Hoàng Hôn Tan Vào Nước

Chương 36

Ta nhập môn muộn hơn nhị sư huynh chỉ vài năm, nhưng pháp thuật lại kém hơn so với huynh ý rất nhiều. Bởi vì pháp thuật của huynh ấy do sư phụ đích thân chỉ dạy, còn ta đa số thời gian đều lãng phí ở đây, cùng với sự lải nhải của cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ kia.

Nhị sư huynh ngược lại không nói nhiều, thần chú hay tư thế trước nay chỉ nói một lần, làm mẫu một lần, hay quan sát xung quan, với ánh mắt đáng sợ, thần sắc cũng lúc vui lúc buồn. Ta thường lặng lẽ đứng phía sau nhị sư huynh, tiện tránh ánh mắt của huynh ấy, đồng thời nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt một nữ tử.

Ta đã từng thấy cô ta, cô ta là sư muội duy nhất trên Linh Sơn này, tên là Lạc Sa. Nghe nhị sư huynh nói: cô ta đẹp huyền ảo như tên của cô ta vậy, giống cảm giác như sợi bông nhẹ nhàng lạc qua tim, mềm mại, gây ngứa ngáy. Ta trước nay không nhìn kĩ bộ dạng cô ta, chỉ nhớ lúc cô ta nói chuyện đôi mắt toàn đưa đi đưa lại, khiến ta phát bực.

Ta thấy Lạc Sa đang nhẹ nhàng lau mồ hôi vừa cười vừa nói, ngọt ngào. Cảm thấy bản thân dường như quay trở về lúc còn bé bị phụ mẫu vứt bỏ vào ngày trời đầy tuyết lạnh giá, co quắp nơi góc đường tối tăm không cho phép bản thân được khóc.

Ta cười lớn…mặc cho nhị sư huynh nhìn ta cái nhìn khó hiểu vẫn cười chế giễu những để tâm của bản thân.

Một ngày trời âm u nhiều mây đen, nhị sư huynh cả ngày ruột gan rối bời, đứng ngồi không yên. Vội vàng dạy ta tâm pháp xong liền đi mất. Ta hiếu kỳ đi theo, đột nhiên thấy huynh và Lạc Sa nói chuyện dưới chân núi. Ta thấy không có hứng thú, lúc định rời đi, nhị sư huynh đột nhiên ôm chặt lấy Lạc Sa, tha thiết bộc lộ trái tim si mê của huynh ấy:

“Ta thích muội lâu lắm rồi, Lạc Sa…Ta có thể làm tất cả vì muội”.

Lúc đầu Lạc Sa có vùng vẫy ra, nhưng không hiểu vì sao cô ta lại không cự tuyệt, dựa vào vòng tay của nhị sư huynh nói: “Huynh có thể chứng minh không?”

“Được, muội muốn ta chứng minh thế nào”. Nhị sư huynh nghe xong, vui sướng tột cùng.

“Huynh đi nói với đại sư huynh, huynh yêu muội, có thể làm tất cả vì muội…”

Không hiểu sao ta lại kích động, đột nhiên xông ra chửi mắng cô ta: “Cô là loại nữ nhân vô liêm sỉ”.

Nhị sư huynh vội vàng kéo ta ra nói: “Xoa, đệ điên sao, quay về luyện công đi”.

“Huynh biết rõ cô ta là người trong lòng của đại sư huynh, sao huynh có thể lén lút gặp cô ta?” Ta giữ lấy nhị sư huynh hỏi chất vấn.

Nhị sự huynh bị ta nói mặt biến sắc, thẹn quá hóa giận: “Liên quan gì đến đệ, cút đi”.

Ta không kìm nén được tức giận, đấm cho hắn một phát. Ta cũng biết bản thân mình vốn không phải là đối thủ của hắn, nhưng ta không quan tâm được nhiều đến thế, trong đầu ta nghĩ nếu Hồn nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ đau lòng. Ta thậm chí không biết tại sao ta lại làm như vậy vì một kẻ ta căm ghét.

Kết quả như ta đã đoán trước, đánh không lại được, nhị sư huynh tung một đấm trước ngực ta. Một sức mạnh to lớn đánh ta bay lên, rơi xuống chỗ mấy phiến đá to, cánh tay không ngừng chảy máu, nhị sư huynh nhân cơ hội đó kéo Lạc Sa rời đi.

Lúc quay về Thái Ất Quan, đúng lúc Hồn đi tới. Ta lau lau máu trên cánh tay, chỉnh lại ống tay áo, che đi vết thương, ngẩng đầu đi lướt qua hắn.

Lần này hắn không thờ ơ giống trước, gọi ta lại: “Xoa, sao lại bị chảy máu thế? Có chuyện gì vậy?”

Ta không muốn nói mình đã nhìn thấy tất cả, khiến hắn vì một nữ nhân vô liêm sỉ mà đau lòng, nên không trả lời hắn mà đi tiếp.

“Ngươi đứng lại!” Đây là đầu tiên thấy hắn lớn tiếng như vậy, nghe đầy bá khí, rất ra dáng nam nhân, nhưng ta nghe vẫn thấy ghét.

“Nói rõ ra xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”. Hắn thấy ta vẫn không trả lời, tức giận nói: “Ngươi giết người phải không?”

Hắn thấy ta vẫn tiếp tục không thèm để ý tới hắn, kéo cánh tay đang bị thương của ta lại, động vào vết thương của ta. Những đầu ngón tay còn nhỏ hơn nữ nhân của hắn vô cùng ngạc nhiên xem xét chỗ máu tươi đang chảy.

“Ngươi bị thương sao?” Hắn vội vã vén ống tay áo của ta lên, nhìn thấy cánh tay máu thịt bê bết, ánh mắt vô cùng thương xót, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Dù có thế nào cũng không sao hết, sư huynh đều sẽ bao che giúp ngươi, nhưng phải nhớ nhất thiết không được giết người”.

Lời nói của hắn khiến ta thấy chua xót, tất cả mọi oán hận đều biến mất vào khoảnh khắc đó. Thực ra giọng nói của hắn không hề khó nghe, trầm ấm mà rất từ tính, dung mạo đẹp đẽ, chỉ có lúc nhỏ mới giống nữ nhân, giờ xem ra rất điềm đạm tao nhã.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề làm sai việc gì, ngược lại còn luôn kiên nhẫn chỉ dạy cho ta, nhiều lần còn thử lấy lòng ta. Là ta không chịu chấp nhận sự quan tâm của hắn, cố chấp đổ tội cho hắn đã hủy hoại giấc mộng đẹp đẽ của mình.

Trong lòng đấu tranh hồi lâu, ta mới ngắc ngứ nói: “Không có!”

Hắn cười, cười rất đẹp, cả người toát ra một hào quang rất thu hút. Bất luận sự vui vẻ của hắn là vì ta không giết người, hay là vì ta nói chuyện với hắn, đều cho thấy trong trái tim hắn ta vô cùng quan trọng. Hơn nữa. chỉ cần biết trong tim hắn có ta, thì đã không còn đòi hỏi thêm gì nữa.

Vết thương của ta đỡ hơn liền đi tìm Lạc Sa, ta nói với cô ta: “ Yêu một người phải toàn tâm toàn ý, đến chết cũng không hối hận. Đã ở bên Hồn, thì chỉ được yêu một mình huynh ấy”.

“Đây là chuyện của muội, huynh sao cứ phải xen vào?” Sau khi lạnh lùng đáp lại ta, cô ta liền quay người đi.

Ta vội vàng, kéo áo cô ta thét lên: “ Nói cho rõ ràng, rốt cuộc người cô thích ai?”

Không ngờ cô ta vùng vẫy ra, tấm áo mỏng manh như cánh ve đã rách xoẹt một cái, lộ ra phần da thịt trắng nõn trên bờ vai đó. Ta ngây ra đối mặt với dáng vẻ thướt tha đủ để bất cứ nam nhân nào cũng phải đỏ mặt, kinh ngạc đến mức mà bản thân không có chút cảm giác nào.

Đột nhiên thấy bên má đau rát, ta ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng Hồn kéo Lạc Sa rời đi.

Nhưng đôi tay hắn đang che trên vai Lạc Sa vẫn còn dính máu từ khóe miệng ta.

Ta ngẩn người đứng đó, cả trời đất này dường như chỉ còn mình ta. Ta làm tất cả đều vì hắn, từ lúc ta mười mấy tuổi trong thế giới của ta chỉ có duy nhất mình hắn, mặc cho hắn hủy hoại giấc mộng đẹp đẽ của ta, người ta ghét là hắn, thương xót là hắn, yêu cũng là hắn. ta không đòi hỏi có được hắn, chỉ muốn hắn không bị tổn thương, không bị lừa gạt, đổi lại hắn lại phá bỏ tình cảm mới có chút thân mật giữa hai chúng ta bằng một cái bạt tai.

Từ đó trở đi, ta gặp Hồn, đến chút lễ nghĩa căn bản là chào hỏi ta cũng không thèm làm nữa. Ngẩng đầu đi qua, hoàn toàn xem như không có sự tồn tại của hắn. Ban đầu hắn vẫn chủ động nói chuyện với ta, dần dần số lần chào hỏi ngày càng ít hơn, lúc gặp mặt ánh mắt lạnh lùng lướt qua ta, không nói gì rồi biến mất.

Ta không còn chút tham vọng nào với hắn, hắn vĩnh viễn không bao giờ có thể thuộc về ta, hắn là linh hồn trong sáng, ta là yêu ma đen tối…

Ta chỉ muốn ở trong bóng tối chăm chú nhìn hắn, nhìn hắn và Lạc Sa dưới phong cảnh tuyệt đẹp giống như thơ như họa cười nói vui vẻ, trong bóng tối khờ dại đặt chiếc khăn tay trắng tinh trước ngực, lặng lẽ chua xót.

Đáng tiếc ta đến mong muốn nhỏ bé này của ta, cũng bị hắn đẩy xuống vực sâu tối tăm không chút thương xót…

Ta đang luyện công, một Hồn trước nay luôn điềm tĩnh chợt phát điên xông vào, nắm lấy vạt áo trước của ta hét lên: “Có phải ngươi đã giết Lạc Sa?”

Lần đầu tiên hắn lớn tiếng với ta, vì một nữ nhân đã phụ hắn. Khoảnh khắc đó, trái tim ta thực sự ghen tị mãnh liệt.

Trước đây, bất luận ta có ghét hắn thế nào, không thèm để ý tới hắn thế nào, hắn cũng đều nhẫn nại dạy bảo ta, nói chuyện cùng ta. Từ ngày Lạc Sa xuất hiện hắn đã hoàn toàn thay đổi, tình cảm huynh đệ năm trăm năm của chúng ta, trong mắt hắn ta chỉ là một hung thủ tàn bạo.

(Đương nhiên, sau khi ra nhập Ma Vực ta mới hiểu ra, thực ra năm trăm năm này ta đều không quan tâm tới hắn, vậy mà còn nói tình cảm gì chứ, nhưng lúc đó ta không nghĩ được nhiều đến thế.)

“Cô ta đáng phải chết từ lâu rồi”.

“Nói vậy tức là ngươi giết?” Hắn bóp tay ta đến mức gân xanh nổi lên, trong ánh mắt đều là sự căm giận tuyệt vọng, đó là ánh mắt nhìn hung thủ giết người.

Hóa ra trong lòng hắn, ta là một ác ma hết thuốc chữa.

Ta hận nữ nhân đó, hận cô ta cướp mất tất cả những thứ đáng lẽ thuộc về ta, nghĩ tới đây ta chọn không giải thích gì thêm.

“Đúng!”

Ta muốn xem nếu như ta thật sự giết người, hắn sẽ vô tình đến mức độ nào, sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào để trừng phạt ta, nhưng ta không ngờ rằng hắn nói với ta: “Đi, lập tức rời khỏi Linh Sơn”.

Tình cảm huynh đệ năm trăm năm của chúng ta, lại không bằng một nữ nhân. Ta hận hắn, oán trách hắn, nhưng ta không nói gì cả, lặng lẽ rời khỏi Linh Sơn. Lúc đi khỏi Thái Ất Quan ta thấy nhị sư huynh ánh mắt tràn đầy căm hận, ta cười nói với huynh ấy: “Sư huynh, vì một người không nên yêu, không đáng!”

Huynh ấy cúi đầu nói: “Cảm ơn!”

Ta không đáp lại, chỉ thấy ta và huynh ấy là những người thật đáng thương…

Hồn là người đầu tiên mỉm cười đầy thiện chí với ta, tặng cho ta chiếc khăn tay trắng tinh, bất luận hắn là nam hay là nữ, đời này kiếp này ta chỉ yêu một mình hắn.

Ta đã rời khỏi Linh Sơn như thế, năm trăm năm tu luyện gian khổ, vì một người không nên yêu mà hủy hoại đi tất cả. Nhưng ta vẫn để linh hồn lưu lại nơi này, lưu lại cho một người ta mãi mãi yêu.

Tới Ma Vực, ta hóa thân thành ma quỷ, chỉ biết giết người để quên đi những tưởng niệm của bản thân.

Nếu như có ai hỏi ta: “ Một nghìn năm này, ngày duy nhất mà ngươi vui vẻ là ngày nào?”

Ta sẽ nói: “ Chính là lúc ta trở về sau nhiệm vụ đầu tiên, trông thấy một bóng hình trắng tinh như tuyết ở cửa Ma Vực”.

Hôm đó, ta thấy một bóng dáng màu trắng đứng ngay trước cửa Ma Vực, giống như đang đợi ai đó, Ma Vực u ám ảm đạm có hào quang màu trắng của hắn liền trở nên sáng sủa hơn.

Ta tưởng rằng mình bị ảo giác, cho tới khi ta nghe thấy hắn cười nói với ta: “Minh Hồn, hữu hộ pháp của Ma Vực”.

Trái tim ta lập tức ngừng đập, sự tăm tối của ta lại được hắn chiếu sáng, linh hồn mà ta đã đánh mất được hắn tìm lại.

Ta tự nói với bản thân: ta không cần phải im lặng nữa, ta muốn nói chuyện với hắn, trân trọng lần gặp lại này của hai chúng ta.

“Dạ Xoa, tả hộ pháp của Ma Vực”. Cuối cùng ta cũng nói ra được.

Nụ cười từ đôi môi đỏ hồng của hắn rạng rỡ cả khuôn mặt, ta rất hiếm khi thấy hắn vui như vậy, khiến ta cũng không kiềm được mà cười theo, vẫn may mặt ta đã được che đi, không thì hắn nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của ta.

Ta cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng nhất thời nghẹn lời.

Hắn đang định nói chuyện, một nữ nhân tuyệt sắc bước tới, kéo hắn, cười nhõng nhẽo nói: “ Không phải nói là sẽ đi cùng ta sao? Ta đợi chàng mấy tiếng rồi…”

“Xin lỗi, ta quên mất”. Hắn dịu dàng dỗ dành cô ta, giống như năm đó che chở cho Lạc Sa.

Trái tim ta lại bị bóng tối và lạnh giá bao trùm, hạnh phúc ngắn ngủi lại bị hủy diệt: “Ngươi nhanh như vậy đã có thể quên được Lạc Sa rồi sao?”

Hắn có thể dễ dàng quên đi một nữ nhân mà hắn đã từng yêu sâu đậm, mà ta lại ngu ngốc vì hắn mà tranh giành với nhị sư huynh. Thật là nực cười, ta đã cho rằng ta và hắn giống nhau, yêu một người, bất luận là nam hay nữ, sẽ mãi mãi không thay đổi.

Hắn cười có chút tội lỗi: “Yêu một người cũng phải biết buông tay, cứ mãi ràng buộc chỉ thêm giày vò bản thân”.

Lời của hắn khiến ta tức giận cực độ, đây là đang châm biếm ta hay sao? Ta hận thái độ bàng quang như không có gì của hắn.

Bởi vì ta không làm được, ta ghét hắn dễ dàng buông tay. Ta trừng mắt nhìn nữ nhân đó, giống như cô ta là Lạc Sa, thay lòng đổi dạ, là người hại chúng ta đều bị rơi vào ma đạo.

Đôi tay ta giơ ra bóp chặt cổ họng cô ta, ta muốn cô ta chết!

Như ta đã liệu trước, Hồn liền ra tay, năm trăm năm đồng môn lần đầu tiên ra tay, lại vì một nữ nhân mà…

Từ đó về sau, chúng ta đã tranh cãi vì rất nhiều chuyện, vì rất nhiều chuyện mà động thủ.

Ta định mở miệng nói chuyện với hắn, còn hắn lại không có chút vui vẻ hòa nhã nào.

Hắn đối với ta chỉ có sự khinh bỉ và phẫn nộ, ta đối với hắn chỉ có thất vọng và đau khổ!

_______________________________________

Vô tình đồng ý với ý kiến của ngọn gió, “Hoàng hôn tan trong nước” viết về những vị thần không hoàn hảo.

Từ lúc bắt đầu Tiểu Mai luôn nhắc tới Minh Hồn, hắn chính là một ác ma: “Ăn thịt người không để lại xương, Tiểu Mai cũng nói hắn còn đáng sợ hơn Dạ Xoa.

Trong ánh mắt vô tâm của hắn chính là một kẻ xấu xa, rất xấu xa, vô cùng xấu xa, hắn và Dạ Xoa đều là ma quỷ.

Nhưng không phải kẻ xấu nào cũng tội ác tày trời không thể tha thứ được, bọn họ cũng có tình yêu của riêng họ, cũng có nét đẹp của riêng họ, cũng có tình cảm của riêng họ.

Mô phỏng một câu tục ngữ: Không có ai là tốt hoàn toàn, cũng không có ai là xấu hoàn toàn…

Mặc dù không hề thích Minh Hồn, nhưng tin sẽ có người thích hắn.
Bình Luận (0)
Comment