Nhiệm vụ của Tử thần
Luân Đôn thành phố sương mù.
Người ta nói : “ Trong cuộc đời ngắn ngủi mà lại dong dài này, đáng sợ nhất không phải đối mặt với tử vong mà chính là không có được mong muốn sống……”
Năm 1922, Luân Đôn thành phố sương mù.
Rời xa thời đại Victoria lãng mạn, bóng ma chiến tranh vẫn đang lượn lờ ở thành phố sương mù này.
Khu đông Luân Đôn đối với người dân sinh sống tại đại đô thị này là sự tồn tại bần cùng, xa lạ, dơ bẩn. Dõi mắt nhìn lại vẫn là sương mù, nhưng sương mù nơi này dường như càng tối tăm hơn so với những nơi khác.
Gái ***, dân du cư hoặc ngồi hoặc đứng, tử khí trầm trầm nhìn chốn xa xa, họ sống trong sương mù dơ bẩn này sau đó chết đi, một mảnh đời mù mịt, cái chết không có ánh sáng.
Một thanh niên hoa phục không biết đến từ đâu đột ngột xuất hiện ở đầu đường, mái tóc gọn gàng phủ trên đầu, khuôn mặt trơn nhẵn, cổ áo trắng noãn cùng áo măng tô đuôi én chỉnh tề, thật giống như một quý công tử tham gia vũ hội thời Trung cổ. Hắn tao nhã rảo bước chính giữa con đường lầy lội dơ bẩn hoàn toàn không thích hợp với mình.
Nhưng thanh niên anh tuấn bắt mắt như thế lại không hấp dẫn được ánh nhìn ái mộ của gái *** hoặc là sự phẫn nộ thù địch của đám đàn ông.
Hắn đi qua những con người tử khí trầm trầm này, đứng bên cạnh một nữ tóc đỏ bù xù.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của hắn, ánh mắt nữ nhân vẫn ngây ra nhìn phía trước, hình như không trông thấy hắn, giống như ả chỉ vẻn vẹn là một con búp bê thấp kém được người ta bài trí……
Hoặc là, thanh niên trước mắt ả là một hồn ma không nên xuất hiện ở đây.
Tà dương sắp rơi vào đường chân trời xuyên qua sương mù dày đặc, hiện rõ sắc hồng quỷ mị, như lửa địa ngục tràn ngập thành phố này. Trong sương mù mờ mịt truyền đến tiếng chuông, thanh niên ngẩng đầu nhìn ‘ Lửa địa ngục’ dần lan ra trên đỉnh đầu, khóe miệng mơ hồ thấy được một chút nét cười.
“ Giống như máu vậy.” Hắn cảm thán.
Người phụ nữ bên người hắn cũng không đáp lại, gương mặt vàng vọt đầy nếp nhăn dưới nắng chiều lại có một chút hồng hào. Đúng lúc này, trong bàn tay trống rỗng của thanh niên xuất hiện một cái lưỡi hái dài lóe sáng ánh bạc, tựa như vũ khí Tử thần trong truyền thuyết.
Hắn nắm lấy chuôi lưỡi hái, không chút do dự chém qua, lưỡi dao sắc bén kinh khủng bổ về phía người phụ nữ, lực dùng hầu như có thể chẻ người, chém từ bả vai tới bên hông ả, nhưng thân thể ả lại không chút thương tích, mà trên lưỡi hái cũng không nhiễm một chút vết máu.
Thanh niên thở nhẹ một hơi, sau đó lưỡi hái trong tay biến mất, hắn ngẩng đầu thưởng thức hoàng hôn đỏ như máu một hồi rồi xoay người rời đi.
Lúc bóng dáng thanh niên biến mất trong con đường u ám, người phụ nữ dựa vào cột đèn đột ngột tê liệt ngã xuống đất. Những kẻ bên cạnh chỉ im lặng nhìn, mặc ả nằm trong bùn lầy nhớp nhúa, mãi đến lúc hoàng hôn biến mất mới được cảnh sát tuần tra khiêng đi.
Ngoại trừ sự xuất hiện của thanh niên cùng với cái chết của một ả gái *** không biết tên, con phố tối tăm dơ bẩn lạnh lẽo kia không có gì bất đồng cùng trước đó.
Ralph về tới chỗ hắn ở, hắn không biết phải gọi đây là nhà hay chỗ ở. Nơi này ánh nắng vĩnh viễn chiếu không tới, cũng không thể thấy được ánh sao hoặc ánh trăng, ngoại trừ vô số cột La Mã thô chắc dựng thẳng mất quy luật, chỉ có màn đêm vô tận. Ralph tìm một cái cột La Mã ngồi lên, ở đây cái gì cũng không có, giường, lò sưởi, sô pha, đối với Tử thần mà nói những thứ đó dường như không hữu dụng.
Đúng vậy, hắn là Tử thần.
Hắn cũng không biết tại sao mình là Tử thần, vừa ra sinh ra đã vậy hay sau khi chết mới biến thành Tử thần? Như vậy hắn sinh ra ở đâu? Làm gì trước khi chết? Hắn không hỏi Tử thần khác để tìm đáp án, chỉ vẻn vẹn tự hỏi, những vấn đề nhàm chán đó chẳng lẽ không phải là thứ lý tưởng để giết thời gian?
“Ah, Ralph.”
Một bóng đen lướt ra từ phía sau cây cột.
“Cái thằng xấu xí nhà ngươi, mau đứng lên mặc y phục, ngài đang tìm ngươi.”
Một chiếc áo choàng trùm đầu màu đen bị ném tới, Ralph liếc kẻ kia, gương mặt xương khô trong bóng đêm âm trầm, đúng vậy, xương khô, một bộ xương khô trơn nhẵn không chút máu thịt.
“ Được lắm, người đẹp.”
Hắn nghĩ một đằng ca ngợi một nẻo, mà Tử thần kia dường như cực kì vui vẻ, phát ra tiếng cười khanh khách. Điều này làm Ralph lại khẳng định khuynh hướng thẩm mỹ của các Tử thần khác hẳn người thường.
Ở đây xương khô là tiêu chuẩn, xương khô càng sáng trắng thì càng xinh đẹp, hơn nữa chỉ có áo choàng màu đen mới được xem như y phục. Cũng tức là Ralph, kẻ mặc áo măng tô đuôi én, lại không phải bộ dạng xương khô, trong mắt những Tử thần khác là một kẻ xấu xí trần trụi, tiêu chuẩn quái dị này khiến hắn cảm thấy buồn cười cực điểm, nhưng đây là thế giới Tử thần, ngoại trừ tiêu cực chống cự, hắn còn biện pháp gì nữa đâu.
Ralph giấu khuôn mặt vẫn còn là nhân loại vào trong bóng áo choàng. Hắn cực kì không muốn đi gặp cái ‘ngài’ kia , đồng nghĩa với việc lại có nhiệm vụ mới. Đối với Tử thần mà nói, hoàn thành nhiệm vụ với hiệu suất cao là tiêu chuẩn quyết định tăng cấp bậc, qua khỏi giai đoạn thực tập trở thành Tử thần chính thức, đồng thời sẽ bị trao cho cái ‘ vẻ đẹp’ kia.
Ralph 33 năm làm Tử thần thực tập, nhưng dựa theo tần suất tiếp nhận nhiệm vụ của hắn, phỏng chừng không kéo dài thêm được nữa.
Họ đi tới trước một cây cột La Mã thô to hơn nhiều so với những cây khác, từ trên đỉnh đầu Ralph truyền đến âm thanh già cỗi, hắn không cần nhìn cũng biết đứng trên đỉnh cột nhìn hắn chính là một Tử thần Trưởng lão xương khô.
Ngoại trừ nhờ âm thanh, hắn thật sự không biết phải làm thế nào phân biệt những Tử thần đó.
“Ralph, ngươi để ả đó sống thêm mười ngày. Ngươi biết như thế trái với quy tắc.”
“Ta rất xin lỗi, thưa ngài.”
“Mấy ngày nay nhân gian trời mưa liên tục, ngươi lại đợi tới ngày có nắng chiều?”
“Đúng vậy, thưa ngài.”
Ralph quả thực chỉ thực thi nhiệm vụ vào ngày thấy được hoàng hôn, cái này giúp hắn tranh thủ kéo dài không ít thời gian lên cấp, dù sao ngày mây âm u ở Luân Đôn rất nhiều. Tử thần cũng rất cổ quái mà. Chẳng hạn như cái Tử thần đứng bên cạnh cột La Mã vì muốn chứng tỏ mình xinh đẹp nên không mặc ‘ y phục’.
Ralph liếc khung xương màu trắng dị thường nổi bật trong bóng đêm, nghĩ đến việc không lâu nữa mình cũng sẽ biến thành bộ dạng kia, hắn liền nhịn không được khẽ thở dài trong áo choàng.
Qua một lúc lâu, Trưởng lão mới mở miệng, câu hỏi vẫn như cũ.
“ Ngươi thấy ả kia chết thì có cảm tưởng gì?”
“ Không có, thưa ngài.”
Ralph dựa theo thực tế nói, hắn cũng không thấy bộ dạng lúc tử vong của người phụ nữ đó, nhưng hoàng hôn rất đẹp, đẹp đến độ khiến hắn không muốn thu hồi tầm mắt.
“ Thương hại? Đồng cảm?”
“ Không có, thưa ngài.”
“….. Hưng phấn hoặc khinh miệt?”
“ Không có.”
“ Ai, Ralph, ngươi là một Tử thần không đạt tiêu chuẩn.”
Lời cảm thán của Trưởng lão bay vào tai Ralph lại trở nên rất buồn cười, làm Tử thần cũng không phải nguyện vọng của hắn.
“ Nhưng ngươi không thể không làm…” Lúc Ralph đang lĩnh hội những lời của Trưởng lão, lại nghe đối phương nói. “Đến đây đi, tiếp nhận nhiệm vụ kế tiếp của ngươi.”
Lạo rạo, lạo rạo, tiếng xương cốt rơi xuống đất sau đó đi lại, không có máu thịt bôi trơn, âm thanh ma sát giữa các khớp xương bất luận nghe ít hay nhiều đều không thể làm hắn thích ứng. Cánh tay chỉ có xương cốt ấn xuống đỉnh đầu hắn, một vài hình ảnh nhanh chóng lướt qua, tiến vào trong đầu trở thành ký ức của hắn.
“….. Vampire (quỷ hút máu)?” Ralph kinh ngạc hiếm thấy. “ Thưa ngài, cái đó hẳn là nhiệm vụ của Hunter.”
“ Vốn phải là như thế, nhưng hắn là trường hợp đặc biệt. Tư liệu chúng ta có khả năng thu thập cũng chỉ vẻn vẹn có nhiêu đây, ngươi còn thắc mắc gì?”
“ Ta muốn biết lý do.”
Vampire vốn là sinh vật đã thoát khỏi tầm tay Tử thần, bảo hắn đi lấy mạng Vampire, cái này chẳng lẽ không phải chuyện cười?
“……….. Được rồi, ngươi biết chuyện số lượng Vampire tăng mạnh trong mấy trăm năm nay chứ, họ đã đạt tới số lượng trước nay chưa từng có, chuyện này cùng với chiến tranh loài người phá hủy thế cân bằng. Hunter đã bắt đầu hành động, nhưng họ phát hiện có một số lượng Vampire không nhiều nhưng rất khó giải quyết, không có bất kỳ nhược điểm nào họ biết, vì thế liền giao cho chúng ta xử lý.”
“………..”
Trong lúc Trưởng lão tạm dừng, Ralph không nói hay hỏi tiếp, theo quan điểm của hắn, bất luận là chuyện cân bằng nhân giới, hành động của Hunter hay Vampire khác với người thường bao nhiêu, đều không liên can tới chuyện của hắn, hắn âm thầm vui mừng vì có thể dây dưa cùng một kẻ bất tử không có nhược điểm, ngày hắn bị biến thành xương khô sẽ kéo xa vô hạn, nhưng mộng đẹp của hắn lại bị lời kế tiếp của Trưởng lão đánh vỡ.
“ Ralph, ngươi thực tập 33 năm, nếu nhiệm vụ lần này thành công, ngươi sẽ được thăng cấp Tử thần chính thức, không thành công…… cũng vẫn như vậy.”
Ralph ngẩng mạnh đầu, thành công hay không hắn cũng đều phải biến thành xương khô? Không thể phủ nhận trong 33 năm nay không có thời khắc nào làm cho hắn choáng váng như thời khắc này.
“………. Bất quá nếu ngươi thành công, ta vẫn có thể thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi.”
Lời nói này của Trưởng lão khiến các Tử thần vây xem xung quanh nảy sinh tiếng bàn tán khó hiểu. Lời xì xào còn bao hàm bất mãn cùng ghen tị vì Ralph có thêm ưu đãi.
Cáo già này, Ralph ngửa đầu trừng hai hốc mắt tối om của Trưởng lão, trong lòng hừ lạnh, với điều kiện như vậy, hắn đã không cần lựa chọn.
“ Ta hiểu rồi, ta sẽ dốc sức tìm nhược điểm của tên Vampire kia và giết chết hắn.”
“ Trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ có được thực thể, đi đi!”
Khách khách khách, lại là tiếng cười khiến người ta bực bội kia. Ralph kéo áo choàng, vẻ mặt xơ xác tiêu điều đi khỏi đống xương cốt phiền chán đó.
Penn Curwen. Tư liệu bị chuyển vào trở thành hồi ức trong đầu Ralph, sau đó hắn tao nhã nhảy vào cổng vào nhân giới.