Hoàng Hôn Huyết Sắc

Chương 23

Quá khứ của Ralph



“ Uhmm… Uhmm…”

Từ phía sau truyền đến tiếng rên thấp cùng tiếng va đập làm Penn quay đầu lại….. Y lúc này mới nhớ tới Ralph đi theo phía sau. Ralph không biết khi nào đã quỳ gối trên đất, hắn cúi đầu ôm người mình không ngừng run rẩy, trong cổ họng ngoại trừ tiếng rên rỉ là hơi thở tràn ngập cảm xúc khác thường không thể hình dung.

“ Ralph!”

Penn tiến lên phía trước, lúc tay y vừa chạm tới thân thể Ralph, một chấn động cực đại lập tức xâm nhập vào cơ thể y, sự vật trước mắt ở một khắc này bắt đầu lắc lư, y cảm thấy thân thể mình đang bị thiêu đốt cực nóng… mà ngọn nguồn ngọn lửa vô hình kia chính là thanh niên vẫn rũ đầu xuống. Penn cơ hồ có ảo giác mình đang ở trong một trái tim khổng lồ nào đó, tầm nhìn bị màu đỏ bao trùm, tiếng tim đập cực nhanh dường như xuyên thấu màng tai y! Đau đớn chưa bao giờ trải nghiệm đè ép thân thể Penn, làm y không kiềm chế được quỳ xuống đất.

Không biết từ đâu truyền đến vô số tiếng xầm xì nam nữ đan xen, trong tiếng máu chảy cùng tim đập càng lúc càng cấp tốc, y mất đi ý thức…

Penn bật dậy nhìn xung quanh, Ralph đã không thấy bóng dáng, mà thi thể Bastet cũng không còn nữa… Y cau mày đứng lên, chẳng lẽ Ralph ôm Bastet đi? Nhưng nghi vấn đó chỉ có trong nháy mắt, tiếp đến y liền phát hiện điểm khác thường…. Thân thể y vẫn ở căn phòng kia, nhưng lại bất đồng.

Vật dụng kiểu Victoria phải mới hơn nhiều so với trong ấn tượng, nhưng vẫn là kiểu dáng cùng cách bày trí bảo thủ thậm chí có chút cầu kỳ quá mức. Trên giường trải gấm dệt y chưa từng thấy qua, bàn nhỏ đầu giường cũng bày đầy sách tôn giáo cùng thơ ca các loại, trong bình hoa bên cạnh còn cẩn thận cắm mấy đóa cúc non tươi đẹp.

Penn ngây ra tại chỗ, y đi đến trước cửa sổ nhìn ra, là cảnh phố khu đông, nhưng lại xa lạ, y không xác định mình rốt cuộc ở đâu.

Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng cười đùa làm Penn hoàn hồn, tiếng phụ nữ cùng trẻ con, làm y lại khẳng định đây không phải “nhà” của mình. Nhận thức được điều đó ngược lại khiến Penn bình tĩnh, y thở dài, nghĩ thầm có lẽ ngay lúc tiếp xúc với Ralph, y bị “năng lực Tử thần” quăng về quá khứ.

“ Cậu chủ, ngài trốn xong chưa?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng hầu gái mơ hồ, hình như còn đang đếm đếm.

Cửa két một tiếng mở ra, một bé trai năm sáu tuổi tươi cười chạy vào, nó có mái tóc nâu uốn lượn cùng ánh mắt màu lam nhạt y khắc sâu ấn tượng, tim Penn nhịn không được nhảy lên một cái. Đây là Ralph…? Y không xác định, vì y không thể tưởng tượng Ralph hồi nhỏ chính là một đứa trẻ thích cười như vậy.

Bé trai nhìn xung quanh, trong lúc Penn cảm thấy kinh ngạc vì nó hình như không thấy mình, bé trai chạy về phía y, cũng xuyên qua thân thể y! Penn lập tức xoay người, y nhìn qua lại giữa đứa trẻ cùng bàn tay cũng không fai trong suốt của mình, rốt cuộc thân mình y là một ảnh ảo hay y đang đứng trong ảo ảnh?

“ Cậu chủ? Tôi tìm ngài được chưa?”

Nghe tiếng hầu gái, bé trai cuống quít trốn vào trong tủ quần áo gỗ lim cồng kềnh bên giường, ngay lúc hầu gái đẩy cửa muốn vào, ngoài cửa lại truyền đến tiếng người khác nói chuyện.

Tiếng quở trách hơi kích động cùng tiếng hầu gái giải thích và tiếng bước chân vội vàng rời đi rồi biến mất, Penn thấy một người phụ nữ ăn mặc hoa lệ lại có vẻ hơi kiêu ngạo đẩy cửa đi vào, cô ta cẩn thận khóa cửa phòng lại, đến ngồi lên ghế mây cạnh cửa sổ, Penn đứng giữa phòng giống như không khí, không khiến cô ta mảy may chú ý.

Penn chằm chằm nhìn người phụ nữ thoạt nhìn bức rức bất an do chuyện gì đó, mặt mũi cùng vóc dáng lại có vài phần tương tự Ralph. Penn không khỏi cười khổ, y rốt cuộc bị Ralph quăng tới nơi nào? Bất kể thế nào, y dường như chỉ có thể làm một khán giả đứng đó nhìn xem đoạn quá khứ được tái hiện này.

Không bao lâu sau, từ cửa sổ leo vào một người đàn ông, không đợi người phụ nữ nói gì liền ôm cô ta lên giường, cái bộ dạng chàng tình em nguyện này hình như là yêu đương vụng trộm. Ngay lúc Penn còn chưa kịp cười nhạo, khóa cửa đột ngột bị đá văng, một người đàn ông khác nổi điên xông vào, sau khi mấy tiếng súng vang lên, người phụ nữ thấy tình nhân ngã trên người mình, phát ra tiếng thét chói tai. Penn vì sự kiện đột ngột phát sinh này, nhịn không được nhìn cánh cửa tủ quần áo đóng chặt, y cuống quít đi qua, trong tiếng chửi mắng cùng khóc la bên ngoài, trong tủ quần áo lại không chút động tĩnh.

“ Ahhh… Không! Xin tha cho em!”

Tiếng thét chói tai dị thường của cô gái lúc này làm Penn quay đầu lại.

“ Mày… Đồ gái ***… hạ tiện!”

Trong tay người đàn ông thêm một con dao găm, mắt gã trợn lên phủ kín tơ máu, gân xanh trên trán lộ ra, dùng dao nhọn đâm vào bụng người phụ nữ như phát điên, máu tươi bắn tung toé, lập tức nhiễm đỏ thảm gấm dưới thân cô ta.

Penn nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng két nho nhỏ, cửa tủ quần áo bị đẩy ra một khe hẹp, ánh mắt màu lam ôm sự hoảng sợ đang lén lút từ trong nhìn ra xung quanh. Penn theo bản năng che ánh mắt đứa trẻ lại, nhưng y lập tức phát giác việc này không chút hữu dụng, trong mắt đứa trẻ ngoại trừ hoảng sợ, còn dần dần nhiễm sắc máu chết chóc.

Trong tiếng dao nhọn đâm rút da thịt khiến người ta run rẩy, tiếng rên rỉ của người phụ nữ cuối cùng biến mất không còn. Penn không thể quay đầu lại, y chỉ tiếp tục chăm chăm vào ánh mắt dần ảm đạm nhìn trộm trong bóng đêm, mặc nó tước đoạt không khí xung quanh mình, khiến đau đớn liên tục dồn ép ra từ ngực y. Ralph… Penn kêu lên, nhưng âm thanh y tan mất trong hư vô, ngoại trừ chính y, ai cũng không nghe được.

Có lẽ là khiếp sợ quá mức, Ralph bé nhỏ đột ngột bắt đầu nấc lên, Penn nhịn không được kinh hãi, đúng lúc này, một đôi tay đầy máu xuyên qua thân thể y kéo cửa tủ ra.

“ Tạp chủng con chết tiệt, mày lại trốn ở đây!”

“ Pa, papa…”

Dù chuyện gì cũng không hiểu, nhưng đứa trẻ cũng sẽ biết nguy hiểm sắp tới gần, Ralph liều mạng rút trong tủ quần áo, nhưng bị cha nó nắm tóc lôi ra.

“ Đau! Papa!”

“Mày, thằng tạp chủng con *** này đẻ, con mẹ nó mới đẻ ra tao liền biết không phải của tao! Thằng đàn ông chết tiệt kia hôm nay lại dám công khai chế giễu tao…”

Biểu tình người đàn ông càng lúc càng hiểm ác, khuôn mặt bắn đầy máu tươi lúc này thoạt nhìn hung tàn dị thường. Gã không quan tâm đứa trẻ khóc la, kéo tóc nó một đường lôi ra. Đây cơ hồ làm Penn cắn vỡ răng, bất luận y muốn đoạt lấy Ralph bé nhỏ hay tung nắm đấm cho gã kia, đều thất bại kết thúc, y không thể không đối mặt với một sự thật như thế, y đang ở trong một thời không mình không có năng lực, chỉ có thể bị bắt buộc chấp nhận mọi thứ.

Ralph bé nhỏ bị kéo liều mạng gọi papa, trong căn phòng to như vậy lại không một chút âm thanh đáp lại, Penn nhìn người đàn ông thoáng cái vứt Ralph lên giường, cảm thấy mạch máu mình cơ hồ nổ tung trong nháy mắt kia!

Penn nhào lên muốn ngăn cản động tác kế tiếp của gã, nhưng y lại lao vào một khoảng không, Penn cố gắng làm mình tỉnh táo lại nghĩ biện pháp khác ngăn cản, nhưng sức mạnh trong cơ thể y lại trầm lặng như chết.

Cầm thú chết tiệt…..! Penn gào to, toàn thân run rẩy vì phẫn nộ, bên tai truyền đến tiếng trẻ con không rõ chuyện gì xảy ra xin tha kêu cứu, cái này tra tấn thân thể cùng nội tâm y hơn bất cứ kiểu chết nào. Penn bị cảm giác vô lực bắt nhốt, y ở đây, có thể suy nghĩ, có thể chứng kiến mọi thứ, nhưng ngay cả lên tiếng ngăn cản cũng không làm được! Ung dung bạo dạn ngày trước lúc này cũng chỉ là một trò cười, chuyện này và cái chết của Bastet đều là hình phạt cho sự tự tin cuồng vọng của y lâu nay! Y gắt gao xiết chặt nắm tay, ánh mắt màu lam đã bị nước mắt phủ mờ cùng hai mắt vô thần của Bastet chồng lên nhau trách cứ y, y thậm chí có thể nghe thấy họ gào thét vô ngôn… Tại sao không cứu ta…! Penn buộc bản thân chuyển mắt khỏi cảnh tượng muốn xé rách tim mình kia, ngoại trừ né tránh như một kẻ hèn nhát, y cái gì cũng không làm được.

Cảnh tượng xung quanh dập dờn tan biến trong lúc y quay đầu, Penn thấy đường nét cứng ngắc này bất tri bất giác biến thành một hình dạng khác. Phòng ăn, tuy cách bài trí trong ánh sáng âm u có chút bất đồng, nhưng thật sự là phòng ăn. Bên chiếc bàn hình chữ nhật có thể chứa mười người, ngồi ngay ngắn Ralph đã lớn thành thiếu niên cùng người đàn ông được gọi là cha hắn. Không có hầu gái đứng một bên, chỉ có một lão quản gia lớn tuổi hầu hạ.

“ Khốn nạn! Mày là thứ mất dạy!”

Người đàn ông đột ngột hét lớn một tiếng, quăng nĩa thẳng vào mặt Ralph. Nhưng dù bị đánh, trên khuôn mặt âm trầm của thiếu niên cũng không chút phản ứng.

“ Tao thật sự nên bán mày đi, rác rưởi vô dụng!”

Người đàn ông phun ra lời nói ác độc, sau đó kêu quản gia thu lại đồ ăn của Ralph, phạt hắn quỳ một đêm trong hầm rượu.

Cảm xúc Penn thay đổi rất nhanh như thuyền nhỏ chạy trong bão táp, nếu có thể, chắc chắn y sẽ xé rách gã kia thành mảnh vụn! Y chằm chằm nhìn thiếu niên Ralph lặng lẽ đứng dậy, mang khuôn mặt vô cảm đi về phía hầm, giống như đã quen với kiểu trừng phạt không lý do như vậy.

Bình Luận (0)
Comment