Thái Hậu đi nhanh đến bên người hắn đón lấy tiểu hoàng tử, nhìn kỹ,
thúc vào Hoàng đế đang cố tỏ ra nhẫn nại,nói: “Hỏi cái gì, mắt mình nhìn
thấy mới chính xác.” Mở ra cái mũ nhỏ bọc trên đầu hoàng tử, nhìn đến
gương mặt đầy nếp nhăn của con sâu nhỏ, cười nói: “Thật giống.”
Cố Song Huyền vừa bước chân liền ngừng lại, quay đầu xem đứa nhỏ: “Giống cái gì?”
“Long Tử Long tôn!” (con rồng cháu rồng)
Cố Song Huyền đổ mồ hôi, thời điểm long Tử Long tôn sinh ra là như
vậy? Giống một con rồng trắng nhỏ như sâu? Không ngờTĩnh Thục Thái Hậu
tính tình cũng trẻ con. Hắn hoàn toàn không biết, lời này từ trong miệng Hạ Lệnh Thù liền thành khiêu khích, còn người khác nói ra lại thành ý
tốt.
Ở nội điện mùi máu tanh gay gắt, mười hai ngọn đèn lưu ly đang mở
phía xa giường, tua rua màu vàngbị cung nữ đi tới đi lui làm cho bay lơ
lửng, phía sau màn giường che đậy có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ. Chỉ là mỏng manh, ở trên da thịt nàng cũng ảm đạm không ánh sáng.
Cung phu nhân cho Hạ Lệnh Thù uống một bát thuốc cuối cùng, quan sát một lúc lâu xác định không việc gì, đè ép góc chăn, không để ý đếnHoàng đế liền ra khỏi nội điện, nói với Hạ Lệnh Càn đang cùng Thái Hậu trêu
đùa tiểu hoàng tử khóc rống: “Kết thúc công việc, đi thôi.”
Hạ Lệnh Càn biết tính tình vị phu nhân này, liền thở dài cáo lui với
Thái Hậu, cẩn thận đi đến cửa điện còn muốn nói điều gì, bị Cung phu
nhân vỗ vào sau đầu một cái, mới bất mãn rời đi.
Hạ Lệnh Thù không hề ngủ, trên thực tế nàng căn bản không dám ngủ,
chỉ sợ lúc nàng nửa tỉnh nửa mê, Cố Song Huyền lại làm ra chuyện kinh
thiên động địa, làm cho nàng không thể tỉnh lại, thẳng tay phán con nàng là yêu nghiệt, nhân cơ hội diệt sạch Hạ gia trong một đêm. Tỷ tỷ cùng
Triệu vương mới rời khỏi thành Bắc Định chưa lâu, Hạ gia mất đi cánh tay quan trọng, đang đứng bấp bênh trên vách núi, nàng không thể có một
chút sai lầm.
Khép chặt mắt, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng từ từ chuyển thành yếu đuối bất lực, mái tóc đen ướt đẫm vì sinh con như đang khóc.
Cố Song Huyền lại lần nữa đứng ở bên giường, không tới gần cũng không cách xa, khoảng cách một thước mới là vòng an toàn của bọn họ, nàng sẽ
không đâm hắn, hắn cũng không làm nàng bị thương.
Một người đứng yên trầm mặc, một người nằm thở dốc. Ánh mắt không
giao nhau, thân mình không đụng chạm, chỉ có nút cài bằng ngọc trên đai
lưng của hắn rơi xuống đất, những hạt châu nhỏ lăn trên đệm của nàng, vô tình lướt qua tay áo lụa, giống như mưa bụi bay lả tả chạm vào da thịt, hết lần này tới lần khác.
Hắn ở trong màn mưa hư ảo tưởng tượng, nàng đang tủi thân khóc hay lạnh lùng trấn định?
“Lục lang, ” nàng gọi hắn, “Đem tam hoàng tử để ở bên cạnh ngươi đi.”
Cố Song Huyền giật giật con mắt, đầu ngón tay nàng bấm vào trong lòng bàn tay: “Ngươi không thích nó?” Không muốn có con của bọn họ, hay là
không muốn gặp lại hắn –kẻ là căn nguyên lớn nhất gây ra thống khổ cho
nàng? Đã như vậy, vì sao không theo Tĩnh An Thái hậu mà đi, không theo
chủ nhân Hạ gia mà đi, lại cố sống chết sinh hạ hoàng tử. Dùng mạng của
mình để đổi mạng của con, đúng là mẫu thân vĩ đại, dù chỉ một chút cảm
động hắn cũng không có.
“Nó ở bên cạnh ta sớm hay muộn sẽ phải chết oan, ở bên cạnh Lục lang
cho dù không chắc cả đời suôn sẻ nhưng ít nhất cũng có thể làm một vương gia ung dung tự tại. Đến lúc Lục lang không vừa mắt nó, hãy đem nó tới
thành Vạn Yến làm bạn cùng Triệu vương, Triệu vương làm phản, giết nó
đầu tiên.”
Cố Song Huyền vốn đang bình tĩnh phút chốc bốc lên một cỗ khí: “Nó là con ta, dựa vào đâu mà đem cho tên hỗn đản Cố Nguyên Triều giết hại?
Trẫm không cho phép!”
“Không.” Hạ Lệnh Thù xoay người lại, rõ ràng đang nằm lại giống như
nhìn thẳng bình thường, không có yếu đuối cùng lùi bước, chỉ có lý trí
bình tĩnh: “Đây là biện pháp duy nhất để bảo toàn huynh đệ các ngươi
không trở mặt thành thù. Đem hoàng nhi của ta đưa đến bên cạnh Triệu
vương, một khi Triệu vương động tâm tư, tỷ tỷ sẽnhìn mặt hoàng nhi mà
xoá bỏ ý niệm trong đầu Triệu vương, mặc dù ở hang hổ, kỳ thật cũng có
thể cố gắng sống đến lúc ôm được đầu gối nữ nhân.”
Cố Song Huyền càng lớn tiếng trả lời, có phần hung hăng: “Tuyệt đối
không có chuyện trẫm đem hoàng nhi của mình đưa vào tay kẻ địch.”
Hạ Lệnh Thù thở dài: “Vậy thì để ở bên người Lục lang, nhớnó liền
liếc mắt nhìn, chán nóthì đưa về Hạ gia, đừng để nó tham dự cạnh tranh
ngôi vị hoàng đế.”
“Ngươi có ý tứ gì?”
Hạ Lệnh Thù khép chặt mắt, giấu xuống vô số kinh hoảng cùng hối hận:
“Ta chỉ không muốn nó phải trải qua những gì ngươi đã từng chịu đựng, nó là con của ta, ta không nỡ.”
Cố Song Huyền tức giận đến mức lại bắt đầu đi vòng vèo, bước chân
bịch bịch nện lên đá hoa sen, như Lôi Công đánh trống. Nàng không muốn
con của mình chịu khổ vì nàng đã thấy Cố Song Huyền vì quyền lợi phải
khổ sở, nàng đau lòng con, không đau lòng vì hắn! Nàng thà rằng không
được ở bên cạnh con mình để đổi lấy cơ hội sống sót cho nó, cũng hy vọng đứa nhỏ không được hắn yêu thích, bởi vì yêu thương của bọn họ sẽ làm
nó chết non; thậm chí nàng có thể để đứa con mình vất vả sinh ra tới bên cạnh Triệu vương, để cho đối phương giết nó, cũng ngăn ngừa phụ tử
tương tàn khiến đại thần thất vọng, để cho hậu thế noi theo, nàng…
“Không cho phép! Trẫm không cho phép! Người tới, gọi sử quan, viết
thánh chỉ, ngay lập tức sắc phong Tam hoàng tử là thái tử, ban cho
tênKhâm Thiên.” Con trai trưởng của Hoàng hậu nương nươnglà đứa nhỏ ông
trời ban cho —— Cố Khâm Thiên!
Người nối dõi Đại Nhạn triều, cứ thế do An Định Đế ban xuống.
Sau khi cơn tức giận bốc cháy vạn trượng, Cố Song Huyền liền xông ra
ngoài, nhìn thấy Thái Hậu ở ngoại điện đành phải kìm nén ngọn lửa, lộ ra mười phần thoả mãn cùng hưng phấn: “Thái Hậu cảm thấy tên Khâm Thiên
như thế nào?”
“Hoàng thượng tài học vô song, đặt tên cho Tam hoàng tử đương nhiên là hay nhất.”
“Thái tử Cố Khâm Thiên, ừ, quả nhiên dễ nghe.” Cố Song Huyền đoạt lấy Tam hoàng tử từ trong tay Thái hậu, dường như một đứa nhỏ cũng có thể
bị kẻ nào đó lòng dạ khó lường sát hại, trong lòng hắn có bóng ma tinh
tế đoan trang xuất hiện, trên tay ôm một đứa bé. Nước mắt giàn giụa,
miệng nhăn như ông già, i ỉ nức nở khóc, còn có nước dãi tí tách trên
ngón tay trắng như ngọc, nhìn thế nào cũng là một con sâu béo phì.
Sâu thì sâu, chờ nó gian khổ bay lên trời liền hoá thành rồng.
Hai tay Cố Song Huyền cứng còng ôm Cố Khâm Thiên nói chuyện, toàn là
lải nhải những lời Hạ Lệnh Thù nói như là muốn đem hắn cho người khác,
không để bọn hắn cha con ở chung. Về sau hắn còn muốn cho đứa nhỏ chọn
đồ vật đoán tương lai, qua sinh nhật, dẫn nó đi bái tể miếu tổ Đại Nhạn, nghe Nghiêm lão nói chuyện tiểu Thái tử kiệt ngạo bất tuân gây chuyện
thị phi. Hắn lắm mồm làm Cố Khâm Thiên phát phiền, đôi mắt hé ra một khe nhỏ, con ngươi màu lam trơn bóng phát sáng như bảo thạch, là màu mắt di truyền của người Hạ gia. Trong lòng Cố Song Huyền lạnh lẽo, nhìn đứa bé mở to đôi mắt trong suốt dừng trên người hắn, phun ra bong bóng, chân
nhỏ đạp một cái, hai tay duỗi ra, không tiếng động nhếch miệng như khóc
lại như cười. Tâm hắn lạnh lẽo trong nháy mắt đã bị thuỷ triều kéo
xuống, lúc tới ào ạt, lúc đi còn nhanh hơn, giây lát lòng đã tràn đầy ôn nhu ấm áp.
Hắn nhịn không được bật cười hai tiếng, Cố Khâm Thiên cảm thấy chơi
vui, mở to tròng mắt tròn trịa ngắm hắn, hắn liền ôm đứa nhỏ, thỉnh
thoảng nâng nó lên nói chuyện hoặc buông xuống xoa đầu, cắn mũi.
Edit: Mộc
Thái tử, là con nối dõi của Cố Song Huyền.
Thái hậu lắng tai nghe động tĩnh ở ngoại điện, vỗ tay Hạ Lệnh Thù:
“Cuối cùng đã như ý nguyện được đền bù, không để hắn làm chuyện sai
lầm.”
Hạ Lệnh Thù nhoẻn miệng cười, nào có mệt mỏi cùng yếu đuối, chỉ thấy
tự tin sáng suốt: “Tính tình Hoàng thượng giống như một thiếu niên thích chống đối, thích nhất làm ngược lại, thần thiếp chỉ là thuận theo tình
thế mà làm thôi.” Thuận theo tình thế mà làm, vô cùng đơn giản lại khiến hoàng nhi của mình đạt được ngôi vị Thái tử, còn có được sự yêu thích
của cha nó, quá mức dễ dàng.
Rốt cuộc dễ dàng hay không cũng chỉ người uống nước biết, Hạ Lệnh Thù biết con mình tạm thời an toàn mới chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Cố Song Huyền lập Thái tử, mỗi ngày đều phải đến Phượng Huyền cung hai lần để dỗ dành đứa con. Cửu vương gia Cố Nguyên Phàm cảm thấy
kì quái, nghĩ thế nào cũng không thông, Lục ca rõ ràng đề phòng Hoàng
hậu như phòng giặc, tại sao lại yêu thương con trai của nàng. Vất vả lắm mới có cơ hội chèn ép Hạ gia liền vụt mất, Cố Nguyên phàm tức giận đến
lật bàn.
Hai ngày trôi qua, hai huynh đệ đứng đối diện nhau, thương lượng đại
sự triều đình, đến buổi trưa còn chưa xong, liền cùng nhau dùng bữa.
Trên bàn ăn cái gì cũng có, Cố Song Huyền lại cảm thấy thiếu thiếu. Một
lúc sau, Lương công công cầm một chén sữa đặt trước mặt hắn, lúc này hắn mới nhớ Thái tử không ở đây, vội vàng ra lệnh cho người ôm đến.
Rượu cũng không uống, nhân tiện lấy thìa đút sữa cho tiểu Thái tử
uống. Cứ một ngụm hai cha con lại nhìn nhau. Tính tình Thái tử giống Hạ
Lệnh Thù, thường im lặng nhu thuận, bị phụ hoàng ôm, cho ăn cái gì cũng
không kén chọn. Cố Nguyên Phàm chưa có con, thấy mới mẻ, tự mình cầm đũa bạc chấm ít rượu, thừa dịp nhỏ một giọt lên đầu lưỡi tiểu Thái tử, nhìn đầu lưỡi phấn nộn cuốn lấy rượu, sau đó… oa oa khóc lớn.
Hai vị nam tử đồng thời cảm thấy thật sảng khoái. Không bắt nạt được
Hạ Lệnh Thù, bắt nạt con nàng cũng tốt. Lương công công ở một bên nhìn
chỉ biết lắc đầu.
Cơm nước no nê, Cố Song Huyền vẫn luyến tiếc, không muốn để đứa bé
đi, liền đem tiểu Thái tử đặt ở trên long ỷ, mình cẩn thận ngồi bên
cạnh, nói vài câu với Cố Nguyên Phàm liền cúi xuống xem đứa bé một chút, phác thảo cằm nó, lần mò bộ tóc lơ thơ, ngẫu nhiên vươn ngón trỏ của
mình vào lòng bàn tay nó khiến đứa bé cầm lấy đung đưa hai cái, đúng là
cảnh tượng cha con hài hoà.
Cố Nguyên Phàm ngồi ở bên dưới, thỉnh thoảng cũng ngẩng cổ lên nhìn.
Có điều đứa bé không phải con ruột mình, hắn còn giữ được lý trí, không
bao lâu liền nói thầm một câu: “Thế của Hạ gia đang rất thịnh.”
Cố Song Huyền dừng tay, ngồi ngay ngắn, uống một ngụm trà, ngoắc tay
gọi Lương công công đến: “Đưa Thái tử về Phượng Huyền cung.”
Cố Nguyên Phàm nói: “Để thần đệ xem, hay là đưa đi cung Tử Cận. Đức
phi là người đoan trang hiểu chuyện, nhất định sẽ đối xử tử tế với Thái
tử điện hạ.”
Cố Song Huyền không hề nghĩ ngợi đáp lời: “Không được. Nào có chuyện
mang con trai trưởng của chính cung nương nương cho một thiếp thất nuôi
dưỡng.”
Cố Nguyên Phàm lạnh nhạt nói: “Chẳng phải Hoàng hậu nương nương trúng độc, thân mình không tốt sao. Để Đức phi chiếu cố một thời gian, đây là lo lắng cho sức khoẻ của nương nương.”
Cố Song Huyền còn có băn khoăn: “Về phía Thái Hậu…”
Cố Nguyên Phàm hơi cúi người, cung kính nói: “Hoàng thượng, vì sao
ngài không ngẫm lại lý do Thái hậu và Hoàng hậu nương nương qua lại thân thiết? Đều là họ ngoại, đáng lẽ phải cùng tàn cùng thương mới đúng. Hai người họ trái lại thật kỳ lạ, rõ ràng không phải quan hệ thật sự giữa
mẹ chồng và nàng dâu, so với mẹ chồng nàng dâu thật lại tốt biết bao
nhiêu lần, chuyện này nhất định có duyên cớ gì.” Có thể liên quan đến
cái chết của Tĩnh An Thái hậu không, điểm này Cố Nguyên Phàm đương nhiên sẽ không nói.
Cố Song Huyền từng thấy tình cảnh Tĩnh Thục Thái hậu và Hạ Lệnh Thù ở chung một chỗ, đều là người giỏi nguỵ trang, trước mặt người khác không có nửa câu lỡ lời. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải giả vờ giả vịt mà quan hệ hai người họ thật sự rất tốt. Trong hoàng cung, làm gì có cảm
tình thuần tuý, đều là quan hệ lợi ích trần trụi, mẹ chồng nàng dâu danh chính ngôn thuận cũng như thế thôi, càng đừng nói tới rẽ sang quan hệ
mẹ kế cùng chính thê. Giây lát, Cố Song Huyền lại nghĩ tới chuyện Đức
phi chất vấn Hoàng hậu hại chết Cố thị, lời nói của Thái hậu khi ấy rõ
ràng là thiên vị Hạ Lệnh Thù, nguyên nhân dù có truy cứu cũng không ai
biết được.
Trong lòng khó chịu, Cố Song Huyền xoay người lại biến thành quân
vương lạnh lùng vô tình, mở miệng truyền khẩu dụ, sai người đưa Thái tử
đi Tử Cận cung của Đức phi.
Đêm đó, hắn không đi Phượng Huyền cung mà đến điện Xương Linh hưởng thụ mỹ nhân.
Hạ Lệnh Thù nghe Trương ma ma báo tin, không nói gì ngay, hai mắt
nhìn thẳng, níu chặt chiếc kim làm rỉ máu, đầu ngón tay cầm khăn bắt đầu lạnh, lạnh đến tim nàng liền chết lặng.
Một đêm này, nàng ngủ trong lo sợ, tỉnh dậy vô số lần. Nàng nói mình
nghe thấy tiếng khóc của tiểu Thái tử, khóc đến mức trái tim nàng đau tê tâm liệt phế, làm nàng cả đêm không yên. Vài lần như thế, các cung nữ
thay phiên nhau trực ở bên giường nàng, hễ nàng cử động liền có cung nữ
ngái ngủ xê dịch góc chăn, nói: “Nương nương đừng lo lắng, Thái tử điện
hạ hiện giờ đã ăn uống no đủ, ngủ say rồi. Tiếng động vừa rồi là tiếng
mèo kêu.”
Dằn vặt mấy ngày, nàng gắng gượng tỉnh dậy. Sai người mang “Quân ân
sách” đến xem, trên sách ghi chi chít số lần Kiều Tiệp dư thị tẩm, Hoàng thượng giờ nào vào điện Xương Linh, giờ nào truyền tắm rửa, khi nào thì tắt đèn, khi nào đứng dậy đều ghi lại rõ ràng.
Bởi vì còn trong ngày ở cữ, các cung phi đã giảm bớt quy củ đi bái
kiến Hoàng hậu hàng này, nhưng thật ra là do Đức phi đột nhiên được nhận con nuôi là tiểu Thái tử khiến cho tình thế hậu cung vòng vo rơi vào
một khúc rẽ khác. Phượng Huyền cung trở nên yên tĩnh, ở đầu khác, Tử Cận cung lại ngày ngày ca múa mừng cảnh thái bình, rất náo nhiệt.
Hạ Lệnh Thù mỗi ngày tu thân dưỡng tính, thư phòng trước đây Thái tử
xây cho nàng vẫn còn, nàng không có việc gì liền đến đó ngồi một chút,
nhưng ngồi xuống liền thành cả ngày, mệt mỏi thì dựa vào bàn nghỉ ngơi
một lát, vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ chạm khắc phượng hoàng, hoa mai đã nở, trong lúc nàng không chú ý đã sắp qua năm mới. Tiểu Thái tử rời
khỏi nàng đã ba tháng, hẳn vẫn cười vui vẻ, có thể nhớ rõ mẹ ruột không? Đứa nhỏ sinh ra mới ba ngày đã rời xa vòng ôm ấp của nàng, chắc sẽ
nhận người khác làm mẫu thân, sau này càng ngày sẽ cách nàng càng xa
phải không?
Trung tuần tháng mười hai, Hạ Lệnh Thù thỉnh cầu về nhà mẹ đẻ dưỡng
bệnh, Hoàng Thượng bác bỏ; nàng lại thỉnh cầu quay về Hộ Quốc tự thanh
tu, Hoàng thượng mặc kệ quyển sổ con ở bàn, chẳng quan tâm; cuối cùng,
Hạ Lệnh Thù đơn giản đóng cửa cung, ngăn cách với bên ngoài.
Năm thứ nhất Tân hoàng đăng cơ, tổ chức đại lễ cả nước chúc mừng, bên người Hoàng thượng là Đức phi đang ôm ấp Thái tử, vị trí đầu tiên phía
dưới là Kiều tiệp dư đang được sủng ái cùng Nguyên Chiêu nghi –mẫu thân
của Nhị hoàng tử.
Đêm 30 Tết, không trăng sao, bầu trời u ám bắt đầu có tuyết rơi,
không đến hai khắc, tuyết rơi cuồng loạn, những cây mai bị gió rét thổi
qua run rẩy.
Giữa những tiếng nói cười, Đức phi cầm lấy chén sữa cung nữ bên người dâng lên, dổ tiểu Thái tử uống từng ngụm. Cố Khâm Thiên bây giờ da thịt đã mười phần nhẵn mịn, hai gò má mập mạp như quả đào làm cho người ta
chỉ muốn cắn lên, Cố Song Huyền nhìn tiểu Thái tử y y nha nha cười ngây
ngô, bất giác càng xem càng yêu, thích thú ôm hôn nó.
Bỗng nhiên Cố Khâm Thiên há miệng thở dốc, bọt máu theo sữa “phốc”
một cái phun ra, không khí giống như bay một vòng đến Cố Song Huyền, mùi máu tanh đã làm chén sữa kia trở nên chua xót.
Ngoài điện, gió cuốn tuyết rơi, cũng không át được tiếng hét rung trời của Hoàng đế.