EDIT: TỬ SA
Vương tâm Doanh tới gần bà, đã định liệu trước: “Lão mụ tử, ta đã nói Vương Tâm Doanh ta là người thích giảng đạo lý nhất, thế nào lại cố ý đến đây càn quấy chứ. Còn không phải bởi vì khối Lam Điền ngọc của ca ca bổn tiểu thư bị trộm hay sao.”
“Ta đã phái người trái phải lục soát, nghe nói có người nhìn thấy khối ngọc kia trên người Vương Nhân Thủ. Bổn tiểu thư tới bắt tặc, ngươi có ý kiến sao? Đồ của ca ca đều là hi thế trân phẩm, nếu mất, ngươi đảm đương được sao?”
Vương Tâm Doanh xuất ra những lời này, tú bà cũng không dám nhiều lời nữa.
Chỉ có thể nén giận cười bồi.
Đắc tội với Vương tiểu thư chỉ có thể lo cuốn gói chạy lấy người.
Nếu đắc tội với Vương thừa tướng, vậy cũng không phải đơn giản là đóng cửa kỹ viện không thôi.
“Không, không ý kiến.”
“Hừ, Linh Linh Nhất đến Linh Linh Go, các ngươi theo ta đi xoát người, chúng tỷ muội của phụ liên canh ở đây, không để cho bất cứ con ruồi hôi thối nào bay ra.”
Vương Tâm Doanh mang theo chín đại cao thủ xông lên lầu, phân nhau ra đi tìm người.”
Vương Tâm Doanh đi tới một dãy phòng trang nhã phía đông.
Từng ô vuông cửa sổ được dán giấy hoa lan, vách tường gỗ phi thường cổ điển.
Hơn nữa hiệu quả cách âm không tệ.
Hoàn toàn không biết bên trong là ai đang làm gì. (Tử Sa: muốn biết người ta đến kỹ viện làm ji`… pó tay ~~!)
Vương Tâm Doanh một cước đá văng cửa phòng, trực tiếp tiến vào trong.
Nghe thấy từng trận âm thanh rên rỉ tiêu hồn, từ trong nội thất được che đậy phía sau tấm bình phong bay ra.
Vương Tâm Doanh ho nhẹ một tiếng, vòng qua tấm bình phong, đập vào mắt là một cặp tình nhân trên giường.
Chặn nệm nửa mở, che đậy hạ thân của hai người trên giường.
Namnhân ở kia lộ ra phần trên cơ thể, cái sóng lưng trơn bóng ưu mỹ đầy mạnh mẽ, tựa như những đường cong lên xuống tiếp nối nhau của những dãy thung lũng dài bất tận.
Da thịt bóng loáng rắn chắc, vòng eo nhỏ hẹp chắc chắn, bả vai rộng lớn.
Cũng không phải cứng ngắc, khiến người ta cảm thấy quyến rũ ngoài ý muốn.
Đây là một thân thể hoàn mỹ, có thể sánh ngang với thân hình đám người mẫu Âu Mỹ.
Nhìn thấy khung cảnh đầy tính trùng kích như vậy, Vương Tâm Doanh cũng cảm thấy xấu hổ.
Suy nghĩ thêm một chút nữa, cũng không có gì.
Đây không phải là hiện trường bản xuân cung sao, có gì phải sợ.
“Có tặc nhân trốn trong Phượng Hoàng cư, ta đến lục xoát, các ngươi ngẩng đầu lên để ta xác định xem.”
Người trên giường khi thấy nàng tiến vào đến, thì đã dừng lại.
Nghe thấy lời của nàng, người trên giường không có né tránh việc bị người khác phá hỏng chuyện tốt.