“Làm sao lại tóm tận hai đứa về?”
“Chúng nó đi chơi với nhau nên cùng lên xe.”
“Đây là ai? Trông dáng dấp cũng không tệ, nhìn còn thuận mắt hơn con thỏ nhỏ kia nhiều”
“À, là tiểu thiếu gia nhà họ Doãn”
“Doãn gia?” Người đàn ông lớn tiếng mắng một câu “Đệt mợ, là Doãn gia ở Đông Thành á (*)?”
(* Đông Thành là một quận thuộc thành phố Bắc Kinh (thành phố B), Trung Quốc)“Không sai.”
“Con mẹ nó mày muốn hại chết tao à? Ngay cả thằng nhóc nhà họ Doãn cũng dám bắt tới!”
Người kia đạp cho Thái Lý một cước. Thái Lý bị đau, rên lên một tiếng, gã nói: “Chúng nó cùng nhau lên xe thì tao biết làm thế nào được? Trong xe đều đã chuẩn bị xong cả rồi, giờ chẳng nhẽ lại đưa bọn chúng về nhà sao?”
“Vậy mày cũng đừng trói người của Doãn gia chứ! Tề Đại Sơn không căn không đế, ông đây xin hắn chút tiền bẩn thì chẳng quan trọng. Nhưng Doãn gia có nguồn gốc thế nào mày không biết sao? Hay là mày không muốn gặp lại con mày nữa rồi!”
Âm thanh Thái Lý yếu đi rõ ràng, gã thấp giọng nói: “Mày đừng có hoảng, thằng Doãn Tu Trúc này không phải là con trai ruột của Doãn Chính Công, chỉ là tấm màn che mà thôi, nếu mày thực sự muốn xé xác nó thì Doãn Chính Công còn phải cảm ơn mày ấy.”
“Không phải con ruột á?”
“Không biết là con của Vu Đại Vân và tên đàn ông nào”
“Đệt, không phải con ruột mà Doãn Chính Công vẫn nuôi?”
“Ai biết trong đó có thủ đoạn dơ bẩn gì không.”
Người đàn ông vừa lớn tiếng kia nhìn Doãn Tu Trúc một lúc, cổ họng có chút khô: “… Thật sự là Doãn gia sẽ không quan tâm sao?”
Thái Lý đáp: “Yên tâm đi, nó và Tề Mộ quen biết đã 7-8 năm, nó ở trong Doãn Gia phải trải qua những gì tiểu thiếu gia nhà tao không biết nhưng tao thì hiểu rõ.”
Người đàn ông kia hiếu kỳ hỏi: “Như thế nào?”
Thái lý cười nhạt: “Không bằng heo chó.”
Doãn Tu Trúc đã sớm tỉnh lại, nghe đến bốn chữ này thì không khỏi nghiến răng. Hắn trời sinh đã kháng thuốc, đặc biệt là kiểu thuốc này; lúc trước đúng là thuốc mê khiến hắn mê man nhưng lúc xuống xe có người đụng vào, hắn liền tỉnh.
Bất quá đối với tình huống trước mắt thì hắn chỉ có thể giả vờ ngủ.
Hắn và Tề Mộ bị bắt cóc, chủ mưu là một người đàn ông không biết tên và tài xế của Tề gia – Thái Lý.
Hắn nhớ lại cuộc đối thoại của bọn chúng, cơ bản đã đoán ra được ngọn nguồn.
Người đàn ông lạ mặt kia bắt con trai của Thái Lý trước rồi dùng cách này để uy hiếp gã, làm cho gã ra tay với Tề Mộ.
Thực sự là khó lòng phòng bị, Thái Lý đã làm việc ở Tề gia 4-5 năm cũng nhìn Tề Mộ lớn lên, thân thiết như thế thì tránh thế nào được?
Trước mắt không phải là lúc nghĩ đến điều này. Doãn Tu Trúc rất lo lắng cho Tề Mộ, lo âu trong lòng đang khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn đau đớn như bị thiêu cháy, mà quỷ dị chính là hắn vẫn giữ vững tỉnh táo.
Vào thời khắc nguy hiểm như vậy, lại còn nghe được đoạn hội thoại kia nhưng hắn vẫn không khẩn trương, không khó chịu, không sợ hãi, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ ——
phải bảo vệ Tề Mộ.Dù có ra sao, không tiếc bất kì giá nào cũng phải bảo vệ Tề Mộ.
Người đàn ông cao giọng hỏi: “Gọi điện thoại cho Tề Đại Sơn chưa?”
Thái Lý trả lời: “Vẫn chưa tới lúc”
“Phải chờ bao giờ nữa? Đến khi bọn họ tìm đến đây sao?”
“Bọn họ không thể tìm được chỗ này!” Thái Lý gào lên một tiếng rồi mới bình tĩnh đáp, “Chờ chút, trước hết phải để bọn họ tìm một thời gian đã. Khi nào tâm lý trở nên hoảng loạn thì chúng ta mới tiện ra tay.”
“Mày đừng có giở trò gì đấy”
Thái Lý hung tợn trừng hắn: “Tao có thể giở trò gì với mày? Con trai của tao không phải đang ở trong tay mày à?”
“Mày biết điều là được!”
Doãn Tu Trúc chờ đúng một tiếng, cuối cùng cũng bắt được cơ hội.
Người đàn ông kia đi vệ sinh, chỉ còn một mình Thái Lý ở trong phòng.
Doãn Tu Trúc mở mắt ra, thấy rõ hết tình huống. Bọn họ đang bị nhốt trong kho hàng, đâu đâu cũng có rác thải, cũng không thiếu thùng gỗ chẳng còn nhìn ra hình dạng gì bị vứt bỏ. Thái Lý ở phía đối diện, bọn họ dọn dẹp một khối đất trống cũng coi như là sạch sẽ.
Trên tay Thái Lý không có súng, còn người đàn ông kia thì chưa chắc.
Hắn mở mắt ra, Thái Lý lập tức phát hiện và nhìn tới.
Doãn Tu Trúc mở miệng chính là nói: “Tề Đại Sơn sẽ không bỏ qua cho ông.”
Thái Lý chống tay xuống đất đứng lên, vung một cái tát tới: “Cái thằng con hoang này, mày câm miệng lại cho tao!”
Cái tát này dùng sức rất mạnh, da thịt mềm mại của Doãn Tu Trúc trong nháy mắt sưng đã lên, cơn đau bất ngờ ập đến khiến hắn thấy nhức đầu vô cùng.
Bất quá Doãn Tu Trúc vẫn nói tiếp: “Tề Đại Sơn chỉ có một đứa con trai duy nhất, ông bắt Tề Mộ thì dù ông có chạy đến chân trời góc biển thì chú ấy cũng sẽ tìm được và giết chết ông.”
Ngữ điệu của hắn bình tĩnh nhưng lại cực kì dữ tợn, từng câu từng chữ đều đánh trúng nỗi băn khoăn của Thái Lý.
Thái Lý sợ Tề Đại Sơn, tên phế vật Tần Hổ kia chỉ biết Tề Đại Sơn không có căn cơ, nhưng không nghĩ rằng một người không căn không đế như ông có thể leo được lên địa vị như hiện tại là nhờ vào đâu!
Doãn Tu Trúc thấy gã không lên tiếng, lại nói: “Nếu tên kia muốn tiền thì các ông bắt một mình tôi là được”
Thái Lý liền cho hắn một cái tát nữa: “Mày là cái thá gì”
Doãn Tu Trúc nuốt máu tanh trong miệng xuống, đáp: “Nếu Doãn Chính Công thực sự muốn giết tôi thì tôi đã chết vô số lần rồi. Cho nên mạng của tôi vẫn rất đáng giá “
Câu này không giống như lời của một thiếu niên 13 tuổi nên nói, dường như nếu từ trong miệng Doãn Tu Trúc nói ra thì liền biến thành chuyện hiển nhiên, hiển nhiên đến mức làm lòng người kinh hãi.
Sắc mặt Thái Lý bất định: “Việc đã đến nước này rồi những gì mày nói cũng vô ích thôi!”
Doãn Tu Trúc nhanh chóng lên tiếng: “Tề Mộ vẫn luôn hôn mê, không biết cái gì hết. Các ông lén lút thả cậu ấy ra, chắc chắn cậu ấy sẽ không biết đây là đâu.”
Thái Lý trả lời: “Tề Mộ biết là tao làm rồi!”
“Là ông thì thế nào? Giữa việc thả cậu ấy ra với việc bắt cóc tống tiền thì cái nào nghiêm trọng hơn? Lúc đó ông chỉ cần nói rằng con trai cũng bị tóm, nên ông chỉ có thể lá mặt lá trái, tuy giúp tên kia bắt người nhưng lại vụng trộm thả Tề Mộ ra để lấy công chuộc tội. Khi đó Tề Đại Sơn còn có thể hận đến muốn giết chết ông sao?”
Trong lòng Thái Lý bắt đầu dao động.
Doãn Tu Trúc liền nhẹ giọng: “Tên kia hành xử lỗ mãng, ông cảm thấy việc này còn có thể thành công à, chi bằng quay…”
“Tụi mày đang nói cái gì vậy?” Tần Hổ trở lại.
Thái Lý nhìn chăm chằm Doãn Tu Trúc một cái, trong lòng đã thập phần dao động: Tần Hổ chính là một tên cặn bã không đầu óc, gã suốt ngày chỉ biết ăn chơi cờ bạc. Tiêu hết tiền thì bắt đầu nghĩ quẩn, cũng chẳng biết lấy lá gan ở đâu ra mà lại muốn đi bắt cóc tống tiền.
Ngày thường Thái Lý cũng thích đi chơi đây đó, lúc này mới quen biết Tần Hổ. Tần Hổ nghe nói gã là tài xế của Tề gia thì lập tức sáp tới phô trương lấy lòng. Đôi khi Thái Lý cũng hay gặp kiểu người như vậy nên không coi là chuyện gì to tát, ai mà ngờ đâu Tần Hổ lại bắt con trai gã, uy hiếp gã phải ra tay với Tề Mộ.
Thái Lý chỉ lo tên liều mạng này làm con trai mình bị thương nên mới cắn răng giúp gã bắt người tới đây. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy hoảng hốt vô cùng. Tề Đại Sơn đâu phải là người dễ chọc vào? Việc này đâu dễ dàng như vậy? Tần Hổ lớn mật làm bậy lại không có đầu óc, làm sao có thể thành công được?
Nếu giờ phút này thu tay lại cũng vẫn không tránh được vòng lao ngục, nhưng tốt xấu gì cũng mất bò mới lo làm chuồng…
Tần Hổ liếc mắt nhìn Doãn Tu Trúc một cái, nói: “Mày đánh nó làm gì, lãng phí khuôn mặt đẹp”
Vừa nói gã vừa tiến đến trước mặt Doãn Tu Trúc, bóp lấy cằm rồi nhìn một bên mặt còn lại của hắn, “Mềm thật, quả là thiếu gia được nuông chiều từ bé có khác, trắng trẻo như đậu hũ”
Trong lòng Thái Lý đột nhiên nhảy dựng lên, gã đứng dậy nói: “Được rồi, cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai mà thôi”
“Ha ha.” Mắt Tần Hổ lộ ra vẻ dâm tà, “Thằng nhóc choai choai mới khiến người khác yêu thương được chứ”
Doãn Tu Trúc mặt không đổi sắc nhìn gã.
Tần Hổ cười khẩy, buông Doãn Tu Trúc ra, nói với Thái Lý: “Đáng tiếc bị mày đánh sưng nửa bên mặt rồi nên chẳng có ý nghĩa gì nữa.” Nói đoạn gã đứng dậy, khóe mắt liếc về phía Tề Mộ đang ngủ mê mệt.
Trong lòng Doãn Tu Trúc chợt căng thẳng.
Thái Lý cũng nhận ra được, vội vàng lên tiếng: “Tần Hổ lại đây, tao có ý này…”
Không chờ hắn nói xong, Tần Hổ đã ngắt lời: “Tao đã gọi cho Tề Đại Sơn, bảo hắn chuẩn bị tiền rồi”
Đồng tử Thái Lý co rút lại: “Mày…”
“Lề mề như mày thì có thể làm được gì? Cứ chờ mà xem, lát nữa tao gửi cho hắn cái video, để hắn nhìn con trai bảo bối của hắn một chút rồi không phải muốn bao nhiêu tiền thì sẽ có bấy nhiêu sao?”
Trong khi nói chuyện Tần Hổ nhìn về phía Tề Mộ.
Thiếu niên 12-13 tuổi chính là thời điểm có ngoại hình phi giới tính nhất. Các tiểu thiếu giá quý báu này lại không phải chịu gió chịu mưa nên da mịn thịt mềm hơn cả con gái.
Trước chỉ lo nhìn Doãn Tu Trúc kia, bây giờ mới phát hiện Tề Mộ này rất đẹp, nửa phần cũng không giống cha: ngũ quan tinh xảo như búp bê, đặc biệt là dáng điệu lúc ngủ, thực sự là vừa thanh tú vừa đáng yêu…
Quá ngon! Tần Hổ nuốt nước miếng một cái: “Mày nói xem không phải chúng ta nên làm chút gì đó sao? Cứ để thế này cho Tề Đại Sơn nhìn thì liệu hắn có sốt ruột hay không? Mày nói đúng, để bọn họ hoảng rồi chúng ta mới có lợi. Tao lại không nỡ chặt ngón tay nó, chi bằng…”
Thái Lý quýnh lên: “Mày…mày định làm gì!” Tề Đại Sơn vốn không phải người hiền lành gì. Nghĩ đến lúc ông biết con trai duy nhất của mình bị làm nhục, ông…
Tần Hổ đã ôm lấy Tề Mộ, đi vào bên trong: “Mày trông chừng thằng nhóc kia đi”
Doãn Tu Trúc cắn chặt môi dưới, máu chảy ròng ròng cũng không cảm thấy gì. Hắn nhìn chằm chằm Thái Lý, gắt gao nhìn gã chòng chọc: “Thả tôi ra.”
Thái Lý tâm hoảng ý loạn, gã chẳng thể tưởng được rằng Tần Hổ lại phóng đãng thành cái dạng như vậy. Nghĩ đến việc con trai mình đang ở trong tay tên kia, nhất thời da đầu gã tê dại.
Doãn Tu Trúc lạnh lùng nói: “Cởi trói cho tôi”
“Được… được…” Đầu óc Thái Lý trống rỗng, căn bản không biết tháo sợi dây thừng này như thế nào. Doãn Tu Trúc cũng chỉ là một thiếu niên 13 tuổi thì có thể làm được cái gì đây?
Dây thừng trong nháy mắt tuột ra. Doãn Tu Trúc đứng lên, mặt hắn sưng phù, dáng vẻ đặc biệt chật vật, nhưng đôi mắt đen lại như là vực sâu địa ngục, ma quỷ lẩn trốn trong đó đều đang đồng loạt bò ra, lộ một tia huyết khí đỏ tươi.
Hắn nhặt con dao mà Tần Hổ ném xuống lên, hướng thẳng về phía bóng tối.
Hắn không nhìn thấy gì cũng chẳng suy nghĩ, phán đoán được chi, trong đầu hắn hiện giờ chỉ quanh quẩn một câu nói.
—— Hắn là một thằng con hoang, là một thằng con hoang không cha không mẹ, là một thằng con hoang không xứng đáng được sinh ra.
Thế nhưng hắn có giá trị tồn tại.
Cái giá trị này là Tề Mộ cho hắn.
Ai cũng không thể tổn thương Tề Mộ.
Lúc dao đâm xuống, Doãn Tu Trúc nghe được tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Tần Hổ, thấy được máu sền sệt chảy ra mãnh liệt và cả sự tuyệt vọng cùng hơi thở của cái chết.
Ùn ùn kéo đến, giống như quan tài đang được chôn xuống lòng đất.
Thời điểm Thái Lý hốt hoảng đuổi theo thì nhìn thấy thân hình ngã xuống đất của Tần Hổ và cả người thấm đầy máu giống ác quỷ Tu La của thiếu niên kia.
Doãn Tu Trúc nắm chặt cây dao, nói với Thái Lý: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Thái Lý đã sớm bị tình cảnh này dọa cho sợ vỡ mật. Gã lấy điện thoại di động ra, run rẩy đưa cho hắn.
Doãn Tu Trúc gọi cho Tề Đại Sơn, báo rõ vị trí của họ.
Từ đầu đến cuối hắn đều bình tĩnh lạnh lùng, tựa như xung quanh đây không hề có mùi máu tươi tanh tưởi buồn nôn.
Hắn thậm chí còn cẩn thận ôm Tề Mộ bảo vệ trong lồng ngực, chỉ có điều một tay còn lại dùng sức nắm chặt chuôi dao đến nổi cả gân xanh.
Tề Mộ vẫn còn mê man giống với những buổi tối kia, nằm sát bên cạnh Doãn Tu Trúc, ngủ ở một nơi không có ác mộng.
Mãi đến khi Tề Đại Sơn tới, dây cung đang kéo căng trong đầu Doãn Tu Trúc mới hoàn toàn đứt đoạn.
Tề Đại Sơn run rẩy ôm lấy hắn, đời này giọng nói của ông chưa từng hoảng loạn như vậy bao giờ: “Con à không sao rồi! Yên tâm, đều không sao cả rồi”
Tác giả có lời muốn nói: không thể nói thành lời, chi bằng cứ đánh bài chuồn thôi…======================
Ui đọc chương này xong vừa thương vừa sợ Doãn tiểu công T_T