Edit: Mộc
Có câu nói: một hòn đá gây ra ngàn con sóng.
Bát vương gia mang đến một tin tức kinh khủng, khiến Cố Song Huyền choáng váng, một lúc lâu không nói được câu gì.
“Làm sao có thể? Việc này không hề có căn cứ, có lẽ chính là đám
người cố ý châm ngòi, đảo loạn triều chính.” Vừa nói xong hắn liền ngừng lại. Không có căn cứ ư, ở nơi như hoàng cung thì cần gì căn cứ? Bất cứ
việc gì, mặc kệ chân tướng thế nào, kết cục mãi mãi là do kẻ thắng đến
quyết định.
Khi còn niên thiếu, tuy thoạt nhìn thì phụ hoàng và mẫu hậu có vẻ hòa thuận thân mật, nhưng xem ra đã bằng mặt mà không bằng lòng từ lâu. Mỗi một câu nói, sự việc đều có ý nghĩa ẩn sau, phụ hoàng không tin tưởng
mẫu hậu, mẫu hậu cũng chỉ lợi dụng phụ hoàng.
Đáy lòng Cố Song Huyền hiểu được: chuyện mẫu hậu giết phụ hoàng bằng thuốc độc chưa chắc đã không thể xảy ra.
Bát vương gia nói: “Mặc kệ là thật hay giả, một khi truyền ra thì
không có lợi gì cho hoàng thượng cả. Chúng ta phải phòng bị sớm thôi.”
Cố Song Huyền cảm thấy tâm phiền ý loạn, đi tới đi lui, dừng lại,
nhìn Cố Khâm Thiên vẫn đang bôi lên bức tranh một cái. Thái tử mới hơn
hai tuổi, không biết lòng người hiểm ác, cũng không hiểu vị trí thái tử
sẽ phải dính máu tươi. Làm phụ hoàng của nó, ngôi vị hoàng đế của Cố
Song Huyền không chỉ là của một người, mà là một gia đình. Một khi hắn
nghiêng ngả, Hạ Lệnh Thù sẽ thế nào? Nếu ngôi vị hoàng đế của hắn vì vậy mà lung lay, Hạ gia sẽ thế nào? Hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, Hạ Lệnh
Thù và Cố Khâm Thiên còn có thể giữ được mạng không?
Vô số suy đoán lung tung trong đầu, đáy lòng càng loạn, hắn càng không thể nắm chắc.
“Hoàng huynh,” Bát vương gia quát lên, “Chúng ta không thể tự loạn thế trận của mình.”
Cố Song Huyền trừng mắt với người em trai đã âm thầm giúp đỡ mình
đăng cơ: “Là chúng ta sơ sót. Năm đó đáng lẽ phải lật ngược phủ đệ của
Định Khang vương, giết sạch toàn bộ dư nghiệt của hắn, không để bọn
chúng nhân cơ hội thiên hạ chiến loạn mà gây chuyện.” Hắn không nên mềm
lòng buông tha cho người nhà Định Khang vương, không chừng còn có kẻ đục nước béo cò bên trong. Tuy rằng nhất thời được tán tụng nhưng cũng để
lại họa lớn cho tương lai.
Cố Song Huyền thở dài một hơi: “Nạn dân được trấn an sẽ không dễ dàng bị người ta châm ngòi, lời đồn sẽ không truyền đi nhanh chóng được,
phải mau chóng điều tra ra kẻ đứng sau, nếu tra không ra, tìm kẻ đã gây
chuyện, bí mật giết chết. Sau đó sai người đi truyền ra những chuyện
khác, hủy diệt toàn bộ chiến tích của Định Khang vương. Nếu không được
thì lập tức bảo Ngự Sử lật lại bản án cũ, nhắc lại tội thông đồng với
địch bán nước của Định Khang vương. Đến lúc đó, không cần giữ thể diện
cho đại ca nữa, để hắn ngoan ngoãn siêu thoát đi.” Nói xong, gương mặt
Cố Song Huyền đã có vẻ phẫn nộ, hai tay nắm thành đấm run lên.
Đối với dân chúng mà nói, Cố Song Huyền chính là người mà tiên hoàng
đã lựa chọn từ lâu, các huynh đệ còn lại, xuất sắc nhất là Triệu vương,
ra sức vì nước mà tấn công Hải quốc, Định Đường vương thống lĩnh bá
quan, Định Hưng vương âm thầm giám sát, quyền lợi tối cao của Đại Nhạn
đều nằm trong tay hoàng tộc, không có sai lầm nặng nề, cũng không thiếu
chiến tích vang dội, coi như bốn phương bình yên.
Tĩnh An Thái hậu và tiên hoàng, chuyện thị phi này nói đến cùng ai
cũng không biết chân tướng, chỉ cần cẩn thận sẽ không gây ra chuyện lớn.
Hai anh em bàn bạc nửa ngày, cuối cùng xác định được đối sách mới thôi.
Trước khi đi, Bát vương gia không nhịn được ôm lấy tiểu thái tử, dùng bộ râu con nhím hung hăng chà lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Thái tử ra sức giãy dụa không được, liền dùng móng vuốt dính đầy mực nước màu đen
bôi lên mặt Bát vương gia, để lại dấu vết.
Hoàng đế bận việc, toàn bộ hậu cung liền rảnh rỗi. Hạ Lệnh Thù không
biết hắn bận những việc gì, có điều người nào đó không nên ôm nàng, xoa
nắn cọ xát như một con sâu mập quấn lá cây thì Hạ Lệnh Thù cũng nhàn hạ
không ít.
Cho dù như thế, mỗi buổi sáng sớm, ‘tiểu huynh đệ’ của Cố Song Huyền
vẫn dựng thẳng bên cạnh Hạ Lệnh Thù, cọ xát vài cái rồi mới không cam
lòng rời giường vào triều. Đến buổi chiều, hắn vừa tắm rửa vừa than thở
với ‘huynh đệ’ của mình: “Sự nghiệp tu hành Đồng tử, gánh nặng đường xa, phải nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại hơn nữa!” Nắm tay lại.
Thỉnh thoảng, Hạ Lệnh Thù tỉnh sớm, có thể nhìn thấy trong chăn hai
người một trước một sau ‘hai trụ kình thiên’. Nàng cẩn thận để thái tử
và phụ hoàng nó đối diện nhau, như vậy, khi thái tử ‘phun tranh’ sẽ dính vào áo lót của hoàng đế, đúng là một công lao lớn.
Cuối tháng 10, trời lạnh dần, hải tặc đã bắt đầu hành động lặng lẽ,
chờ đợi năm sau, Triệu vương và Hạ Ngũ gia chỉnh đốn quân đội, tạm thời
không có tin tức gì khác. Các đại thần trong triều cũng nghe được một số tin đồn, có điều đều tìm cách đè xuống, hai năm nay tân hoàng không
động chạm gì tới các thế gia, tình thế hiện giờ đã bình yên, tất cả mọi
người đều có tâm tư cùng sống chết, nhất trí đối ngoại.
Cuối mùa thu, khí trời dễ chịu, Hạ Lệnh Thù để hai cây hoa cúc mới nở vào ngự hoa viên, cố ý để hai bồn hoa lớn nhất vào điện Biền Đằng, ở
hai bên ghế ngồi của hoàng đế. Các đại thần thỉnh thoảng nhìn thấy dáng
vẻ trợn mắt của hoàng đế, liền không nhịn được coi hoa cúc là khuôn mặt
của hoàng đế, tưởng tượng hoàng đế già đi, mặt đầy nếp nhăn, càng nghĩ
càng buồn cười. Tính ra thì hiện nay hoàng đế có nghiêm túc thế nào cũng không thấy đáng giận như trước.
Triệu vương phi ở Hạ gia, con chó ngao Tây Tạng nuôi nhiều năm sinh
con, con nó lại mang thai mấy tháng sinh tiếp một ổ chó con. Triệu vương phi tự mình chọn con khỏe mạnh nhất cho tiểu thái tử, nhìn tiểu tử này
đi phía trước giống như long hành hổ bộ, con chó ngao nhỏ phía sau khỏe
mạnh đen thui. Một người một chó đều béo béo mập mập, ôm cùng một chỗ,
trắng noãn như ngọc, tối đen như mực, Triệu vương phi đặt cho bọn chúng
cái tên đơn giản: Hắc Bạch song sát.
Tiểu Hắc Sát kêu lên hai tiếng, khí thế mười phần, lẽ lưỡi liếm sạch
mặt Tiểu Bạch Sát Thái tử. Cố Khâm Thiên hi hi ha ha ôm Tiểu Hắc Sát lăn lộn trên sàn nhà, lén lút mang đến chỗ phụ hoàng, bất ngờ, Tiểu Hắc Sát cắn phá hai bồn hoa cúc thành mảnh nhỏ, lật cả đất lên, khiến Cố Song
Huyền tức giận vô cùng.
Cách ngày, Hạ Lệnh Thù hỏi hoàng đế: “Hai cây hoa cúc kia chắc đã tàn rồi, người mang hai chậu hoa về cho ta, sang năm hoa nở lại đặt vào
điện của người.”
Cố Song Huyền khó mà nói rằng cây hoa cúc đã thành tàn hoa bại liễu,
chỉ có thể cười khổ gật đầu, ngầm sai người nhanh chóng tìm hai cây
giống như thế, thay mận đổi đào. Không được mấy ngày, thái tử lại đến,
cây hoa cúc lại không còn, ngay cả cây trúc Ấn Độ mà Triệu vương thu
được trên thuyền của hải tặc cũng thành thi cốt không còn. Cố Song Huyền tức giận, sai người mang đến một ổ mèo con mập mạp, trắng, đen, hoa,
màu lông nào cũng có. Kêu to meo meo, khiến người ta yêu thương. Thái tử hoa tâm không biết là di truyền từ ai, gặp một cái yêu một cái, lập tức bỏ rơi con chó ngao Tây Tạng, quay ra ôm ấp đám mèo con.
Đám mèo con được nuôi tại cung Phượng Huyền, tiểu thái tử ít khi đến
cung điện mà phụ hoàng làm việc, cây hoa cúc mới thay vào được bảo vệ,
khiến Cố Song Huyền vô cùng khâm phục biện pháp dương đông kích tây của
chính mình.
Hai ngày yên ổn, hắn lại bị tấu chương bao phủ. Dư nghiệt của Định
Khang vương gây chuyện khắp nơi, sắp tới tháng chạp, còn phải lo lắng
thiên tai, chuẩn bị áo bông cho quân đội biên giới…, còn phải chuẩn bị
lương bổng năm sau. Trong đầu thường hổi tưởng đến chuyện năm đó của phụ hoàng và mẫu hậu, rồi lại nghĩ đến nhân duyên giữa mình và Hạ Lệnh Thù, than thở lo lắng không biết mình và Hạ Lệnh Thù liệu có thành người lạ, sinh tử tương tàn hay không.