EDIT: TỬ SA
Khí thế vừa rồi của Vương Tâm Doanh đã dọa đến mụ.
Nếu cùng vị tiểu thư này đối nghịch, sợ rằng người xui xẻo chính là mình.
Vương Tâm Doanh đi tới trước mặt Nam Kỳ Nghiệp, cười dài: “Về phần ngươi có phải nhìn nhầm hay không, đều không quan hệ, dù sao sự đánh giá của ngươi tốt xấu gì, đối với ta mà nói đều không ảnh hưởng.”
Trước khi đi, Vương Tâm Doanh cố ý chọc tức Nam Kỳ Nghiệp một phen.
Nam Kỳ Nghiệp nhìn bóng lưng kiêu ngạo kia.
Lòng ham muốn chinh phục trong lòng càng mãnh liệt hơn, khiến nữ nhân thần phục không phải việc gì khó.
Nữ nhân bình thường phi thường không có cảm giác thành tựu.
Nhưng khiến cho nữ nhân thông minh kiêu ngạo thần phục, kia mới có thể khiến người ta tràn ngập khoái cảm.
Vương Tâm Doanh, hắn nhất định phải thu phục được vị nữ tử thông minh ác liệt này.
Cạnh lan can trên lầu.
Ảm Nguyệt đầy hăng hái nhìn Đông Lệnh Vũ đang xuất thần:
“Chủ tử, Vương tiểu thư kia đi rồi, người sao còn chưa đi.”
Đông Lệnh Vũ chợt phát giác bản thân cư nhiên vẫn đang nhìn xuống dưới lầu mà ngây người.
Xấu hổ phất tay áo xuống lầu.
“Chủ tử, vị tiểu thư vừa rồi kia, ta cảm thấy thật không tệ đâu, nữ tử a, đa số là nghìn bài một điệu ủy mị, tuy rằng đẹp, khiến cho người khác thương tiếc, nhưng luôn khó có thể khiến người ta thán phục, mà vị tiểu thư kia tựa như một chùm pháo bông nở rộ, sự rực rỡ của nàng khiến kẻ khác bị thu hút, không thể dời mắt.”
Đông Lệnh Vủ đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi coi trọng nàng rồi?”
“Ách… Không có, tuyệt đối không có, chủ tử người ngàn vạn lần không thể hiểu lầm.” Ảm Nguyệt vội vã tỏ rõ lòng trung thành.
Mẹ ơi, ai dám cùng với chủ tử cướp nữ nhân chứ, không muốn sống nữa rồi sao?
“Không có liền tốt.” Đông Lệnh Vũ tiếp tục đi về phía trước.
Ảm Nguyệt cực kỳ buôn chuyện theo sau: “Ta không có, không có nghĩa là người khác không có, chủ tử ngươi xem tên nam nhân vừa rồi dưới lầu cùng nàng nói chuyện kia, nhìn cái loại ánh mắt đầy ham muốn chiếm hữu của hắn, hắn khẳng định là đang nhắm đến Vương tiểu thư.”
Nhớ tới thái độ của Nam Kỳ Nghiệp, Đông Lệnh Vũ con ngươi trở nên tối sầm, trên người tràn ngập một cổ sát khí. (Tử Sa: hic, tiểu chính thái này lãnh huyết wa’…)
Ảm Nguyệt hơi run rẩy, chủ tử ăn giấm rồi.
Tuổi còn nhỏ mà ý ghen đã lớn vậy.
Tương lai vị Vương tiểu thư kia khó khăn không ngớt rồi đây.
“Giết hắn.”
Đông Lệnh Vũ phun ra hai chữ băng hàn.
Ảm Nguyệt cằm rơi xuống đất: “Chủ tử người không phải nói giỡn chứ.” (Tử Sa: cũng do ông mà ra chứ đâu = =!)
Chỉ vì người khác cũng xem trọng nữ nhân mà hắn có hảo cảm.
Hắn liền muốn giết chết người ta.