ngự sử đại phu nghe vậy liền nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy chuyện tốt sắp không thành liền nhanh chóng đưa ra hạ sách.
"Khởi bẩm hoàng thượng thần cảm thấy nếu để Đề Đốc đại nhân rời đi thì không ổn lắm, ngài ấy là thống lĩnh ở kinh thành, nếu để ngài ấy rời đi thì kinh thành sẽ không an toàn." Trưởng quản Binh bộ nhanh chóng nói, dù sao Ngự sử đại phu không thể trực tiếp đứng ra đề xuất nếu không sẽ có hiềm nghi "Theo thần cảm thấy chúng ta nên đề xuất Tổng chỉ huy sứ Lư Tông đại nhân thì tốt hơn."
"Ngài ấy là người bên cạnh Đề đốc đại nhân, cũng nắm trọng binh trên tay, tài lãnh đạo tuy thua kém Đề đốc đại nhân nhưng vẫn dư sức trợ lực cho Tô đại tướng quân công chiếm phía nam."
"Việc này..." Hoàng Tiêu Hiên do dự.
"Khởi bẩm hoàng thượng, hạ thần cảm thấy vẫn nên để Đề đốc đi thì hơn, sự việc hệ trọng không thể quá loa." Tả tướng quân lắc đầu bẩm cáo.
"Tả tướng quân, chẳng lẽ an nguy của bệ hạ cùng kinh thành không hệ trọng." Trưởng quản Binh bộ trầm giọng bật lại.
"Hạ thần không phải có ý này." Tả thừa tướng nhanh chóng phản bác "Chỉ là kinh thành nhiều nhân tài, Đề đốc đại nhân có thể vì bệ hạ phân ưu cũng là nên làm.".