Hoàng Hôn Cuối Chân Trời

Chương 15

Vâng,tối hôm đó cả 3 bị gia đình giáo huấn 1 trận đến nơi đến chốn. Mặc kệ tiếng của mấy ông bố khó tính xuyên qua điện thoại lớn thế nào,Thiên Ân vẫn thản nhiên ngồi gặm táo. Còn ra vẻ gác chân lên xem kịch hay.Hưng nhảy xổ vào cù lét nó,vừa cù vừa làm ầm lên:

- Trời ơi nhóc ơi là nhóc,ai cho em lá gan lớn như vậy? Dám phát ngôn bừa bãi,hại chết chúng tôi rồi!

Nó bị chọc cười chảy cả nước mắt,ra sức giãy giụa:

- Aaaa.....tôi sai rồi....sai rồi....đừng cù nữa...Ha Ha Ha.... đừng cù nữa...

- Cho nhóc chết này!

- Aha Ha Ha...tôi sai rồi...tha cho tôi đi....Ha Ha Ha....

Cuối cùng thì Hưng cũng buông tay. Ngồi phịch xuống ghế vò rối tung mái tóc. Cậu còn nhớ như in câu nói của mẹ:"Cuối tháng này mà ko về nhà thì đừng bao giờ bước chân vào Đỗ gia nữa!" Ôi trời! T_T

Họ đều là con của gia đình có tiếng,quyền lực ko ai sánh bằng. Ai cũng phải kiêng nể. Vì thế bị mắng là "vô sỉ" thì ko thể chấp nhận được.

Quân cười cười:

- Thôi,dù sao cũng bị phạt. Ko hơn. Lần đầu tiên bị 1 đứa con gái mắng như thế cũng hay. Nhóc nhỉ?

Nó cười như mếu. Liếc sang Nguyên vẫn trầm tĩnh nãy giờ. Nó biết anh chàng bị mắng nặng nhất. Cậu chỉ mỉm cười nhẹ,đưa tay xoa đầu nó rồi về phòng. 2 người kia cũng vươn vai lừ đừ leo lên lầu. Còn mình nó ngồi trên ghế sofa,nghĩ nên gọi cho Phong hay Vy trước để kể về vở kịch hôm nay.


Quân có giải thích,việc cả 3 bị mắng ko đơn giản là bị chửi vô sỉ,mà việc này có liên quan đến cô tiểu thư kia.1 cô gái tài năng,xinh đẹp,gia đình lại hiển hách, bất cứ người con trai nào cũng muốn có. Nếu kết hôn vs vị tiểu thư này thì sẽ có lợi rất nhiều cho sự nghiệp lâu dài của dòng họ 3 người kia. Vậy nên, cả ba ko những ko tạo ấn tượng tốt đẹp cho cô ta, lại còn bày trò đuổi cô ta đi. Bị mắng là phải.

Nhưng đó không phải là việc của Thiên Ân. Nó thậm chí còn cười vào mặt ba người kia. Bảo có phúc mà ko biết hưởng. Cả ba chỉ lắc đầu nói nó ko hiểu gì cả. Ko hiểu? Ko hiểu cái đầu anh ấy. Người ta tuyệt vời như thế mà lại đuổi đi. Đúng là...não phẳng @_@

Và thật bực khi tên Phong chết tiệt lại đồng tình vs ba anh chàng ấy. Vy thì ko có ý kiến gì. Mà chẳng phải Phong đang cặp với cô nàng hot girl giàu nứt khố đổ vách hay sao? Chậc,con trai thật khó hiểu.-_-

Nó vào căng tin. Chưa kịp lấy đồ ăn thì một cậu Nam sinh bước tới đứng chắn ngang đường đi của nó,và chìa 1 hộp cơm ra:

- Hoàng Thiên Ân, có người gửi cho cậu.

Nó ngơ ngác:

- Hơ...tôi á?

- Ừ.

- Là ai gửi vậy?

- Tôi ko biết- Cậu Nam sinh lắc đầu-Là 1 người đàn ông.

Nó nhíu mày:

- Đàn ông? Trông như thế nào?

- Ừm...cao lớn,đeo kính râm. Thoạt nhìn trông rất nho nhã.

Nó đâu quen biết ai như thế.

- Cậu chắc chắn là ko nhầm người chứ?

- Ko đâu. Người đó nhắc đi nhắc lại là cậu mà.

- Vậy à...ừm...đc rồi,cảm ơn cậu.

Nó nhận lấy,ngắm nghía cái hộp tính xảo 1 lúc rồi mở ra. Wow! Ngon quá! Là hộp cơm cầu vồng. Đồ ăn nấu đủ 7 màu xếp cạnh nhau thật đẹp mắt. Nó không ăn,mà đậy nắp lại. Phải nghiên cứu trước đã. Ko thể để Phong và Vy thấy nếu ko chúng lại giở trò ăn cướp -_-

*. *

- 01,anh đang ở đâu đấy?

- Ở trường,sao thế?

- Tôi có thứ này muốn cho các anh xem. Tan học qua chở tôi đc ko? Tôi ko mang theo tiền đi xe.

-Okay okay. Yên tâm. Chờ chỗ nào dễ nhìn thấy nha.

Uầy....sớm biết anh chàng có nguyên cái xe Lamboghini thế này thì tội gì ngày nào nó phải chen chúc trên xe buýt chật chội? Vậy nên này cứ đi nhờ xe. Thách anh ta đuổi nó xuống ^ ^

- Chuyện gì thế nhóc?

- Về nhà rồi nói.

Nó ôm khư khư chiếc hộp vào nhà. Hơi ngạc nhiên khi tên Hưng baby đang mang 1 chiếc tạp dề và...lau sàn. Nó suýt phá lên cười sằng sặc. Uầy...coi bộ dạng anh ta kìa. Cao 1m80,áo sơ mi trắng tinh cùng chiếc quần dài xăn gấu bên thấp bên cao. Ngay lúc này phong độ mà anh ta luôn tự hào đã ko cánh mà bay. Mà chưa kể trên mặt còn nhem nhuốc nữa chứ.

Quân cười nói:

- Cậu vừa chui ở xó xỉnh nào thế?

Hưng đưa tay vuốt mặt:

- Gầm giường. Rơi vài thứ. Phải chui xuống đó.

-02 đâu?

- Chưa về.

Hưng rời tầm mắt sang hộp cơm của Thiên Ân.

- Ồ... sao nhóc biết tôi đang đói mà mua về vậy?

Nó lườm 1cái:

- Nằm mơ đi!

Nó kéo cả 2 ngồi xuống, bắt đầu kể "sự tích chiếc hộp cơm. "

- Và khi tôi đảo vài thứ lên thì có 1 tờ giấy....

Nó đặt tờ giấy màu đỏ lên bàn. Nét bút xiêu vẹo hiện ra ngay trước mắt:

"Hey baby,

What are you doing?

This is my gift. It's sweet?

Oh I miss you much.We will meet soon. Let's enjoy, my girl. "

Cuối cùng là biểu tượng đầu lâu xương chéo. Tất cả rơi vào trạng thái căng thẳng. Và điều quan trọng nhất, hộp cơm này đã bị rắc rất nhiều ma túy.
Bình Luận (0)
Comment