Sau khi cúp máy, Doãn Tu Trúc đứng yên thật lâu, trong đầu đều là tiếng báo điện thoại đã bị tắt, hoàn toàn không nghĩ được đến những chuyện khác.
Tề Mộ là một người theo trường phái hành động, còn là một người đàn ông chân chính nói được làm được, cậu liền để điện thoại xuống rồi lên lầu tìm Kiều Cẩn.
“Mẹ!” Cặp chân ngắn ngủn còn chưa đi đến nơi cậu đã bắt đầu lớn tiếng gọi.
Kiều Cẩn đang sửa một bản thiết kế, nghe thấy âm thanh của con trai cũng không ngẩng đầu lên: “Làm sao thế?”
Tề Mộ nhào vào trong lòng bà, mở miệng chính là: “Con muốn học ở Quốc Thụy!” Thẳng thắn, đơn giản, lỗ mãng như hữu hiệu!
Kiều Cẩn ngưng làm việc, quay đầu nhìn cậu: “Lại nổi điên cái gì thế?” Con trai bà quả thật giống y xì cha nó, cứ hứng lên là làm bất chấp hậu quả.
Tề Mộ nhe răng nanh nhỏ làm nũng:”Con muốn đi tiểu học Quốc Thụy đọc sách.”
Kiều Cẩn chống đỡ không nổi, xoa đầu cậu: “Không phải là đã quyết định đi trường công sao?”
Tề Mộ đáp: “Con đổi ý rồi.”
Kiều Cẩn tức giận nói “Sự đã định rồi, không cho phép thay đổi”
“Đi mà đi mà đi mà.” Tề Mộ nhón chân lên hôn đến bẹp một cái vào má mẹ mình “Con muốn đi tiểu học Quốc Thụy cơ”
Kiều Cẩn tuy rất nuông chiều con trai nhưng mà cũng sẽ không để tùy ý cậu muốn làm gì thì làm: “Lúc trước mẹ hỏi con con cũng đồng ý rồi, sao giờ lại giở quẻ thế hả?”
Tề Mộ nói: “Doãn Tu Trúc không đi học trường công lập được”
Kiều Cẩn hơi kinh ngạc: “Hai đứa không phải đã bàn với nhau rồi sao?” Việc này Tề Mộ đã sớm long trọng tuyên bố nên Kiều Cẩn cũng biết.
Tề Mộ trả lời: “Vừa nãy cậu ấy gọi điện thoại bảo rằng mẹ cậu ấy không đồng ý”
Kiều Cẩn nhíu mày: “Vậy sao không nói cho con biết sớm hơn?”
Tề Mộ đáp chắc nịch: “Cậu ấy nhát lắm, chắc là sợ bị con tẩn cho một trận đây mà”
Kiều Cẩn im rồi lại im: “Con còn đánh con nhà người ta nữa sao?”
Tề Mộ sơ sẩy lỡ miệng, nhanh nhẹn chữa cháy: “Con không có nha, trái lại còn rất chiếu cố cậu ấy đó. Ý con là cậu ấy sợ con tức giận á!”
“Nhưng lúc tức giận con sẽ đánh người mà?”
Tề Mộ gãi gãi sau ót, nói: “… Cũng không phải lần nào cũng đánh”
“Giỏi lắm” Kiều Cẩn nhéo lỗ tai cậu xách lên “Toàn học được cái thói bắt nạt người khác.”
Tề Mộ kêu ối á xin tha: “Con không bắt nạt người khác, chỉ là con khiến cho bọn họ không thể ức hiếp con thôi mà”
Kiều Cẩn: “…” Luôn cảm thấy nhất định phải đến trường học một lần để cập nhật tình hình thực tế.
Tề Mộ mưa dầm thấm đất nhiều năm, rất biết phải ăn vạ mẹ mình như thế nào.
Cậu học được từ cha, ban đầu hôn lên gò má Kiều Cẩn, sau đó đấm bóp vai cho bà, cuối cùng khen tới tấp quần áo bà đang mặc.
Kiều Cẩn vốn cũng không tức giận, bị Tề Mộ bày đủ trò, khóe miệng lẫn trong mắt đều tràn ngập ý cười. Bà hôn hôn khuôn mặt non nớt của con trai đang nằm trong lồng ngực mình một cái: “Con thực sự muốn học ở tiểu học Quốc Thụy sao?”
“Muốn ạ.” Tề Mộ đáp, “Mẹ không biết đâu, Doãn Tu Trúc vừa ngốc vừa nhát gan, không có con ở đó chắc chắn sẽ bị người ta bắt nạt cho mà xem”
Kiều Cẩn bị cậu chọc cười: “Xem như con có bản lĩnh”
Tề Mộ lôi kéo cánh tay bà nói: “Mẹ, mẹ đồng ý đi mà. Nếu mẹ đồng ý con đảm bảo sẽ nhịn kem ba ngày”
Kiều Cẩn cười cong khóe mắt: “Cả sô cô la nữa”
Khuôn mặt nhỏ của Tề Mộ xị ra: “Cái này…”
Kiều Cẩn lại nói: “Lên tiểu học con nhất định phải nhớ kỹ các số từ 1 đến 100, học thuộc mười bài thơ cổ, nhận biết các chữ thường dùng, còn có…”
Ôi, Tề tiểu bá vương đã anh dũng hi sinh, Doãn Tiểu Ngu mau mau cứu giá.
(* Ngu ở đây là ngốc đó mà do để nguyên đọc thuận miệng hơn nên mình k edit)Sau khi ký tên lên hiệp ước bất bình đẳng kia, Tề Mộ cuối cùng cũng được mẹ cho phép đến Quốc Thụy học cùng với Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc khó khăn lắm mới hoàn hồn, hắn hết sức hoài nghi rằng vừa nãy mình căn bản không gọi điện thoại, tin tức Tề Mộ muốn tới Quốc Thụy đều là do hắn tưởng tượng ra.
Hắn run rẩy buông ống nghe xuống, lần thứ hai cầm lên liền bấm số điện thoại nhà họ Tề.
Hắn dùng sức siết chặt ống nghe, khẩn trương đến mức hô hấp cũng trở nên gấp rút.
Tề Mộ nhận điện thoại: “Đã xong, mẹ tớ đồng ý để tớ học ở Quốc Thụy rồi” Trời mới biết cậu đã hi sinh những gì, nhưng điều này không cần phải nói với Doãn Tu Trúc. Cậu cũng không phải Hứa Tiểu Minh mà phải đem mấy viết nhỏ nhặt đó kể ra làm gì.
Bàn tay nhỏ của Doãn Tu Trúc bởi vì dùng quá sức mà khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Hắn không biết phải hình dung tâm tình lúc này như thế nào, thật giống như có thứ gì đó ở sâu trong trái tim hắn tuôn trào ra, chảy khắp toàn thân, làm cho hắn có chút đứng không vững.
“Có, có thật không?”
“Còn có thể giả sao?” Tề Mộ đáp, “Tớ nói mà cậu còn không tin à?”
Thanh âm của Doãn Tu Trúc run rẩy: “… Tin, tớ tin!”
Tề Mộ cười ha ha vài tiếng, nói rằng: “Nhưng mà cậu đừng vội, mẹ tớ đã nộp hồ sơ vào trường thực nghiệm rồi nên trước hết tớ vẫn phải đến báo danh, có thể sẽ ở lại học một thời gian, sau đó mới chuyển về Quốc Thụy”
Doãn Tu Trúc dùng sức gật đầu, gật xong hắn lại nghĩ tới mình đang gọi điện thoại nên Tề Mộ không nhìn thấy được, hắn nuốt khan một cái đáp: “Được.”
“Đúng rồi.” Tề Mộ liền dặn hắn, “Cậu đừng có nói cho bọn Hứa Tiểu Minh biết, tớ phải cho tụi nó một niềm vui bất ngờ mới được.”
Doãn Tu Trúc: “Ừ.”
Tề Mộ buồn bực hỏi: “Sao giọng của cậu kì lạ thế, có phải là bị cảm rồi không?”
Doãn Tu Trúc nỗ lực điều chỉnh tâm trạng của mình: “Không có mà.”
Tề Mộ nói: “Vậy được rồi, tớ cúp máy đây, gặp lại cậu ở trường sau”
Khi cậu toan tắt điện thoại, Doãn Tu Trúc đột nhiên gọi cậu.
Tề Mộ: “Hả?”
Doãn Tu Trúc thấp giọng lên tiếng: “Cám ơn cậu.”
Tề Mộ cảm thấy mông lung: “Sao lại cảm ơn tớ?”
Doãn Tu Trúc không nói ra được, hắn chỉ nhỏ giọng đáp: “Tớ rất vui.”
Tề Mộ: “Vui thì mau cười một tiếng coi nào, sao tớ cảm thấy cậu như đang muốn khóc thế”
Doãn Tu Trúc dừng lại, khóe miệng giương lên một nụ cười ngốc nghếch chân thành, hắn nói: “Tớ đang cười mà.”
“Được rồi được rồi.” Tề Mộ khó giải thích được có chút ngượng ngùng, “Lên tiểu học có cái gì vui đâu, vừa phải đi học lại vừa phải làm bài tập. Buồn chết mất!” Ngay sau đó Tề Mộ nhớ tới mùa hè này cậu phải bắt đầu học đếm số và thơ cổ… Trời ơi, Tề Mộ Mộ chỉ muốn vĩnh viễn ở lại nhà trẻ thôi.
Nhà trẻ nghỉ không nhiều lắm, Tề Đại Sơn đưa vợ con đi Hawaii chơi, sau khi trở về cả hai cha con da đều rám nắng.
Tề Mộ đối với việc này hết sức hài lòng, hăng hái hỏi Kiều Cẩn: “Mẹ, trông con có giống sô cô la không?”
Kiều Cẩn nhéo khuôn mặt nhỏ bé của cậu: “Giống, nhìn đều rất ngọt ngào.”
Tề Đại Sơn không biết xấu hổ nói: “Em có thấy anh giống một thanh sô cô la bự thiệt bự không? Muốn nếm thử một chút chứ?”
Kiều Cẩn: “…” Một cái tát vả bay lão lưu manh kia đi.
Đến lúc sắp khai giảng da Tề Mộ liền trắng trở lại, cậu buồn vô cùng: “Phơi lâu như vậy rồi sao vẫn cứ trắng như thế nhỉ?”
Tề Đại Sơn toàn thân vẫn đen thùi lùi, ông vỗ đầu con trai nói: “Con giống mẹ con, không đen được.”
Tề Mộ hướng ánh mắt hâm mộ nhìn cha mình: “Con còn chưa cho Doãn Tu Trúc thấy nữa.”
Tề Đại Sơn nói: “Không sao, chờ khi hai đứa lớn hơn một chút thì đăng kí tham gia trại hè, cùng đi phơi nắng”
Tề Mộ chìa quả đấm nhỏ ra: “Ba nói thì phải giữ lời đó!”
Tề Đại Sơn cụng tay với cậu: “Chuyện nhỏ.”
Ngày trường tiểu học Quốc Thụy khai giảng khiến cho Hứa Tiểu Minh đắc ý muốn chết. Nhớ năm đó khi vừa mới tới nhà trẻ nó cũng là một đại ca trong lớp, đi tới chỗ nào cũng đều được ủng hộ nhiệt liệt. Cả trường cũng chỉ có Đổng Quý Sinh lớp bên cạnh có thể cùng nó cạnh tranh, những người khác…chỉ có thể rúc vào trong góc mà run lẩy bẩy.
Sau đó Tề Mộ nhập học, nó vốn định ra oai phủ đầu ai dè lại bị soán ngôi…Nghĩ lại mà thấy thất kinh…
Cũng may Tề Mộ học trường thực nghiệm rồi, nó cuối cùng cũng được mở mày mở mặt.
Phương Tuấn Kỳ hết sức chân chó: “Anh Tiểu Minh, lớp chúng ta sau này do anh làm chủ”
Hứa Tiểu Minh cười ha ha: “Nhất định rồi”
Trừ nó ra thì còn có ai, còn có thể là ai hả!
Tâm trạng của Hứa Tiểu Minh vô cùng tốt, đuôi sắp vểnh lên tận trời.
Tiểu học Quốc Thụy có bốn lớp 1, Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ bị xếp vào lớp số 1, tình cờ chính là Đổng Quý Sinh cũng vậy, càng trùng hợp hơn…Doãn Tu Trúc cũng thế.
Lúc Hứa Tiểu Minh nhìn thấy Doãn Tu Trúc, nó liền rộng lượng tuyên bố: “Chuyện lúc trước tôi không thèm tính toán với cậu nên hãy thành thật chút” Nó bị Tề Mộ đì chín mười phần là do nó đã đánh Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc liếc mắt nhìn nó, không lên tiếng.
Hứa Tiểu Minh cho là hắn sợ, tâm trạng càng ngày càng tốt lên, lại nói tiếp: “Cậu yên tâm, chúng ta có thể cùng lớp ấy cũng là duyên phận. Nếu có ai bắt nạt cậu thì cậu nói với tôi, tôi sẽ xem xét mà giúp đỡ cậu”
Doãn Tu Trúc thu tầm mắt lại, trở về chỗ ngồi của mình.
Hứa Tiểu Minh bĩu bĩu môi: “Thật đúng là không thể khiến người khác yêu quý nổi”
Bất quá đây đều là khúc nhạc dạo đầu, Hứa Tiểu Minh chỉ cần không thấy Tề Mộ thì với ai cũng dễ bắt chuyện. Đổng Quý Sinh trước đây không hợp với Hứa Tiểu Minh nhưng bởi vì cả hai đều đồng thời phải chịu khuất phục trước dâm uy của Tề Mộ cho nên chí lớn gặp nhau, quan hệ cực kì tốt.
Trường tiểu học không thể so với nhà trẻ, đặc biệt là học phí lên đến 6 chữ số thì lại càng hận không thể bồi dưỡng mỗi đứa trẻ trở thành phần tử tinh anh toàn diện.
Chủ nhiệm lớp số 1 rất nhanh liền tới thăm dò tình hình lớp của mình. Tổng cộng có hai mươi bốn học sinh, Hứa Tiểu Minh và Đổng Quý Sinh là đối tượng phải để tâm đến số 1 số 2, Phương Tuấn Kỳ là một nhành cỏ đầu tường (*), những đứa trẻ khác thì cũng tạm ổn.
(* Kiểu người không có chính kiến, gió chiều nào theo chiều ấy)Bất quá giáo viên chủ nhiệm đặc biệt chú ý đến Doãn Tu Trúc, đứa nhỏ này lớn lên rất đẹp, nhìn qua cũng không giống con trai, tính tình lại nhút nhát, lúc nào cũng ngồi cuối lớp, không tiếp xúc với bất kì ai cả.
Giáo viên chủ nhiệm Từ Đức đã dạy học tại trường Quốc Thụy 7 8 năm, biết không ít tin bát quái đặc biệt là chuyện của nhà họ Doãn.
Nghe đâu Doãn Tu Trúc không phải là con trai ruột của Doãn Chính Công mà là đứa con do mẹ Doãn ngoại tình sinh ra.
Đương nhiên đây chỉ là lời đồn, sự thật là gì thì không ai nói chắc chắn được, ngược lại Từ Đức không tin lắm: Có phải con trai của Doãn Chính Công hay không thì đi làm giám định một cái là xong rồi mà? Nếu thực sự không đúng thì sao phải nuôi thằng bé? Chẳng nhẽ là đang ngại nón chưa đủ xanh hay sao. (*)
(* Đội nón xanh ý chỉ người đàn ông bị vợ cắm sừng/ngoại tình)Nhưng mà nếu là con trai ruột thì tại sao lại thờ ơ với thằng bé như vậy? Nhìn dáng dấp dè dặt của đứa nhỏ này, nghĩ cũng biết ở nhà đã phải chịu những gì. Từ Đức khẽ thở dài, rời tầm mắt —— đây cũng không phải là chuyện y có thể tìm hiểu được.
Chớp mắt một cái đã qua nửa tháng, Hứa Tiểu Minh và Đổng Quý Sinh kề vai sát cánh, tự phong là nhất ban song hùng (*) với mục đích là xưng bá ở trong lớp.
(*nghĩa là hai vị anh hùng của lớp số 1, mình để nhất ban song hùng cho nó sang chảnh)Hai người bọn họ làm sao biết được, những tháng ngày vui cười hớn hở đang sắp sửa chấm dứt
Lúc chuẩn bị tan học, Từ Đức thông báo: “Ngày mai sẽ có một bạn chuyển trường đến, các em phải hòa đồng với bạn nghe chưa”
Nghe thấy vậy, hai mắt của Doãn Tu Trúc đột nhiên sáng ngời.
Hứa Tiểu Minh và Đổng Quý Sinh ở phía sau líu ra líu ríu: “Lại còn có học sinh chuyển trường nữa”
Đổng Quý Sinh nói: “Chúng ta có thể tiếp đãi người ta thật tốt”
Hứa Tiểu Minh cười bỉ ổi: “Nhất định rồi.”
Phương Tuấn Kỳ nhỏ giọng lên tiếng: “Năm đó Tề Mộ cũng chuyển tới…”
Hứa Tiểu Minh: “Trên đời này làm gì có nhiều Tề Mộ như thế được?”
Đổng Quý Sinh to gan lớn mật đáp: “Xì, nếu thật là Tề Mộ thì sao?”
Hứa Tiểu Minh vốn muốn nói tiếp nhưng ngẫm lại dáng dập Tề Mộ nhe răng cười thì nhất thời thấy căng thẳng: “Không thể nào, Tề Mộ đang học ở trường công rồi làm sao chuyển đến đây đươc”
Phương Tuấn Kỳ lập tức phá game: “Ngộ nhỡ…ngộ nhỡ…”
Hứa Tiểu Minh đập bàn một cái: “Nếu thực sự là Tề Mộ thì tớ sẽ ăn hết hộp bút chì này”
Dài 30 cm, chiều rộng mười mấy cm, mau đến xem hộp bút chì kiểu dáng xe ô tô ba tầng một chút nào!
Tác giả có lời muốn nói: Con à, mới còn nhỏ đừng nên tùy hứng quá.