Vận khinh công đạp nước nhằm về phía Vương Tâm Doanh, ra tay như điện, muốn đem nàng vớt lên.
Namtử phía tây thấy thế, nhíu mắt mũi chân hơi kiễng, giống như một chiếc lá nhẹ nhàng bay xuống mặt nước.
Một chưởng đánh về phía hắc y nhân phía đông đang muốn bắt lấy Vương Tâm Doanh.
“Đừng mơ chạm vào nàng, nàng không phải là người ngươi có thể chạm vào.”
“Đáng chết, phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Hai người ở trên mặt nước bắt đầu đánh nhau kịch liệt, không ai nhường ai.
Chưởng phong nơi nơi mặt nước dao động, khuấy động vô số bọt nước.
Vương Tâm Doanh lặn đến một bên, len lén lộ ra khỏi mặt nước quan sát.
Trong lòng cười lạnh, tiếp tục đánh đi, đánh cho chết, đánh cho khóc oa oa.
Tốt nhất là lưỡng bại câu thương*, để cho nàng đem hai tên dâm tặc này làm thịt.
*Lưỡng bại câu thương: hai bên đều thua, đều bị thương tổn…
Thừa dịp hiện tại bọn họ đánh đến khó thể hòa giải.
Bản thân vụng trộm chạy trốn là được rồi.
Vương Tâm Doanh bất chấp mặc y phục, mò lấy lên đống xiêm y trên tảng đá bên cạnh.
Lặng lẽ bò ra khỏi mặt nước.
Che khuất bộ vị trọng yếu, nhấc chân liền chạy.
Hai nam nhân đang đánh đến nhiệt liệt vừa nhìn con mồi chạy trốn.
Ăn ý dừng tay, lập tức bay người lên bờ, ngăn cản Vương Tâm Doanh.
Một nam nhân đưa tay bắt lấy cánh tay nàng, một người ôm lấy eo nàng.
Hai người lần nữa nhìn đến động tác của đối phương, ai cũng không muốn mỹ nhân bị nam nhân khác ngoài mình ra khinh bạc.
Vì vậy mới làm được nửa đường lại bắt đầu đánh nhau.
Vương Tâm Doanh thật sự là tức chết đi được, muốn chạy, lại hết lần này tới lần khác hai tên kia vừa đánh vừa ngăn cản nàng.
Khiến nàng chạy không được.
Má ơi, bất kể thế nào đi nữa.
Tuyệt đối không thể để cho hai tên hái hoa tặc này thắng thế được.
Đáng chết, đám viện hộ kia đều chạy đi đâu hết rồi.
Lúc không cần bọn họ, thì cứ ở trước mặt mà đi qua đi lại, lúc cần bọn họ thì đến cái bóng cũng không thấy.
Vương Tâm Doanh hít sâu một hơi.
Chuẩn bị cảm xúc, vận đủ nội lực lên tiếng hét to.
“Cứu, mạng, a, nếu bổn tiểu thư thất thân, toàn bộ các ngươi đều chờ bị ta bán vào kỹ trại làm nam sủng đi…”
Hai người kia kinh hãi, biết rõ nàng kêu lớn như vậy, lập tức sẽ có thị vệ chạy đến.
Một người nói: “Cùng bắt nàng đi đi!”
Tên còn lại gật đầu: “Được, bất quá là một nữ nhân, phân hưởng như thế nào.” (Tử Sa: 2 tên này thật là =_=!…)
Hai người ngừng tay, cùng nắm lấy hai bên tay của Vương Tâm Doanh.
Vương Tâm Doanh nghĩ thầm, lần này thảm rồi.
Hai tên nam nhân này cư nhiên đạt chung nhận thức, cũng cùng nhau hái mình