Tô Đình nghe thấy vậy liền vui vẻ, chẳng quan tâm đến câu nói của Hà phi nữa mà tiếp tục gắp cho hoàng thượng.
Những người khác bị hành động của hoàng thượng làm cho chấn kinh cũng không dám tiếp tục nói gì nữa.
Uyển quý phi buồn cười nhìn những khuôn mặt ganh tị trước mặt sau đó bà nhìn Tô Đình thở dài tỏ vẻ mình không ai quan tâm.
"Tiểu Đình chỉ thương một mình Hoàng bá bá thôi, Uyển a di không ai thương."
Tô Đình nghe vậy khuôn mặt đầy vẻ nịn nọt rồi gắp thức ăn vào trong chén bà "Uyển a di ăn, món này ngon lắm nha."
Uyển quý phi cười nhìn nàng rồi gắp đưa vào miệng sau đó nhấm nháp.
"Sao ạ." Tô Đình chớp mắt nhìn bà.
"Ngon lắm." Uyển quý phi cười nói sau đó nhìn hoàng thượng "Thần thiếp cảm thấy tiểu Đình Đình thật biết chọn vị."
"Đúng vậy, nó chỉ giỏi ham ăn mà thôi." Hoàng thượng dịu dàng nhìn bà nói.
Không khí xung quanh ba người đầy ấm áp vui vẻ, Hà phi cùng Như phi nhìn mà ghen tị không thôi.
Bữa ăn diễn ra trong rất nhiều tâm trạng khác nhau, nhưng cuối cùng cũng kết thúc trong sự vui vẻ của Tô Đình.
Dùng xong bữa, Tô Đình liền thúc giục Hoàng bá bá cùng phụ thân đi nghỉ ngơi, hai người đã thức cả đêm đến trưa hôm nay, chưa được chợp mắt một chút nào cả.
Còn nàng thì chạy vào lều ca ca để hỏi thăm.
Tô Khai nhìn nàng đi vào liền nhức đầu, người muội muội này của chàng tuy không làm gì khiến gia đình khó xử, nhưng lúc nào cũng có văn kiện về nàng, bởi vì nàng được hoàng thượng sủng ái, những việc triều chính luôn được tham dự vào khiến cho rất nhiều nguyên lão trong triều bất mãn bởi vì như vậy không hợp quy củ từ xưa để lại.
Nhưng hoàng thượng chẳng chút quan tâm, vẫn tiếp tục ôm nàng theo ngồi vào buổi chầu triều buổi sớm, sau này nàng biết được tuy không còn theo hoàng thượng tham gia nữa, nhưng khi nàng hỏi hoàng thượng vẫn sẽ đưa cho nàng xem.
Phụ thân cũng nhiều lần can ngăn vì sợ sẽ có người không vừa mắt đến nàng mà bắt đầu ám hại nàng, nhưng hoàng thượng liền cam đoan sẽ không để bất kỳ ai đụng được một sợi tóc của nàng, cuối cùng phụ thân chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
"Tam ca." Tô Đình mỉm cười gọi.
Tô Khai thở dài nói "Muội không định để ta nghĩ ngơi à."
"Không có nha, muội chỉ định hỏi một chút sau đó liền đi rồi." Tô Đình lắc đầu đầy vô tội.
"Vậy sao." Tô Khai qua loa nói, chàng không có chút tinh tưởng nào với người muội muội này.
"Thật mà." Tô Đình gật đầu khẳng định "Không biết có chuyện gì mà mọi người phải bàn bạc lâu như vậy ạ."
Tô Khai tỏ vẻ biết ngay mà, chàng cũng không dấu diếm liền nói "Lương vương gia gửi mật thư báo rằng một nhóm người ở vùng thảo nguyên trà trộn vào bắt đầu cướp bóc, giết chóc dân chúng ở vùng đất phía nam."
"Lương vương gia lo lắng đây là âm mưu xâm chiếm của bọn họ vì vậy mong hoàng thượng phái người đến đây điều tra rõ sự tình."
"Vùng thảo nguyên, đấy không phải có ba bộ lạc lớn nhất sao." Tô Đình trầm tư, nếu cả ba bộ lạc hợp tác thì nước Hoàng triều sẽ tổn thất nặng nề "Có tin tức về tộc trưởng của ba bộ lạc không."
"Theo như ảnh vệ được phái đi giám sát tình hình ở thảo nguyên thì ba tộc lớn đó không có chút giao tình nào, thậm chí là quan hệ cạnh tranh." Tô Khai gật đầu nói.
"Đây là tự phát, hoặc một trong ba bộ tộc lớn đã liên kết với nhiều bộ tộc nhỏ." Tô Đình suy nghĩ rồi nói, chuyện này rất khả thi.
Người ở vùng thảo nguyên luôn nghĩ rằng họ ánh dũng hiện chiến, mạnh mẽ hơn người ở bên trong thành rất nhiều, nếu như muốn mở rộng bộ lạc hoặc đánh chiếm tài nguyên thì việc tuyên chiến với những nước bên trong là hợp lý nhất.
"Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy, nhưng không có bất kỳ tin tức cho thấy động tĩnh lớn của bọn họ, mà người của hoàng thượng cũng không biết làm cách nào mà bọn họ có thể trà trộm vào trong thành." Tô Khai nói lại những gì bọn họ đã bàn bạc trong cuộc họp, nhưng dù đã bàn bạc mười mấy tiếng đồng hồ cũng không tìm ra chút manh mối nào về chuyện này, giống như đây là hành động tự phát của vài người nào đó trong một bộ lạc nhỏ nào đó trong thảo nguyên.
"Vậy cuối cùng Hoàng bá bá quyết định thế nào." Tô Đình hỏi, chuyện này đúng là rất đáng ngờ, nếu như đây là âm mưu của kẻ nào đó bên trong Hoàng triều này mà không liên quan đến thảo nguyên thì đây là một kế hoạch nguy hiểm.
Tô Khai lắc đầu "Án binh bất động, điều tra tình hình."
Tô Đình nghe vậy liền gật đầu "Vậy được rồi, tam ca nghỉ ngơi đi ạ, muội ra ngoài trước."
Nói xong nàng liền xoay người rời khỏi lều, Tô Khai nhìn theo liền chán nản, chàng biết chắc chắn muội muội đã suy nghĩ ra một hướng nào đó khác, nhưng nàng sẽ không nhúng tay vào, đây là lời dặn dò của bọn họ đối với tài năng của nàng.
Nhưng đây là sự bảo hộ của bọn họ với nàng, có thể giải quyết vài vấn đề không quá quan trong thì người khác nhìn vào chỉ thấy nàng có chút trí tuệ, nhưng nếu nàng chạm vào triều chính, quân sự thì đây không còn là tiểu thông minh nữa mà là một nhân tài.
Hoàng thượng có lẽ cũng phát hiện ra chuyện này nhưng lại làm theo cách của bọn họ khiến cho nàng không khiến người khác nghi kỵ hoặc khiến người khác lợi dụng, ngài chỉ chậm rãi cho nàng tiếp xúc nhiều thứ, nhiều âm mưu trong âm thầm mà không có bất kỳ quan lại nào hiểu được dụng ý của ngài.
Cũng bởi vậy mà phụ thân cũng để mặc cho nàng sống bên trong hoàng cung mỗi tháng vài ngày để được hoàng thượng chỉ dạy cùng bao bọc.
Tô Khai lại thở dài sau đó bỏ áo ngoài rồi nằm lên giường, chàng cũng đã mệt mỏi cả đêm, hiện tại cần nghĩ ngơi trong chốc lát.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2.
Anh Rung Động Được Không?
3.
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
4.
Thập Sinh Ái Mộ
=====================================
Tô Đình hoàn toàn không biết được sự rối rắm của Tô Khai, sau khi rời khỏi lều tam ca liền chạy về lều của mình, hôm nay mọi người đều quá mệt mỏi rồi, chắc cũng chẳng có ai ra khỏi lều của mình, vậy thì nàng cũng ở yên trong lều vậy tránh khi ra ngoài lại gây thêm thị phi..