Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 27

“Các ngươi đang làm gì?” Diệu Ngạn vài bước tiến lên hỏi Vận Thục.

Mạc Ngữ vừa nhìn thấy Diệu Ngạn, buông vạt áo của Vận Thục xuống, ánh mắt tối lại, nước mắt không ngừng trào ra, giống như cả người mất đi hy vọng......

Vận Thục thật vất vả kéo ống tay áo về nói: “Ta cũng không biết a, chính là mới vừa tính trở về, không nghĩ tới này đứa nhỏ liền đi lên giữ chặt ta...... Nó cũng là người trong điếm?”

“Đúng vậy, hắn......” Diệu Ngạn đi lên tính kéo Mạc Ngữ một phen, ai ngờ Mạc Ngữ lại tránh được tay hắn! Tận lực tới gần chỗ Vận Thục.

“?” Thấy hành động của bọn họ, Vận Thục không hiểu, nàng rõ ràng hỗ trợ đem nó kéo lên, còn phủi  phủi to bụi trên người nó, “Nó rất không thích ngươi a...... Quan hệ của các ngươi hình như không tốt!”

Diệu Ngạn buông tay, ánh mắt có chút bối rối, “Ân...... Là vấn đề của ta......”

Sau khi hắn cùng Tiểu Tứ tách ra, liền cả người bất thường. Mà Mạc Ngữ làm bạn với Tiểu Tứ một đêm tự nhiên thành “nơi trút giận” tốt nhất của hắn!

Mấy ngày gần đây, Diệu Ngạn phân lượng công việc cho Mạc Ngữ rõ ràng tăng nhiều, những việc linh tinh trên cơ bản do một mình nó nhận lấy. Thời gian làm việc vẫn như trước, thức ăn vẫn vậy, nhưng tăng lượng công việc thêm vài phần cho dù là một đại hán cũng không nhất định có thể chịu được. Mạc Ngữ tuy rằng không thể kêu khổ cũng không thể kêu mệt, chính là người liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra thân mình của nó so với trước đây càng tiều tụy hơn không ít.

Nhớ rõ vài ngày trước, Diệu Ngạn trong lúc say còn từng nói qua để nó tiếp khách kiếm tiền, lúc ấy nó nghe nói xong cả mặt đều xanh! Có lẽ định là nó không chịu nổi chịu được lăng nhục như thế, mới định hướng Vận Thục cầu cứu rồi đi......

Xem ra bản thật thật đúng là đích không phải ấu trĩ một chút nào đâu...... Diệu Ngạn thầm mỉa mai chính mình!

“Thôi thôi......” Diệu Ngạn nhắm mắt lại, “Vận Thục, ngươi là muốn đến chỗ Tiểu Tứ sao?”

“Đúng nha, sao vậy?” Vận Thục mới vừa hỏi cũng chỉ cảm giác trên người có một vật nặng đè lên.

Diệu Ngạn nhắc tới Mạc Ngữ đem nó hướng Vận Thục bên kia tiện tay ném qua, “Đem nó mang đi đi! Đi bồi Tiểu Tứ, nói không chừng Tiểu Tứ còn có thể khôi phục nhanh chút!”

“......!” Mạc Ngữ vừa rồi còn lạnh run nghe vậy ngẩng đầu, trong ánh mắt trong sáng lóe ra nhiều điểm nghi ngờ.

“Ân? Tiểu Tứ xảy ra chuyện gì?” Vận Thục còn chẳng hay biết gì.

Diệu Ngạn không có trả lời, chỉ là đi vào trong điếm, đưa lưng về phía Vận Thục phất tay, “Tướng công ngươi lo lắng cho ngươi, mau trở về đi...... Ta mệt mỏi...... Cái gì cũng không muốn nói...... Đúng rồi!” Lúc này hắn mới xoay người, chua sót cười, “Thay ta hỏi thăm Tiểu Tứ!”

“Ai, ngươi từ từ a!” Đáng tiếc không đợi Vận Thục ngăn cản, Diệu Ngạn cũng đã lên lầu trở về phòng.

── Căng Uyên Lâu ──

“Lão bản, lão bản?”! gõ cửa phòng Diệu Ngạn, chính là không có tiếng đáp lại.

Từ khi Diệu Ngạn trở về,! liền cảm thấy được hắn rất bất thường, cho nên lo lắng nhiều nên đến xem...... Hiện giờ không có đáp lại, lại xác minh ngờ vực vô căn cứ của!.

“Lão bản......”! lập tức phá cửa mà vào, chính là......”Lão bản?”

Diệu Ngạn đã không còn ở trong phòng, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, cũng không thấy một bóng người, chỉ có cửa sổ mở ra bị gió thổi động vang “chi chi”.

! Đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trên mặt đất ngoài cửa sổ lưu lại mấy dấu chân mơ hồ lộ ra hành tung của Diệu Ngạn......

“Lão bản đi ra ngoài?” Chung Ly không biết từ khi nào đi vào cửa hỏi.

! quay đầu lại nói: “Ngươi đã sớm biết?”

“Không......” Chung Ly tới gần cửa sổ, “Chính là trực giác, bất quá như vậy cũng tốt...... Để lão bản thả lỏng một chút đi!”

“......”! thâm thúy nhìn về phía Chung Ly, “Người...... Có đôi khi vẫn là không cần hãm quá sâu thì tốt hơn......”

“!” Chung Ly tựa như bị nói trúng tâm sự, cả người giật mình, “Ngươi......?”

“Tốt rồi, ra ngoài đi! Lão bản trở về thấy chúng ta ở trong này sẽ tức giận!”! nghịch ngợm thè lưỡi, rồi mới đi ra ngoài.

Chung Ly tại lúc hắn vừ đi khỏi, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén, bắt đầu tính toán uy hiếp “!” mang đến.

..............................

Diệu Ngạn nguyên bản một mình đứng ở trong phòng, nhưng là buồn bực khó chịu, thế là liền nhảy ra ngoài cửa sổ, nghĩ muốn một mình ra ngoài giải sầu...... Không biết đi bao lâu, dừng lại, Diệu Ngạn ngạc nhiên phát hiện chính mình lại đứng trước cửa nhà Du Kiềm!

“Đáng chết, ta sao lại đi đến nơi này đến mà không biết?” Diệu Ngạn ảo não sơ suất của mình, vừa muốn quay lại, đã thấy Du Kiềm mở cửa ra.

Du Kiềm vừa nhìn thấy hắn cũng là cả kinh, chính là nhìn bộ dạng suy sút của Diệu Ngạn, rất nhanh liền hiểu được gì đó, ông mở cửa ra đối Diệu Ngạn nói: “Tiểu tử, chia tay rồi...... Nếu không tiến vào ngồi chút?”

Diệu Ngạn nghe thấy ông nói lời quá đáng như vậy, lần này thế mà lại không có sinh khí, còn ma xui quỷ khiến bước vào  nhà của ông ta!

Du Kiềm rót cho hắn một chén nước, cười rất nhạt, “Ha hả...... Sao vậy? Cuối cùng chịu không nổi?”

“......” Diệu Ngạn tay cầm chén căng thẳng, “Vì sao...... Vì sao các người đều nói ta cùng Tiểu Tứ không thể cùng một chỗ? Ngươi...... Lão hòa thượng cũng vậy...... Còn có thúc thúc...... Vì sao tất cả mọi người đều nói như thế?”

Nhìn đứa nhỏ trước mắt, Du Kiềm yên lặng ngồi xuống đối diện hắn, trên tay vẫn cầm các tẩu thổi ra khói thuốc dày đặc, “Hô...... Đó là bởi vì các ngươi căn bản không thích hợp! Ngươi không câu nệ tiểu tiết, mưu trí sắc sảo cùng y cẩn thận chu đáo, đơn thuần ngây thơ nguyên bản chính là hoàn toàn tương phản, hai người như vậy có thể yên ổn vô sự ở chung mười năm cũng thực có thể coi là kỳ tích a!”

“Không phải như thế!” Diệu Ngạn cực lực phủ nhận, “Ta là......”

“Là cái gì?” Du Kiềm thêm vào trong tẩu chút thuốc lá, “Ngày đó gặp được các ngươi ta liền nhìn ra...... Ngươi đối ta vẫn bảo trì cảnh giác, lời nói của ta ngươi cũng không tin bao nhiêu, cơ hồ đều là nửa tin nửa ngờ đi!”

Sự khôn khéo của lão nhân khiến cho Diệu Ngạn cam bái hạ phong, nói thật ngày đó lão nhân nói cái gì hắn căn bản không có để ý, hắn một mực quan sát mọi thứ trong phòng này cùng với hành động của lão nhân, để tránh có bẫy rập!

“Ai......” Du Kiềm thở dài, “Chính là kia đứa nhỏ sẽ không giống vậy, y đem của ta nói đều nhớ kỹ, hơn nữa không có lý do gì liền tin tưởng như thế! Ta nghĩ a...... Hiện tại trên thế giới này muốn tìm ra một người như vậy...... Ha hả...... Khó nga khó nga......”

Diệu Ngạn buông chén trà, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nước trà trước mặt, hai tay đặt ở hai bên đầu gối nhanh chóng nắm chặt thành quyền, “Ta thật sự thực thích Tiểu Tứ, từ nhỏ đến bây giờ vẫn không đổi...... Chính là cho tới bây giờ ta mới phát hiện, chính mình cư nhiên một chút cũng không hiểu rõ y...... Y chịu thương tổn ta cũng không biết; địa vị của ta ở trong lòng y ta cũng không rõ, cẩn thận ngẫm lại ta thậm chí ngay cả thứ y thích cũng không biết...... Có lẽ, ta thật là cái không xứng chức ‘vị hôn phu’!”

“Lời này cũng không nhất định đúng......” Du Kiềm dùng tẩu thuốc khẽ gõ trán Diệu Ngạn một cái, “Tình cảm sao, vốn chính là chuyện của hai người, thất bại hai người đều có trách nhiệm không thể trốn tránh...... Ngươi một người ôm hết toàn bộ, muốn làm anh hùng a?”

Diệu Ngạn vuốt trán, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên lấy giọng điệu thành khẩn hỏi: “Du tiền bối...... Ta cùng Tiểu Tứ...... Chúng ta còn có thể...... Có thể......”

“Tiểu tử ngốc nga!” Du Kiềm cười cười, “Đoạn tình cảm này của các ngươi là thất bại...... Phương pháp tốt nhất chính ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta không phải sao?”

“......!” Diệu Ngạn bị ông nói như thế, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, ta nghĩ ta biết nên làm sao rồi!”

“Ha hả...... Biết là tốt rồi, bất quá ta nơi này thật có vấn đề, không biết ngươi có thể hay không thay ta phân ưu a?” Sắc mặt Du Kiềm bỗng nhiên trầm  xuống.

“Nguyện nghe rõ ràng!”

Lão nhân đi đến bên cửa sổ, nhìn cây cối rậm rạp trên núi kia, đè thấp giọng nói: “Ly Điễn năm nay a...... Hiến không ra đồng nữ!”

“Di?” Diệu Ngạn vốn là nghe ko hiểu.

“Ly Điễn năm nay không có đồng nữ vừa vặn đủ mười lăm tuổi, chúng ta không có tế phẩm hiến cho ‘thần linh’ trên núi!” Du Kiềm nói lại kể thêm, “Như thế đi nói tiếp......”

“Vù vù......” Bên ngoài bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh, đồng thời cũng truyền đến tiếng kêu của một đám dê hơi kinh hoảng: “Be be......” Bất quá không quá lâu đám dê liền ngừng kêu to!

“Xảy ra chuyện gì?” Diệu Ngạn cũng cảm thấy được đám dê này ngừng kêu  không tầm thường.

Du Kiềm nghiêm mặt trả lời: “Thời gian không nhiều lắm  a...... Nếu không hiến đồng nữ lên...... Ba vùng liền thật sự phải gặp tai ương! Tiểu tử, ngươi nguyện ý giúp này chuyện này không?”

Diệu Ngạn có chút khó xử: “Ta nghĩ muốn giúp, chính là...... Du tiền bối muốn ta giúp thế nào đây?”

“Không cần giả!” Du Kiềm nghe hắn nói muốn giúp, đáy lòng dấy lên một tia hy vọng, “Ngươi cùng ‘hôn ước giả’ của ngươi cũng không là người thường...... Kia đứa nhỏ cư nhiên còn biết ấn ký đặc biệt của người Ly Điễn không người biết...... Nếu ta không đoán sai, y nhất định có quan hệ mật thiết với hoàng hậu nương nương!”

Quả nhiên không phải là đèn cạn dầu! Diệu Ngạn trong lòng thầm nghĩ......”...... Du tiền bối là muốn mượn sức của hoàng hậu nương nương?”

“Ân...... Tuy rằng với tính tình của hoàng đế bệ hạ của Kỳ Nghệ, có lẽ không quá có thể...... Đối với chúng ta đã sắp cùng đường! Lần này vô luận là ‘đầm rồng hang hổ’, ta đều phải đi báo hắn một lần!” Du Kiềm vẻ mặt bất cứ giá nào.

Diệu Ngạn tự hỏi một lát xong trả lời: “Ta hiểu được...... Đáng tiếc ta có việc trong người không tiện...... Nếu muốn tìm hắn, thỉnh Du tiền bối tự mình đến trấn nhỏ một chuyến, vãn bối cam đoan sẽ có thu hoạch lớn!”

_________________
Bình Luận (0)
Comment