Trời nhá nhem tối, Tiểu Vân đang ngồi đếm lại mấy viên đá trên bàn, Ma Vương đột nhiên tiến vào vung tay ném tất cả đá xuống đất, phẫn nộ nói: “Cho dù nàng có đếm tới một vạn hay mười vạn thì hắn cũng không quay lại đâu”.
Nàng nghe tiếng đá lách cách rơi xuống, im lặng ngồi xuống, không ngạc nhiên cũng chẳng tức giận. Bởi vì sau mỗi lần hất đi, Vương vẫn sẽ giúp nàng nhặt lại, hơn nữa sẽ không thiếu dù chỉ một viên.
“Tiểu Vân, ta không khiến nàng phải khổ sở chờ đợi, đau khổ kiên cường… ta luôn đứng ngay trước mặt nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đến với nàng”.
Nàng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, trong tim nhói đau. “Ta biết! Nhưng ngài không phải chàng”.
Ma Vương lùi lại mấy bước, ngã xuống giường, cứng họng hồi lâu, mới nói: “Nếu như trên thế giới này không có hắn, nàng có thể yêu ta không?”
“Có! Nếu như không có chàng, ta sẽ đồng ý gả cho ngài. Lúc ta thực sự hiểu ngài, ta sẽ vui mừng vì bản thân gặp được một vương như ngài, một người đàn ông đáng để gửi gắm trọn đời”. Nàng chỉ biết số mệnh không có nếu như, không ngờ số mệnh lại có thể xoay chuyển như vậy, sau khi xoay chuyển tất cả sẽ thoát khỏi quỹ đạo.
Ma Vương trầm mặc thở dài, giống như đang kiềm chế sự phẫn nộ hoặc là sự đau khổ của bản thân. Sau khi hắn bình tĩnh lại, hắn cúi người nhặt từng viên đá, đặt trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Không phải ta không cho nàng rời khỏi Ma Vực, mà là những vị thần của thiên giới không muốn nàng còn tồn tại”.
“Ta không sợ, chỉ cần còn có thể gặp chàng một lần ta đều cam lòng”.
“Cái gì mà cam lòng?” Ma Vương trừng mắt nhìn nàng khó hiểu, khiến nàng chợt thấy hoang mang sợ hãi: “Bất luận nàng gặp hắn sẽ có kết quả thế nào, nàng cũng đều không hối hận sao?”
“Đúng vậy!” Nàng trả lời dứt khoát.
Nàng cho rằng Ma Vương sẽ lại đau lòng, tức giận bỏ đi, nhưng hắn lại không như vậy, hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Được, nàng đã lựa chọn như vậy, ta cũng không còn gì để nói…từ ngày mai trở đi mỗi ngày nàng có thể rời khỏi Ma Vực trong một giờ đồng hồ, ta sẽ để Dạ Xoa và Minh Hồn ngầm bảo vệ nàng”.
Nàng ngơ ngác, sao Vương đột nhiên lại đổi ý như vậy, chả nhẽ Minh Hồn đã nói gì với hắn sao?
Nhưng, chỉ cần nàng có thể ngắm nhìn hoàng hôn, không cần biết tại sao Vương lại thay đổi chủ ý, đối với nàng đều không quan trọng.
Bên khe suối cỏ thơm xanh mượt, nàng cười đợi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng cũng có thể thấy được những ánh nắng thuộc về nàng.
Nàng tin Hiên sẽ quay lại, chàng đã nói muốn nàng đợi chàng, thì nhất định sẽ quay lại.
Một cơn gió thổi qua, làm rối mái tóc của nàng, cũng khiến tâm trí nàng xao động. Nàng luôn cảm thấy sau lưng luôn có một người đặc biệt, buồn bã nhìn nàng đầy lưu luyến.
Chợt quay đầu lại, ngoài gió tà sau lưng, không có một cái gì khác…
Trên Thiên đình một giờ trước
Sau khi Hiên điều hòa được hơi thở, chân khí đã có thể thông suốt, liền đi tới Nam Thiên Môn.
Đang lúc muốn hạ phàm, cây phất trần của Thái Bạch Kim Tinh ngăn chàng lại.
Thái Bạch Kim Tinh tức giận trách móc: “Chả nhẽ bị giam cầm trong đầm băng tám mươi mốt ngày không thể làm ông bình tĩnh hơn được sao?” Ngài thấy Hiên không nói gì, từ phẫn nộ chuyển sang áy náy: “ Ông vẫn trách ta lúc đó đã ngăn ông sao?”
Hiên lạnh nhạt lắc đầu, mỉm cười: “Thái Bạch, lúc ông ngăn ta quả thật ta rất đau lòng, cho rằng những người ta quan tâm đến cuối cùng đều sẽ từ bỏ ta.
Nhưng lúc ta nhìn thấy hai luồng hào quang đen trắng trên bầu trời, ta đã hiểu mục đích của ông. Ông chỉ muốn chứng minh, nhược điểm lớn nhất của ta cũng là tử huyệt của Ma Vương”.
“Ông quả không làm ta thất vọng”.
“Nhưng ta nhất định phải đi, nàng đang đợi ta…” Chàng gạt cây phất trần của Thái Bạch Kim Tinh ra, tiếp tục đi về phía trước.
Thái Bạch Kim Tinh không còn ôn hòa như thường ngày, chặn chàng lại hét lên: “Gặp rồi thì sao? Ông có thể cho nàng ta cái gì? Ông có thể mãi mãi ở bên nàng ta hay là có thể cùng nhau chia sẻ vinh nhục không? Ông có thể giống như nam nhân dưới trần gian cưới nàng ta, hay là có thể để nàng ta làm vương mẫu của trời đất không?”
“Không thể!” Hiên đau khổ bóp chặt trái tim, không lâu trước đó còn đầy khí thế, đột nhiên đau nhói, vô cùng khổ sở.
“Hi Hiên, ông có còn nhớ ba nghìn năm trước lúc ta muốn ngăn ông lại, ông đã nói gì không?”
“Ta từng nói…Ta sẽ không hối hận, cho dù có ngày ta phải từ bỏ cuộc hôn nhân trời định, ta cũng không bao giờ hối hận!” Toàn thân chàng không còn chút sức lực quỳ xuống, năm đó nếu chàng biết Nữ Oa Nương Nương đã an bài cho chàng một mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy, sao có thể dễ dàng nói rằng “ Không bao giờ hối hận”.
“Ngay từ đầu đã lựa chọn từ bỏ, từng nói bản thân sẽ không hối hận, hôm nay ông nên cắt đứt mối tình này, tránh hại mình hại người”.
“Ông cho rằng ta không muốn từ bỏ hay sao? Ta chưa từng thử qua hay sao? Nếu như ta muốn hại mình hại người, sao lại ngày ngày phải âm thầm ngắm nhìn nàng, sao mỗi lần biệt ly, đều chọn thuật ẩn thân, khiến nàng cho rằng ta bỏ đi không vương vấn chút tình nào”.
Tiểu Vân nói chàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, trước nay chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của nàng.
Thực ra, chàng đâu có dễ chịu hơn đâu. Mỗi lúc nàng khóc, những lúc ngẩn ngơ ngắm nhìn hoàng hôn nhớ tới chàng, chàng đều âm thầm ở bên cạnh nàng. Mỗi lần biệt ly, Tiểu vân cho rằng chàng đột nhiên biến mất, thật ra, chàng chỉ biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Trước nay chàng không hề rời xa, chỉ là Tiểu Vân không nhìn thấy mà thôi.
Biết bao lần chàng ở y quán nhìn nàng bận rộn, giúp nàng đổi lại thuốc bốc sai thành đúng; biết bao lần chàng đứng tại con đường hai người gặp mặt âm thầm cùng nàng ngắm hoàng hôn; biết bao lần chàng muốn nói với nàng, hãy tựa vào bờ vai chàng khóc hết những ấm ức. Cuối cùng không biết bao lần, đến bản thân chàng cũng không nhớ nổi nữa.
Sai lầm nhất thời chàng khiến chàng phải chịu đựng nỗi đau khổ, nhưng can tâm tình nguyện. Cho dù sau này chàng hạ quyết tâm rời khỏi thiên đình, cùng nàng sớm tối, đổi lại mọi hình phạt, chàng cũng không oán trách hối hận…
Chỉ đáng tiếc những điều chàng làm, căn bản không có ý nghĩa gì, Tiểu Vân vẫn không hạnh phúc…
Chàng gượng người đứng dậy, khẩn cầu nắm lấy tay Thái Bạch Kim Tinh nói: “Là bằng hữu, hãy để ta đi, nàng đang đợi ta…”
Thái Bạch Kim Tinh lùi lại một bước, mở ra một lối đi: “Hi Hiên, hãy bảo trọng…”
Bên khe suối quen thuộc, vẫn là hình bóng quen thuộc đó đứng lặng im trong gió.
Chàng biết Tiểu Vân đang đợi chàng. Chỉ cần chàng nói nàng đợi, cho dù nghìn vạn năm nàng cũng sẽ đợi như vậy.
Cảm giác hạnh phúc đó lấp đầy trong lòng chàng, tám mươi mốt ngày bị giày vò có là gì, lạnh thấu xương có là gì, chỉ cần họ vẫn có thể gặp lại, vẫn có thể có nhau, tất cả đều không quan trọng.
Chàng cười bước về phía nàng, trong tâm trí tưởng tượng lúc Tiểu Vân được chàng ôm chặt, nụ cười sẽ rực rỡ đến thế nào…
Nàng sẽ nói với chàng: “Thật trùng hợp!”
Hay sẽ nói với chàng: “Cuối cùng chàng cũng quay lại rồi”.
…
Đột nhiên trong tim chàng nhói lên một cơn đau lạnh buốt, chàng dừng bước, ngạc nhiên cúi đầu…
Thấy tim mình bị một mũi tên như pha lê xuyên qua.
Chàng cắn chặt răng không phát ra tiếng nào, bởi vì chàng lo một tiếng rên rỉ nhỏ thôi, cũng sẽ kinh động đến Tiểu Vân. Cảnh tượng thê thảm này, chàng quả thực không nhẫn tâm để người chàng yêu sâu đậm trông thấy.
Nếu như chàng không thoát khỏi cái chết bởi mũi tên này, vậy chàng nguyện để Tiểu Vân mãi mãi không biết được, mãi mãi đợi chờ trong hi vọng. Có thể nàng sẽ hận chàng, oán trách chàng, nhưng thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất, sẽ có một ngày Tiểu Vân sẽ quên được chàng, tìm thấy hạnh phúc thật sự.
Hình bóng phía sau của nàng thật đẹp, khiến chàng rất muốn ôm nàng lần cuối. Chàng cố gắng vươn tay ra phía nàng, biết rõ là vô ích, nhưng vẫn muốn giúp nàng vén lại những sợi tóc bị gió thổi rối tung lên, đáng tiếc sau tất cả, nữ nhân khờ dại đợi chàng đều không hề hay biết gì hết.
Hiên thất vọng nhắm mắt, lạnh buốt nơi con tim khiến những hồi ức ba nghìn năm trước của chàng trở về.