Hắn cực kỳ sủng nịch muội muội.
Dĩ nhiên chính là một đứa nha đầu dã man thô tục như vậy đây.
Nếu không phải thấy Vương Lam Phong là thừa tướng của Tây Lăng quốc, tay nắm trọng quyền, hơn nữa còn có thể trở thành trượng phu chi thế của nữ hoàng Tây Lăng.
Bản thân mình sẽ không bảo thuộc hạ định hạ thân sự này.
Nữ nhân thấp kém như vậy, cho dù dùng thân phận của Ly Liệt Viễn cùng nàng ta kết thân, cũng cảm thấy là một loại vũ nhục.
Không sai, Ly Liệt Viễn là cái thân phận bên ngoài của hắn.
Sự thật hắn là hoàng đế của Nam Phong quốc- Nam Kỳ Nghiệp.
Ly Liệt Viễn là cái thân phận hắn dùng để ẩn nấu tại Thiên Phong thành này nhằm thu thập tình báo.
Mỗi lần dùng tiệc lấy tiểu thiếp để mời tân khách tứ phương.
Chính là để các thám tử tình báo khắp nơi có cơ hội đến bẩm báo sự tình.
Hôm nay cũng không nghĩ rằng nữ nhân kia sẽ đến đây.
Vương Tâm Doanh quay đầu lại, ánh mắt đảo một vòng, có vài người mặc hắc y hoa phục, rốt cuộc là người nào.
“Vừa rồi là ai nói?”
Sơ Hạ tức giận chỉ vào Ly Liệt Viễn: “Tiểu thư, đây chính là Ly công tử.”
Vương Tâm Doanh rút ra một tấm xuân cung đối chiếu.
Không sai, rốt cuộc cũng tìm được đại sâu hại thật sự rồi.
Nam Kỳ Nghiệp bị một loạt cử động của nàng làm cho tức giận mắt nhíu lại thành một đường thẳng.
Nàng ta cư nhiên giả vờ không nhận ra mình, nữ tử này đang làm gì vậy?
“Phiền điểm chỉ dùm cái, ta muốn cùng ngươi thối hôn.” Vương Tâm Doanh đi thẳng vào vấn đề, ném ra một tờ thối hôn thư.
Nam Kỳ Nghiệp nhìn bức xuân cung họa chính mình.
Lại nhìn vào ba chữ “Thối Hôn Thư” thật lớn trên giấy, không kìm được lửa giận nhíu mày.
Lạnh lùng châm chọc: “Vương Tâm Doanh, ngươi lại đang làm cái hoa chiêu gì vậy, lúc trước là ngươi sống chết quấn lấy, nói yêu ta yêu đến chết đi sống lại, muốn ta lấy ngươi. Hiện tại liền không chịu nổi ta lấy thiếp, đến trước cửa làm loạn. Ta cảnh cáo ngươi, mấy thủ đoạn tranh sủng kiểu này ta đã thấy nhiều rồi, đừng tưởng rằng ngươi làm loạn như vậy, ta liền sẽ buông tha cho việc lấy thiếp, ngoan ngoãn mà trở về đi, chuyện hôm nay ta cũng sẽ không so đo nữa.”
Hậu cung tranh sủng, cái gì mà một nháo hai khóc ba treo cổ.
Hắn cái gì cũng chưa từng thấy qua, phương pháp đối phó với nữ nhân chính là tuyệt đối không dung túng.
Đối với mấy việc nháo loạn này của nữ nhân tranh sủng, hắn trực tiếp hạ lệnh quăng bọn họ vào hình thất.
Hành hạ một chút, bọn họ lần nữa cũng không dám làm phiền hắn.
Ai ngờ Vương Tâm Doanh nghe xong, cũng lạnh lùng châm chọc: “Ai muốn ngươi buông tha cho việc lấy thiếp chứ, chỉ cần ngươi thân thể thụ lên đỉnh, ngươi một đêm chết một trăm lần trên giường ta cũng không quản ngươi. Tiểu thư ta là đến thối hôn, thối hôn nghe rõ chưa. Yêu ngươi yêu đến chết đi sống lại sao? Haha, điều đó mà ngươi cũng tin sao, đừng có mà tự mình đa tình.”