Hoàng Hôn Huyết Sắc

Chương 31

Khối đồng minh chống đối Penn



Penn tỉnh lại trong một trận gõ cửa dồn dập, y mở mắt ra, ánh nắng lờ mờ chiếu vào từ cửa sổ làm y ngỡ ngàng, Penn ngồi dậy, nhìn phòng khách như mới bị cướp bóc, cười gượng ra tiếng, y chỉ nhớ rõ sau khi hút máu Ralph, họ dường như đều rất kích động, sau đó, bị cầm giữ trong lần đầu tiên đạt được khoái cảm cực hạn, trong đầu y bây giờ ngoại trừ một đoạn truy đuổi khoái cảm, còn lại đều trở nên mơ hồ không rõ.

Vì động tác của Penn, người được rèm cửa bao lấy bên cạnh giật giật thân thể. Ralph trở mình, nửa thân trần để lộ trong ánh sáng. Penn cúi xuống hôn hắn một cái sau đó nhìn hắn mở mắt.

“ Chào buổi sáng!”

Tình cảnh nhìn người yêu dấu tỉnh ngủ làm Penn tê dại một trận, rèm cửa nhung tơ màu đỏ hỗn độn bọc lấy thân thể Ralph, Penn ý thức được y đã chiếm được tất cả của người này, ngay cả ánh nắng bị mây đen che giấu kia cũng có thể hòa tan y.

“ Ah!”

Ralph ngồi mạnh dậy. Hắn nhìn bộ dạng mình, lại quay đầu nhìn xung quanh, rèm cửa sổ bị xé xuống, sô pha cùng bàn bị lật tung, tủ ly tách đổi chỗ… Mỗi lần mắt hắn đến một chỗ, trong đầu liền lướt qua một hình ảnh kích tình, mặt Ralph lúc đỏ lúc trắng, trong trí nhớ hắn không biết hổ thẹn kêu to, thậm chí còn chủ động…. “Trời ạ!”

“ Sao thế?”

Penn có chút buồn cười nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Ralph. Y ôm hắn vào ngực, cọ nhẹ làn da bóng loáng trên vai hắn.

“ Tối hôm qua tuyệt quá… Đến một lần nữa không?”

Penn rục rịch dùng răng khẽ cắn, thỉnh cầu tựa như làm nũng, nhưng lời này vừa nói ra, Ralph liền một đấm đánh y, hắn mặt mũi đỏ bừng, nhưng hình như không phải vì mắc cỡ mà là vì phẫn nộ.

“ Tuyệt đối không có lần thứ hai!” Ralph cắn răng gào.

“ Baby, em không cần mắc cỡ, chúng ta cơ hồ thử qua tất cả thế…”

Ngay lúc Ralph muốn dùng bạo lực ngăn cản lời nói kế tiếp của Penn, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, còn có giọng nói có chút bất đắc dĩ của Raymond.

“ Hai người dậy chưa?”

Hai người lúc này mới lấy lại tinh thần, Ralph thẹn quá hoá giận đi tìm quần áo của mình, nhưng cái hắn tìm được là vải vụn chỉ có thể dùng từ “vô cùng tàn tạ” để hình dung. Penn thì kéo rèm cửa bọc quanh hông, đi mở cửa phòng khách, tuy y muốn dùng thân thể chắn lấy cảnh tượng hỗn độn phía sau, nhưng cũng không thành công.

Bất hạnh nhìn thấy tình cảnh trong phòng, cằm Raymond thiếu chút nữa rớt xuống đất, Chesil bịt kín mắt y mới khiến y dừng hành vi soi mói riêng tư ca người khác.

“ Uhm… Chúng tôi chuẩn bị ra ngoài.”

Chesil có chút lúng túng mở miệng. Đối với căn nhà cổ cách âm không tốt này, họ đương nhiên nghe được tiếng động truyền ra từ trong phòng khách, nhưng họ không ngờ sẽ “kịch liệt” đến như vậy.

“ Đi đâu?”

“ Nếu đã đến Luân Đôn, chúng tôi dự định đi thăm hỏi vài vị chuyên gia quen biết. Đúng rồi, hôm qua chúng tôi đưa Bastet đến chỗ Edy. Edy bảo tôi chuyển lời tới anh buổi tối ở nhà anh ta có tiệc.”

Chesil nghĩ nghĩ, có chút ác ý nói cho Penn, quản gia y dường như đã bị hoảng sợ không nhỏ.

“ Tôi biết rồi.”

Penn cười gượng, nhìn bộ dạng Chesil, y đại khái biết Bastet đã bị cái gì dọa sợ. Sau khi tiễn hai người, Penn thở dài, y trước vẫn nghĩ cách thu dọn phòng ốc sạch sẽ rồi đón quản về nhà.

Ralph nhìn chân trời bị nhuộm thành màu vỏ quýt, một bó hoa màu trắng đột ngột chắn lấy tầm mắt, sau đó khuôn mặt tươi cười của Penn xuất hiện trước mắt hắn.

“ Lấy lòng, chúng ta đi thôi.”

Penn ngồi vào xe ngựa, sau đó truyền đến âm thanh vó ngựa lốc cốc lộc cộc. Ralph ôm hoa thủy tiên trong ngực, bất giác thở dài, hoàng hôn và ký ức đã tìm về đột ngột làm hắn cảm thấy áp chế, ngay cả đóa hoa thuần kiết tươi đẹp trong tay cũng không thể khiến hắn thả lòng.

“ Đang suy nghĩ cái gì?” Penn phủi phấn hoa dính trên tóc hắn ban nãy, cười hỏi.

“… Không có gì.”

“ Thật sao?” Penn cũng không hỏi tới, vươn tay chuyển đầu Ralph đang bất giác ngả hướng cửa sổ qua phía y. “ Không giận anh sao?”

“ Hừ.”

Ralph hừ một tiếng tựa như phản bác, nhưng đó dường như chỉ là giãy giụa cuối cùng. Penn cười khanh khách, xem ra hiệu quả của việc ngoan ngoãn chịu đau cho hắn đánh hả giận trước kia không tồi. Nhìn bầu trời như bức tường bị máu vẩy hắt ngoài cửa sổ, y hiểu được nguyên nhân tâm tình Ralph đột ngột sa sút, bất quá so với khi đó, Ralph bây giờ biết bi thương, biết phẫn nộ, biết không lưu tình đánh đau y, tuy biểu hiện ngoại trừ phẫn nộ ra đều rất ngốc… Chẳng hạn như bây giờ, vẻ mặt kỳ quặc có chút mắc cỡ muốn dời mắt, nhưng vẫn cứng đầu chống chịu của hắn… Penn nhịn không được cười. Đó là một chuyện tốt mà. Y hy vọng ở tương lai không lâu sau có thể thấy Ralph thoải mái cười to và vẻ mặt cảm thấy hạnh phúc.

“ Từ nay về sau, anh đều ở cùng em. Em có nếm qua kẹo cao su chưa? Tuyệt, nếu bất hạnh dính vào quần áo, căn bản lấy không ra được, Ralph, em cần phải chuẩn bị tinh thần bị dính…”

Penn vừa nói vừa làm ra động tác bám dính ôm lấy Ralph, hận ngay cả chân cũng không thể quấn quanh người hắn trong không gian nhỏ hẹp này.

“ Nếu bị dính, tôi liền vứt quần áo.”

Ralph bị hành động cơ hồ có thể gọi là không biết xấu hổ của Penn mặt dày đánh bại, giả vờ lạnh nhạt nói. Nghe hắn nói, Penn ôm chặt hơn nữa, mùi vị thuộc về hắn cùng hương hoa nhàn nhạt tràn ngập quanh người y, Ralph nhìn bầu trời đã bị màu lam xám thay thế ngoài cửa sổ, đột ngột cảm thấy như vậy cũng không tồi, hắn thả lỏng thân thể, tựa vào vai Penn nhắm mắt lại.

Tới nhà Edy, Penn nhìn mèo quản gia trốn ở phía sau Edy, cực kỳ đáng thương nhìn y, còn chưa kịp nói chuyện, liền bị Edy dùng dao làm bếp để ở cổ.

“ Nghe nói anh vì thu nhận sát thủ callboy từng ở một đêm với mình, làm Bastet gặp chuyện kinh khủng như vậy? Penn, tôi rõ là nhìn lầm anh!”

“ Á! Edy, cậu bình tĩnh một chút!” Để trấn an Edy nổi giận, Penn lập tức giơ rượu đỏ mắc tiền trong tay lên.

“ Cậu xem, tôi mang quà xin lỗi, đến Bordeaux năm 1845 nha!”

Mắt Edy sáng lên, nhưng hắn chẳng những không nguôi giận do rượu đỏ yêu nhất, ngược lại càng thêm phẫn nộ.

“ Anh đừng tưởng dùng một chai rượu là đánh trống lảng được! Anh có biết Bastet tối hôm qua khóc cả đêm, miệng nhắc toàn là anh không cần nó hay không hả?”

Edy cắn răng cầm dao bếp tới gần một bước, nhưng lời này nghe ở trong tai Penn thì ghen tuông chiếm đại bộ phận.

Penn thở một hơi, sau đó thả chậm lời nói.

“ Cậu hãy nghe tôi nói, đây là có nguyên nhân, hôm qua nếu không có Ralph, tôi có thể đã hoàn toàn tan biến. Cho nên những lời đó chỉ là… Uhm…”

Ngay lúc Penn suy nghĩ nên dùng từ di ngôn hay từ khác, Edy cau mày dời dao đi.

“ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chesil cùng Ray nói họ cũng không rõ lắm.”

“ Nói ra rất dài dòng…” Penn nhét rượu vào trong ngực Edy, sau đó dang tay với Bastet vẫn rút ở phía sau. “ Bastet, không chào hỏi ta sao?”

Bastet hai con mắt đều sưng như quả đào rơm rớm nước mắt, nó khóc thút thít mấy tiếng, sau đó nhào vào ngực Penn, nó ôm cổ Penn cắn trán cùng hai má y tựa như trút giận, khóc nức nở oán trách.

“ Chủ nhân! Chủ nhân có phải hủy phòng khách rồi không? Đồ đạc kia Bastet sửa không được, hu hu hu hu, dầu hoả ở hành lang cũng thấm ướt giấy dán tường…. Hu hu… Chủ nhân… Chủ nhân đừng vứt bỏ Bastet…”

“ Sẽ không đâu, ngươi là người nhà của ta, ta sao lại vứt bỏ ngươi chứ?”

Penn cười khổ nhìn bé con nghe y nói lại liều mạng lắc đầu, hình như lời y nói không thể trấn an nó, lúc này Ralph nãy giờ im lặng bên cạnh lại mở miệng.

“ Nếu anh ta không cần cậu, chúng ta liền vứt anh ấy xuống sông Thames.” (Ghi chú : đầu thế kỷ 20, sông Thames ô nhiễm tương đối nghiêm trọng, tràn ngập nước sinh hoạt, nước thải công nghiệp cùng rác rưởi khác.)

“ Ngài Ralph! Hu hu hu…”

Bastet nghe Ralph nói như vậy liền lên tinh thần, nó biến thành mèo lập tức nhào vào ***g ngực vững chắc, khóc lớn lên.

“ Ối chà, thành lập khối đồng minh chống đối Penn, thế nào?” Edy kéo khóe miệng cười xấu xa. “ Được rồi! Để bày tỏ hành vi chân thành đối với đồng minh, đêm nay nước sốt thịt bò không có phần anh!”

Edy khua khua dao bếp xoay người vào phòng, Ralph cũng ôm bó hoa cùng Bastet đi theo, tiện thể trả lại cho Penn một cái mỉm cười không rõ ý.

Penn bị bỏ lại nhìn bàn tay trống rỗng, sau đó thở dài, quên đi, chỉ cần họ vui là được. Y gãi gãi hai má đã không còn dính nước bọt Bastet, xoay người đóng cửa chính lại.

Bình Luận (0)
Comment