Hoàng Hôn Huyết Sắc

Chương 34

Viện bảo tàng ban đêm



Edy làm xong bữa tối, nhưng bọn họ đợi tới khuya cũng chưa thấy Raymond cùng Chesil trở về.

“ Sao lại trễ như vậy?”

Edy nhìn đồng hồ để bàn, bây giờ đã qua mười giờ.

“ Họ có gọi điện thoại nói đêm nay không về không?”

Penn hút một hơi khói lắc đầu, Ralph ngồi cách y rất xa chơi cùng Bastet, hai người đến bây giờ một câu cũng chưa nói, y thu hồi ánh mắt vẫn đặt trên người Ralph, đứng lên nói. “ Tôi gọi điện thoại hỏi một chút, có lẽ là bị gì đó làm trễ.”

Y quay số, lúc chờ tổng đài nối điện thoại, tâm tình bực bội gõ gõ mặt bàn, y đại khái hiểu được Ralph tại sao lại đột ngột lạnh nhạt với mình, y không muốn giải thích, cũng không có cách nào giải thích, nếu nói với Ralph, y thật sự không có động lòng với những người trước kia, e rằng sự tình sẽ càng thêm tồi tệ, khó khăn lắm mới khiến người này mở rộng trái tim với mình, không ngờ lại biến thành như vậy.

Trong điện thoại truyền đến tiếng vang, Penn vốn tưởng rằng điện thoại nối được rồi, nhưng lại nghe thấy giọng của nhân viên tổng đài bảo không thể nối được.

Penn gác điện thoại, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ thầm có thể là họ bận quá không chú ý tới thời gian, liền quay về phòng khách nói lại tình hình, sau đó đợi cho tới nửa đêm.

“ Có thể đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Edy có chút luống cuống, hắn có nói với họ đêm nay sẽ chờ bọn họ trở về cùng nhau ăn cơm, theo cá tính của Chesil, nếu có chuyện gì chậm trễ, họ chắc chắn sẽ gọi điện thoại xin lỗi.

“ Tôi đến viện bảo tàng xem sao.” Penn lại đứng lên, đống đầu lọc thuốc lá trước mặt y đã vung cao như núi nhỏ.

“ Tôi cùng đi với anh.”

Ralph cũng đứng lên thản nhiên nói. Penn dõi theo nhìn một hồi sau đó gật gật đầu. Dặn Edy cùng Bastet ở nhà chờ tin tức, hai người liền xuất phát đến viện bảo tàng ở đường Russell.

“ Còn đang giận anh?”

Lên xe ngựa, khó khăn lắm mới ở chung một mình, Penn lập tức bắt lấy tay Ralph hỏi, Ralph không rút tay lại, cũng không trả lời câu hỏi của y, Penn trong bóng tối nhìn gương mặt vẫn vô cảm của hắn, không thể đoán được trong lòng Ralph rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

“ Có thể là tử thần giới xuống tay với họ hay không?” Ralph đột ngột mở miệng nói. “ Nhưng bọn họ đều là nhân loại..” Nói xong, hắn liếc Penn.

“ Đương nhiên họ là nhân loại.” Penn cười khổ trả lời. “ Nếu chỉ là Tử thần, anh sẽ không lo lắng, dù sao Chesil cũng không phải dễ chọc…”

Vừa nhắc tới tên Chesil, Ralph liền rút tay về, hơi rối loạn xoa xoa cổ tay. Penn không khỏi tặc lưỡi ở trong lòng, y hình như nói sai rồi. Penn vươn tay nâng gương mặt rũ xuống của Ralph lên, tình cảnh khó xử như vậy chung quy phải có người chủ động đánh vỡ, không phải sao?

“ Ralph, em hãy nghe anh nói. Bất kể là Chesil hay những người khác, đều đã là một phần quá khứ của anh, anh không có cách nào thay đổi quá khứ, cũng không có cách nào làm cho bọn họ biến mất…”

Penn bắt hắn nhìn mình, y không muốn bởi vì chút chuyện không thể thay đổi này mà mất đi hắn, y cố gắng biểu đạt tình cảm bản thân ra, để người này tiếp nhận.

“ Nhưng tương lai của anh. Tương lai vô hạn của anh chỉ thuộc về em, em hiểu không?”

Ralph chăm chú vào đôi mắt Penn, bên trong đầy tình cảm cùng đau khổ mãnh liệt hắn không thể bỏ qua, hắn thở một hơi, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ biểu đạt tình cảm vẫn quấy nhiễu mình.

“ Tôi nghĩ biết đâu mình cũng sẽ có một ngày như vậy, liền cảm thấy…”

Không bằng đừng có bắt đầu. Ralph khép miệng lại, cảm giác ***g ngực tắc nghẽn không thể hình dung, làm hắn không thể nói ra câu kế tiếp. Đáy lòng hắn đã tiếp nhận Penn, ôm nhau đêm đó ngoại trừ mắc cỡ, cũng làm hắn cảm thấy được yêu là hạnh phúc, nhưng… Có lẽ đó chỉ là ảo giác của hắn.

Đã hiểu được lời Ralph muốn nói từ vẻ mặt hắn, Penn cảm thấy giữa cổ họng bốc lên cay đắng, y nuốt nuốt mấy cái cười gượng.

“ Bởi vì những chuyện không thể thay đổi này, liền muốn đoạt đi cơ hội để anh yêu em sao? Ralph, em thật nhẫn tâm.”

Penn thở một hơi thả tay, y tựa vào lưng ghế cứng chắc, trầm trầm cười.

“ Để thời gian chứng minh đi? Được không? Dù sao chúng ta cũng có thời gian vô hạn.”

Penn ngưng cười, khi nói xong câu đó, xe ngựa ngừng lại. Penn nói tới đó liền mở cửa xuống xe. Ralph ngẩn ra nhìn bóng dáng Penn, để thời gian chứng minh? Hắn che ***g ngực phát đau của mình, không biết phải đáp lại đề nghị này như thế nào.

Xe ngựa dừng trên đường gần quảng trường, sương mù đêm nay rất lớn, tầm nhìn cũng tương đối thấp hẹp, đèn dầu hoả ven đường phát ra ánh sáng mờ mờ trong sương tối. Đi chưa được mấy bước, bóng kiến trúc khổng lồ bị sương mù che giấu liền xuất hiện trước mặt họ.

Cột La Mã cực đại hai bên cửa chính đỡ lấy phù điêu to lớn trên đỉnh, dưới tình trạng không có ánh sáng, Penn cảm thấy những cây cột La Mã đó có vài phần tương tự với tử thần giới. Họ đi lên bậc thang định vào từ cửa chính, dù sao họ chỉ đến tìm người.

Lúc đến cửa chính, lại ngạc nhiên phát hiện không có bảo vệ trực, nhìn chung quanh một chút, sau đó Penn tiến lên đẩy cửa, cửa kêu một tiếng két liền mở ra.

Đúng lúc này, Ralph vỗ vỗ vai y, Penn xoay người thấy Ralph làm ra động tác đừng lên tiếng, nhìn đăm đăm phía trước.

Penn nhìn lại hướng hắn chỉ, phía trước trống rỗng, cái gì cũng không có, bỗng nhiên y nghe thấy một tiếng thì thào nhẹ, âm thanh kia nhẹ lại nhanh, nháy mắt liền biến mất trong bóng tối. Penn nhớ Raymond có nói viện bảo tàng bị trộm, chẳng lẽ bọn trộm cảm thấy rất ngon nên xuống tay lần nữa? Penn khẽ hừ một tiếng, bị trộm một lần còn không tăng cường canh gác, nếu vì thế mà hại bọn Chesil gặp nạn, y sẽ không hối hận phá tan chỗ này.

“ Chúng ta qua đó nhìn xem.”

Penn nói khẽ với Ralph, để không làm động đối phương, họ nhẹ bước đi sâu vào bên trong. Càng đi sâu, tiếng thì thào thưa thớt kia càng rõ ràng, nói là thì thào, không bằng nói dường như có người thấp giọng rên rỉ.

“ Ở bên kia.”

Ralph chỉ chỉ một phòng trưng bày không có cửa, âm thanh hình như từ bên trong truyền tới.

Họ chạy qua đẩy cửa ra, đại sảnh đen như mực, không khí có chút vị mốc đặc thù của viện bảo tàng đập vào mặt. Penn nhìn xung quanh, đây hình như trưng bày tài liệu, bốn phía sảnh đặt một vòng tủ quầy, ánh mắt y lập tức rơi vào bên cạnh tủ quầy phía bên phải, tiếng rên gián đoạn truyền ra từ khoảng tối đen đậm kia.

Penn cùng Ralph đi qua, bất ngờ phát hiện khoảng đen dày đặc kia không phải gì khác, chính là một đống hơn mười người.

Penn lấy bật lửa ra từ trong túi áo, muốn nhìn rõ ràng hơn. Những người này hoặc ngồi hoặc nằm ngổn ngang lộn xộn, hình như đều còn sống, nhưng chắc tình trạng người bị ép dưới cùng không ổn, chẳng lẽ bọn Chesil cũng ở trong đây? Penn để bật lửa lên tủ quầy, cùng Ralph kéo họ ra một bên.

Trong những người này có một nửa mặc đồ bảo vệ, mà súng bên hông họ cũng còn đó, càng kỳ quái hơn chính là vẻ mặt họ, không hôn mê nhưng không chút phản ứng với bên ngoài, đều mở to mắt hoảng sợ, phảng phất như đã bị cái gì đó làm kinh hãi.

Dời toàn bộ những người đó ra, Penn cầm lấy bật lửa lần lượt nhìn một lần nữa, bên trong cũng không có Chesil cùng Raymond. Y đi qua cùng Ralph đỡ người đàn ông bị ép xuống dưới cùng, còn phát ra tiếng rên đứt quãng, vẻ mặt gã cùng những người khác không có gì khác biệt, sợ hãi đông lại, sợ hãi còn có điên cuồng.

Vốn tưởng rằng người đàn ông có thể rên rỉ thống khổ này còn có ý thức, có thể trả lời câu hỏi của họ, nhưng dù tóc gáy bị nắm mạnh, gã vẫn duy trì một vẻ mặt, ngay cả tiếng rên cũng không đình chỉ, thật giống như bị cái gì đó cướp hồn.

“ Thế này là sao?”

“ Chúng ta tiếp tục tìm bọn Chesil, nhất định là có chuyện xảy ra.”

Penn đứng lên, tình huống hiện tại làm y không thể không lo lắng, rốt cuộc trong viện bảo tàng này xảy ra cái gì?

Bình Luận (0)
Comment