Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 26

Triệu vương tháo phát quan, cởi áo khoác, thét to: “Vì sao lão tử không dám về chứ, lão tử trở về là để cho ngươi một bài học.”

Cố Song Huyền nghiến răng nghiến lợi: “Được thôi, ngươi đúng là cánh đã cứng cáp rồi.” Cũng không quan tâm đến một đám người đang quỳ trái quỳ phải hô to vạn tuế, lập tức bay vọt đến chỗ Triệu vương.

Hai người bọn họ, thù mới hận cũ từ nhỏ tới lớn tích lại, chiêu nào cũng mạnh mẽ, khiến mọi người sợ tới mức mặt trắng bệch. Tuy bọn họ biết hoàng đế không thích gặp mặt Triệu vương, nhưng không ngờ tới trường hợp vừa thấy nhau liền động chân động tay. Trong khoảng thời gian ngắn, người khuyên can, có người hô lên sợ hãi, có người tụ họp xem náo nhiệt, nhìn hai nam tử số một số hai Đại Nhạn triều ra tay.

Hạ Lệnh Mị từ sau viện chạy tới, liền nhìn thấy hai người kia đánh từ Tiền viện lên nóc nhà, lại quay ra hành lang dài, nói: “Bọn họ vẫn giống trước kia, hễ gặp mặt là đánh nhau. Chậc chậc, ai tới cá cược với ta đi, ta cá hoàng đế thua.”

Lập tức gáy nàng liền bị đập một cái, cha nàng mắng nhỏ: “Không biết phép tắc.”

“Thượng bất chính hạ tắc loạn, con không có phép tắc là do hoàng đế làm gương.” Vừa dứt lời, lại là một cú đập, lần này là chủ nhân Hạ gia: “Đi gọi Lệnh Ngọa đi, hoàng thượng và Triệu vương đánh nhau, nó lại dám trốn một bên xenh cuộc vui, không đi khuyên can, càng lớn càng chẳng ra sao.”

Ấy, chủ nhà quả không hổ là chủ nhà, vừa nhìn đã biết các nàng muốn xem hoàng đế bị đánh.

Hạ Lệnh Mị không biết phép tắc, Hạ Lệnh Ngọa lại là sói đội lốt cừu, lập tức hô to với phu quân mình: “Nguyên Triều, chàng để trường thương mới đúc ở đâu rồi?”

Triệu vương vừa đấm vào bụng hoàng đế, quay đầu lại, sau gáy liền trúng một quyền, đầu óc choáng váng nhìn nàng: “Trường thương? Ta vẫn để trong phòng luyện công đấy thôi, ta đi lấy đến đây.” Liền nhảy lên tường, hoàng đế làm sao để hắn trốn được, cũng đuổi theo, hai người vừa chạy vừa đánh nhau, thỉnh thoảng có kẻ bị đá xuống, lăn khỏi tường, không chết lại tiếp tục dây dưa.

Hạ Lệnh Thù ôm thái tử nhìn ra xa, cười với tỷ tỷ: “Sao Triệu vương lại tới đây?”

Hạ Lệnh Ngọa dắt An quận chúa cùng một đám phu nhân hành lễ với hoàng hậu nương nương xong mới nói: “Sang năm mới rồi, hắn chẳng phải là con rể Hạ gia sao. Nhưng Hoàng thượng đến đây đúng là làm người ta ngạc nhiên.

Hạ Lệnh Mị chạy lại: “Chắc không phải hoàng đế lại có âm mưu gì chứ?”

“Vừa mới quyết định thôi, chúng ta định đi ra ngoài cung xem hoa đăng mà thôi.” Nói xong liền vào trong phòng, rồi ra hậu viện. Khi còn là thái tử phi nàng thường xuyên về nhà mẹ đẻ, từ khi thành hoàng hậu thì đây là lần đầu tiên trở về. Nếu cải trang xuất cung, nàng cũng không muốn để ý nhiều lễ nghi, cùng các chị em đi bái kiến bà ngoại đã cao tuổi không còn đi được nữa.

Gia tộc họ Hạ rất lớn, đêm 30 hàng năm, người trong tộc từ bốn phương tám hướng đều trở về đoàn tụ, nhìn đâu cũng thấy người quen. Ý cười ấm áp, quan tâm thân thiết, khiến Hạ Lệnh Thù buông xuống gánh nặng của hoàng hậu, lại trở thành cô gái nhẹ nhàng trầm lặng.

Khi nhìn thấy mẹ nàng là Hạ Lê Thị, chỉ cảm thấy chua xót đầy lòng không thể nói, một tiếng “Mẹ”, nghẹn ngào không kể xiết. Hạ Lê Thị nhìn khắp người con gái, vừa nhìn vừa rơi nước mắt. Chuyện của Hạ Lệnh Thù ở trong cung mỗi ngày đều có người báo lại, rõ ràng cùng sống dưới bầu trời Hoàng thành, nhưng người làm mẹ như bà lại không thể an ủi con gái những khi đau khổ, không thể làm chỗ dựa khi nàng chịu ấm ức, thậm chí khi nàng mang thai, ở bên bờ vực sống chết, bà làm mẹ cũng không thể đến thăm, Hạ Lê Thị cảm thấy áy náy. Trước mặt mọi người, bà chỉ có thể nắm chặt tay con gái, khóc không thành tiếng.

Hạ Lệnh Thù dẫn Cố Khâm Thiên dập đầu trước cụ ngoại, tiểu thái tử nhép cái miệng nhỏ, đi theo mẹ học gọi mọi người. Kị ngoại thì gọi thành “Sinh cây ngoan”, cụ ngoại thì thành “Cây ngoan”, cậu thành “Xấu hổ”, khiến mọi người cười ầm lên. Thay nhau tới tới chào, có người còn cho luôn bao lì xì, cũng có người cho thoi vàng, cho trang sức bằng ngọc thạch, người đứng đầu Hạ gia thì tặng một bộ văn phòng tứ bảo lớn cỡ bàn tay có hình rồng dạo chơi trên biển, Nhị bá thì xách tới một cái lồng chim, bên trong là con chim cắt màu trắng. Chim cắt trắng mới sinh không lâu, chỉ hơn hai tháng, đứng trên vai tiểu thái tử còn không vững, tranh đoạt địa bàn với tiểu bạch hồ. Ngoại tổ phụ Tam phòng đã qua đời, đến lượt Tứ phòng của Hạ gia, tặng tiểu thái tử bội kiếm khảm đầy trân châu đen đeo bên hông, thỉnh thoảng tiểu thái tử lại lắc cái mông nhỏ chạm vào nó, vô cùng yêu thích. Hạ gia ngũ phòng Hạ Tường Dân vẫn còn ở Nam Hải, chuẩn bị cho chiến sự vào năm sau, không trở về nhà nhưng cũng tặng cho một bộ dây xích vàng nặng trịch, trên mặt ngọc trắng khảm hình rồng mập.

Tiểu thái tử đi một vọng trước mặt các trưởng bối, vốn là con rắn nghèo khó liền biến thành tiểu kim long vô cùng chói mắt, vui đến mức gặp ai cũng kêu lên. Bản thân chẳng nhớ được ai với ai, thấy nữ tử liền gọi mỹ nhân, thấy nam tử thì xấu hổ, làm người ta dở khóc dở cười nhưng lại vui vẻ vô cùng. Thay nhau bế nó, mỹ nhân sẽ được môi thơm mùi sữa hôn một cái, xấu hổ chỉ có thể tự mình hôn nó, khuôn mặt nhỏ nhắn vui sướng đỏ ửng.

(đại khái là mỹ nhân thì được bạn Cố con hôn 1 cái, còn đàn ông thì phải hôn bạn í chứ bạn í ko hôn :D )

Ca Thuận công chúa không nhịn được lén đùa Cố Nguyên Tình: “Địa vị của ngươi bị tiểu thái tử đoạt mất rồi, làm sao bây giờ?”

An quận chúa quay đầu: “Không sao cả, chờ sang năm cháu sẽ mang đệ đệ của cháu về, như thế sẽ dẫm nát thái tử dưới chân, muốn làm gì thì làm.” Lời này có nghĩa khác, Cố Nguyên Tình nhất thời chưa tìm được lý do phản bác.

Ở hai bên, bên Hạ Lệnh Thù thì ấm áp cảm động, còn Cố Song Huyền ở bên kia đang như Diêm vương địa ngục, khí thế ngất trời. Toàn thân hắn, hễ chỗ nào không lộ ra ngoài là bị ăn nắm tay của Triệu vương, mỗi tấc xương cốt hình như đều lệch đi, mỗi cọng lông đều đang kêu gào đau đớn, mỗi giọt máu đều đang kêu gào ‘Đánh hắn, đánh chết hắn’.

Không có người ngoài vây xem, không có quần thần áp chế, cũng không có cha mẹ trưởng bối khuyên can, hai anh em đem tất cả sức lực ra, hận không thể tiêu diệt đối phương ngay lập tức.

Triệu vương áp hoàng đế trên mặt đất, vừa đánh vừa nói: “Cho ngươi đuổi ta đi đất phong này, cho ngươi phái người truy sát ta, cho người gây chuyện với ta đòi thu sưu cao thuế nặng, cho ngươi mưu đồ với quân đội của ta, cho ngươi châm ngòi quan hệ giữa ta và hoàng thúc, cho ngươi…” Đánh một quyền là một câu oán giận, hoàn toàn là em trai tức giận với anh trai, dùng nắm đấm để phát tiết.

Hoàng đế tập trung khí lực, tung một cước thật mạnh đá văng Triệu vương, lại bổ nhào lên người hắn, đánh vào mặt hắn. Triệu vương tránh trái tránh phải, quả đấm liền rơi vào ngực hắn, hoàng đế cũng khó chịu oán giận đầy mình: “Cho ngươi trái phải không phải người, lại dám giấu tài muốn tranh ngôi vị hoàng đế của ta; cho ngươi họa vô đơn chí gây phiền phức cho ta, sau khi đại hoàng tử chết còn dám giữ binh quyền không chịu nộp, cho ngươi lén lút xây dựng thế lực, cho ngươi vui sướng gây phiền toái cho ta, cho ngươi chém ta một đao lại còn muốn ta phải khép nép cầu ngươi đi đánh hải tặc, còn muốn cho ngươi lương thực, cho binh lính, cấp thuyền lớn, nếu thắng còn muốn ta thăng quan tiến chức cho ngươi..”

Hai ngươi qua lại, không chia trên dưới. Lương công công ngồi ở cửa phòng luyện công, gõ cái tẩu thuốc, lại hút một hơi, thở dài với Tiểu Quái Tử: “Đây là huynh đệ đó!”

Tiểu Quái Tử khó hiểu: “Bọn họ đều muốn đối phương chết, còn huynh đệ cái gì.”

Lương công công nghiêng đầu: “Ngươi còn nhỏ nên không hiểu, đánh là thương mắng là yêu.”

Tiểu Quái Tử nổi da gà, nhấn mạnh: “Bọn họ là huynh đệ ruột thịt đó!”

(Tuần Thảo cũng có tí máu hủ nên truyện có nhiều đoạn rất là…)

Lương công công tỏ vẻ khinh bỉ hắn. Hoàng đế và Triệu vương là huynh đệ sống chết, thiên hạ này có ai không biết chứ! Ông ta đánh vào gáy Tiểu Quái Tử: “Cái đồ ngu ngốc này.” Bắt đầu nói huyên thuyên cho Tiểu Quái Tử nghe về chuyện giữa hoàng đế và Triệu vương, tán gẫu một lúc lại có người đi từ xa đến, nét mặt nghiêm túc cứng nhắc, lưng cứng như thép, chẳng phải là Ngự sử Uông đại nhân sao.

Lương công công run rẩy, vội đẩy cửa ra, nói với hai anh em còn đang lăn lộn bên trong: “Hoàng thượng, mau đứng lên thôi, Uông đại nhân đến.” Bả vai đau nhức, lão công công đã bị người ta lôi ra, Uông ngự sử trưng ra khuôn mặt còn lạnh lùng hơn cả xác chết, toát ra đầy khí lạnh với hai người dây dưa không ngớt bên trong: “Hoàng thượng, Triệu vương, hai người muốn sang năm mới lộ ra nhược điểm cho thần để dâng tấu nói các người quân không ra quân, thần không ra thần, trong mắt không có bề trên, không biết phép tắc…”

Triệu vương nhanh nhẹn như mãnh thú, lộn một vòng liền thoát khỏi kiềm chế của hoàng đế, vẫy tay với Uông đại nhân: “A, Uông Uông đã đến rồi. Phu nhân nhà ngươi đang ở hậu viện, có đi gặp nàng không?”

Hoàng đế chậm chạp đứng lên: “Uông đại nhân làm gì có phu nhân, hắn bỏ vợ từ lâu rồi.”

Uông Vân Phong hừ lạnh một tiếng, hắn sẽ không nói với hai tên khốn kiếp này là hắn tới đây một là để tìm thê tử bỏ trốn Hạ Lệnh Mị, hai là nhân tiện cảnh cáo hai anh em này đừng vì hận thù trong quá khứ mà đẩy Đại Nhạn vào nước sôi lửa bỏng. Hắn quét mắt qua một lần nữa, tốt lắm, đều là dã thú nên thân thể da mặt đều như tường thành, tạm thời không cần lo lắng Triệu vương sẽ dựa vào chiến tranh mà gây khó dễ với hoàng đế.

Ba nam tử dáng người cao ráo thản nhiên xuất hiện trong hậu viện, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Hạ gia từ trên xuống dưới đều vui vẻ hòa thuận. Thấy bọn họ, tất cả mọi người đều ngừng cười đùa, lộ ra bộ mặt khó xử.

Triệu vương Cố Nguyên Triều lê chân trái, cả người nghiêng ngả, hô to với Hạ Lệnh Ngọa: “Hầu tử, mau tới giúp phu quân nàng đi, ta bị Lục ca đánh què.” Tên cẩu hùng này lại làm ác nhân cáo trạng trước.

(Hầu tử và cẩu hùng là cách gọi quen thuộc của Hạ Lệnh Ngọa và Triệu vương từ khi còn nhỏ, đôi này là nhân vật chính của Ba phần xuân)

Hoàng đế Cố Song Huyền méo miệng, hít mấy hơi khí lạnh, cười khổ với Hạ Lệnh Thù: “Lệnh Thù, tỷ phu của nàng xuống tay không biết nặng nhẹ, những ngày tới ta làm sao gặp ai được.” Cố ý kéo tay áo lên, lộ ra những vết thâm tím. Tố cáo lấy đồng tình, ai không biết chứ. Khi hắn làm thái tử, không ít lần đã làm thế để dỗ Hạ Lệnh Thù mềm lòng.

Uông Vân Phong cung kính hành lễ với các vị trưởng bối, không lên tiếng, tiêu sái đứng bên cạnh Hạ Lệnh Mị, giả vờ làm rối gỗ.

Người trong phòng trái phải đều á khẩu không nói gì. Cố Nguyên Tình cầm một nắm hương tiến vào, cười nói: “Thái tử lại đây, tiểu cô cô đưa người đi đốt pháo hoa.”

Cố Khâm Thiên đang túm cái đuôi tiểu hồ ly, ăn điểm tâm: “Pháo.”

Cố Nguyên Tình ôm nó, tiếp tục dạy: “Pháo hoa.”

“A phốc, pháo quả.”

Tiếng cười huyên náo, tiếng chuông năm mới từ xa vang lên tận mây xanh, đầu tiên là tông miếu hoàng cung, sau đó là đại miếu núi Vạn Cẩm, hợp với khắp nơi, liên tiếp nhau. Khi vạn dân đang vui mằng, pháo hoa lần lượt được bắn lên bầu trời, nở rộ chiếu sáng khuôn mặt mỉm cười của mọi người.

Cố Song Huyền thở dài nhẹ nhõm, đứng bên cạnh nữ tử, nắm tay nàng nói khẽ: “Năm nay nàng vẫn còn đây.”

Hạ Lệnh Thù không cử động, Cố Song Huyền đã không nhịn được hôn nhẹ lên má nàng. Thấy nàng không đẩy mình ra, lại ôm chặt hơn, bắt lấy đôi môi cánh hoa của nàng, hôn liên tiếp.

“Tối nay chúng ta ở lại đây được không?”

P/S: Tớ xin giới thiệu một chút về hệ liệt ba chị em nhà họ Hạ.

Đầu tiên là truyện “Ba phần xuân” về Hạ Lệnh Ngọa và Triệu vương Cố Nguyên Triều (truyện về đôi này thì tớ thấy cũng ko hay lắm, có điều đọc bộ Ba phần xuân thì ghét Cố Song Huyền dã man vì có mô tả đoạn Tĩnh An Thái hậu và kẻ thù tìm cách giết Hạ Lệnh Thù đang mang thai và cả Hạ Lệnh Ngọa có mặt tại đó, nhưng Cố Song Huyền lại vì ngôi báu mà ko đến, còn Triệu vương thì từ bỏ cuộc đua giành ngai vàng để đến cứu Hạ Lệnh Ngọa).

Tiếp theo là bộ Hoàng hậu trẫm muốn thị tẩm về Hạ Lệnh Thù và Cố Song Huyền.

Bộ thứ ba là “Nương tử, vi phu muốn ăn thịt” về Hạ Lệnh Mị và Uông Vân Phong. Bộ này thì hay hơn là Ba phần xuân, nhưng phải nói là Tuần Thảo rất thích đặt tên kiểu lừa tình. HHTMTT và NTVPMAT, nghe tên thì tưởng có H mà thật ra trong sáng dễ sợ. Bộ Nương tử vi phu muốn ăn thịt trước đây đã có nhà nào đó edit nhưng được vài chương thì bỏ dở. Tớ ko có ý định edit bộ này nhưng thấy truyện đọc cũng được nên muốn giới thiệu sơ qua nội dung với mọi người.

Hạ Lệnh Mị là chị họ của Hạ Lệnh Thù và Hạ Lệnh Ngọa, vì yêu Uông Vân Phong nên tìm cách để được gả cho hắn. Nhưng Uông Vân Phong từ lâu đã yêu thầm Hạ Lệnh Ngọa, vì thế rất bài xích HLM. Đêm động phòng, UVP bỏ mặc HLM để đi tìm HLN, nói chung là sau đó hai người ko hề chung phòng, rất lâu sau vì UVP bị người ta bỏ thuốc nên mới có đêm xuân đầu tiên với HLM. Khi HLN gặp nguy hiểm, UVP hết lòng che chở giúp đỡ, thậm chí luôn tỏ thái độ ghét bỏ HLM vì cho rằng HLM muốn gây khó dễ cho HLN. Sau mấy năm cố gắng trở thành một người phụ nữ dịu dàng hiền thục để có được tình cảm của UVP nhưng chỉ nhận lại tổn thương, HLM ép UVP viết hưu thư rồi bỏ đi, gia nhập quân đội và trở thành nhân vật nổi tiếng trong quân đội Đại Nhạn triều. Mất đi rồi mới thấy đáng tiếc, UVP đi tìm HLM suốt mấy năm nhưng ko gặp được, 7 năm ròng rã hắn xin cha HLM gả nàng lần nữa cho mình nhưng bị từ chối. Sau khi HLM bỏ đi thì đã sinh 1 đứa con trai. Về sau khi HLM và UVP gặp lại, HLM ko muốn quay về với hắn nữa. UVP bị ngược cũng kha khá, có điều tớ ko thỏa mãn lắm với phần ngược của UVP (đây là lý do chính mà tớ ko edit bộ này) vì HLM ko kiên quyết bằng HLT, tuy HLM nói đã dứt tình với UVP nhưng trong lòng vẫn yêu hắn nên chưa bao giờ nhẫn tâm hẳn với hắn. Qua một quá trình truy đuổi ngược lên ngược xuống thì hai người lại về bên nhau. Lý do thứ hai mà tớ ko edit bộ này là vì tớ ko thích UVP. Và nguyên nhân quan trọng nhất khiến tớ ko thích UVP là tớ lỡ thích bạn nam phụ Trang Sinh (sau này bạn Trang Sinh chết vì cứu HLM, buồn như con chuồn chuồn ). Ôi bạn Trang Sinh ơi, bạn mới đủ tiêu chuẩn là nam chính làm sao, vậy mà tác giả nỡ lòng nào để bạn chết như thế!!!

Trích đoạn:

Triệu vương phi mỉm cười: “Công tử cũng muốn cầu hôn với đường tỷ của ta sao?”

Trang Sinh bước chậm rãi dưới ánh mặt trời, khom người hành lễ, nói: “Cầu hôn là việc sau, trước tiên là muốn xin được ra mắt Triệu vương phi.”

Hạ Lệnh Mị không thèm giữ lễ với Trang Sinh, chỉ nhắc nhở người bên cạnh: “Kẻ này nói gì cũng không thể tin nổi nửa câu.”

“Ấy, đúng rồi, con người ta thích nhất là nói mát. Không cầu hôn là giả, muốn chiếm được tình cảm của Hạ cô nương mới là thật.”

Hạ Lệnh Mị liền mặc kệ hắn.

“Vương phi, người không biết đấy thôi. Cho tới bây giờ, ta và Hạ cô nương nói không đến ba câu liền động tay chân, nói năm câu nàng liền đuổi giết ta tới chân trời góc biển, nếu ta không quan tâm sống chết mà nói mười câu thì nàng nhất định sẽ theo ta đời đời kiếp kiếp.” Trang Sinh kéo cái ghế, chắn trước mặt Cổ Lang và Hạ Lệnh Mị, “Có câu đánh là thương mắng là yêu, chúng ta đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, da thịt thân thiết cũng có…”

“Này!”

“Tuy rằng ta là người giang hồ nhưng cũng là đại trượng phu đường đường chính chính, việc gì nên có trách nhiệm thì ta sẵn sàng…”

“Ai muốn ngươi chịu trách nhiệm!”

“Vậy nàng chịu trách nhiệm với ta cũng được thôi. Tay ta nàng đã cầm, ngực ta cũng đã chạm vào, thắt lưng nàng cũng sờ rồi, chân cũng đã đá, mặt cũng…”

Một tách trà liền bay tới đầu hắn. “Ngươi nói cái gì hả!”

Trang Sinh tạo dáng thật hoa lệ, bắt lấy tách trà, nâng lên, hết sức vui mừng: “Bây giờ ngay cả vật đính ước cũng có rồi…”
Bình Luận (0)
Comment