Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 30

Không khí trong phòng rất trầm muộn, bốn người vây quanh bàn thành một vòng, thế nhưng ai cũng không lên tiếng, màn kích thích thị giác vừa rồi khiến Tiểu Tứ cùng Khải khiếp sợ thật sự quá lớn! Mà Thấm Diêu cũng không biết nên nói như thế nào......

“Cái kia...... Tiểu Tứ, vừa rồi các ngươi thấy......” Mắt thấy tất cả mọi người đều xấu hổ như vậy, Diệc Ưu quyết căng mặt đánh vỡ  cục diện bế tắc, “Quên nó được không? Chúng ta...... Chúng ta kỳ thật không có cái gì......”

“Không có cái gì?” Thấm Diêu nhấn mạnh âm cuối, khó tin mà nhìn Diệc Ưu trước mắt, “Chúng ta kia gọi là ‘không có cái gì’?!”

Diệc Ưu cắn cắn môi dưới, ngôn từ mạnh mẽ nói ra: “Không phải sao? Đêm qua...... Bởi vì Nhị ca ta cái gì cũng không nói với ta, coi ta như không có gì...... Ngươi lại tới an ủi ta, sau đó mọi người uống say...... Cho nên...... Mới......”

“Ba!” Hắn còn chưa nói xong, Thấm Diêu liền kích động vỗ bàn đứng lên, vẻ mặt đáng sợ đi đến trước mặt Diệc Ưu. Hai tay nâng gò má hắn, bắt buộc hắn nhìn thẳng chính mình......”Ngươi cam tâm...... Tiện nghi ta sao?”

Diệc Ưu vẫn là cố ý tránh ánh mắt của Thấm Diêu, hắn chịu không nổi ánh mắt nóng rực như vậy! “Kia...... Vậy thế nào...... Đều là nam nhân...... Ngươi yên tâm đi...... Ta sẽ không...... Muốn ngươi phụ trách!”

“Ngươi......” Nhẫn nại của Thấm Diêu đã sắp đến cực hạn!

Tiểu Tứ và Khải ở một bên đem hết thảy nhìn vào trong mắt, nhất là Tiểu Tứ, không biết vì sao y hai tay nắm lại, giống như ở cố nén cái gì, chính là cái gì cũng chưa nói......

“Ngươi là Vương gia, ta chỉ là một chất tử còn sót lại, chúng ta...... Ngô......” Diệc Ưu còn muốn tranh luận, nhưng lại bị Thấm Diêu một ngụm hôn lên môi.

Thấm Diêu nâng hai má hắn lên, đem đôi môi mỏng của Diệc Ưu ném một lần, sau đó một phen ôm hắn, “Ta mặc kệ, ta chỉ biết ta muốn ngươi, đời này chỉ cần ngươi! Diệc Ưu!”

“Ngươi lại đang gạt ta......” Ngoài miệng tuy rằng phủ nhận, nhưng nước mắt của Diệc Ưu đã sắp kìm lòng không được mà chảy xuống......

Sau khi hắn sinh ra, phụ vương không cần hắn; hắn trưởng thành, Nhị ca cũng không cần hắn; chính là ngay tại Kỳ Nghệ xa xôi này, Vương gia Kỳ Nghệ nói ra lời hắn luôn hướng tới, y cần hắn!

Thấm Diêu lộ ra một mạt cười thản nhiên hiếm thấy, nhẹ nhàng liếm hôn nước mắt của hắn nói: “Hiện tại không tin cũng không sao, đợi tới khi ngươi già, lúc đó lại đến bình luận cũng không muộn...... Tóm lại, ta đã chấm ngươi, dù sao ngươi cũng thực thích ta, đợi khi chờ trở về ta sẽ đem ngươi cưới vào vương phủ, ngươi chạy không được!”

“Ngươi......” Diệc Ưu nghe thấy lời trực tiếp như vậy, lại thấy bọn Tiểu Tứ nhìn mình, lập tức phản kháng nói: “Bọn họ đều ở trong này, ngươi buông!”

“Được!” Thấm Diêu cũng vừa lúc dừng lạỉ, nhưng tay vẫn như cũ ôm lấy hắn.

Diệc Ưu mặt đỏ cúi đầu lẩm bẩm: “Ngươi sao lại biết...... Cái kia...... Ta thích ngươi?”

Thấm Diêu thật sự cảm thấy tiểu hoàng tử của Thao Liễm cực kỳ đáng yêu, bởi vậy y hảo tâm giải thích: “Không có nguyên nhân, ta chính là biết...... Đại khái đây là cái gọi là ‘tâm linh phù hợp’ đi!”

“Nói hưu nói vượn!” Diệc Ưu chịu không nổi trở mình mắt trợn trắng, rồi mới không để ý đến Thấm Diêu, đổi thái độ hướng Tiểu Tứ hỏi, “Tiểu Tứ lần này tới là có việc tìm ta?”

“......” Tiểu Tứ bất khả tư nghị nhìn hai người bọn họ, giống như không có nghe thấy vấn đề của Diệc Ưu.

“Tiểu Tứ, Tiểu Tứ!” Khải ở bên cạnh nhẹ giọng kêu.

“A...... Nga...... Diệc Ưu, phải.....” Tiểu Tứ lúc này mới hồi thần, “Không có gì, chính là tới hỏi chuyện liên quan đến tâm bệnh của ta, có phương pháp trị liệu tâm lý nào có thể khiến ta nhanh tốt lên không...... Cho nên mới...... Thật sự là ngượng ngùng! Đúng rồi, còn đã quên chúc mừng các ngươi!”

Diệc Ưu bỗng nhiên nghĩ tới y cùng Diệu Ngạn mới vừa giải trừ hôn ước không lâu, chuyện vừa rồi......”Tiểu Tứ, ngươi...... Hôn ước của ngươi.....”

“Ngô, không có việc gì!” Tiểu Tứ cười lắc đầu, tự đáy lòng mà chúc phúc hai người bọn họ, “Không cần để ý ta, các ngươi quyết định thành thân là chuyện tốt a! Huống chi vừa lúc hiện tại Thao Liễm vương ở đây, các ngươi có tính toán nói cho hắn không?”

“...... Nói là nhất định phải nói đi!” Diệc Ưu tự giễu cười, “Còn bệnh của ngươi...... Ta chỉ có thể nói là kích thích quá lớn, tạo thành nỗi sợ cho ngươi ở phương diện nào đó, muốn chữa khỏi...... Trừ phi ngươi có thể vượt qua sợ hãi của chính mình, bằng không......” Rất khó!

“Như vậy a...... Hiểu rồi, như vậy Khải ca ca chúng ta đi thôi, không cần quấy rầy đôi ‘tân nhân’ này!” Tiểu Tứ le lưỡi trêu ghẹo nói. (tân nhân là chỉ tân lang và tân nương a~)

“Tiểu Tứ!” Trước lúc hai người kia còn chưa “nổ súng”, Tiểu Tứ như biết trước mà lôi Khải ra khỏi phòng!

..............................

Vừa ra khỏi phòng, Tiểu Tứ nguyên bản vẻ mặt ý cười lập tức chuyển biến  biểu tình, yên lặng đi tới một góc không người ngồi xổm xuống, sắc mặt cũng trầm xuống theo......

“Tiểu Tứ?” Khải thấy y thay đổi nhanh như thế cũng không khỏi lo lắng, cùng y ngồi xổm xuống hỏi, “Tiểu Tứ, không cần lo? Có phải thân thể lại không thoải mái không?”

“Không có......” Tiểu Tứ phẫn nộ mà ngẩng đầu, ánh mắt mê mang nhìn Khải, giống như muốn khóc.

Khải thấy thế, trong lòng hung hăng siết lại, biểu tình này......”Tiểu...... Tiểu Tứ? Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Tứ lại cúi thấp mặt, yên lặng một lát sau nhẹ giọng hỏi: “Khải ca ca, ngươi cùng Ngạn ca ca...... Đã làm?”

“A?” Khải thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, “Cái...... Cái cái...... Cái gì?”

“Ngươi cùng Ngạn ca ca đang kết giao đi?” Tiểu Tứ hoàn toàn đem lời nói khi tức giận của Diệu Ngạn coi là thật sao! “Ngạn ca ca cũng nói qua...... Hắn là một nam nhân bình thường...... Cho nên...... Các ngươi nhất định...... Cái kia đi?”

“Cáp...... A...... Ân......” Khải không biết nên vì Diệu Ngạn che lấp như thế nào, chỉ có thể đáp như vậy.

“Quả nhiên a......” Tiểu Tứ cười khổ thở dài, “Kia khải ca ca...... Ngươi có cùng Ngạn ca ca nói qua thích hắn không?”

Khải hai tay xoắn vạt áo của mình, thận trọng, “Này...... Hình như...... Có nga......”

Tiểu Tứ hâm mộ nhìn hắn ta, “Đúng vậy...... Cho nên Ngạn ca ca mới thích ngươi!”

“Này...... Là vì cái gì?” Khải đầu đầy đổ mồ hôi, chính là cảm thấy kỳ quái.

“Ta vẫn rất khó hiểu, chính mình rốt cuộc làm sai chỗ nào...... Ngạn ca ca liền bỗng nhiên lại không thích ta...... Ta vẫn luôn coi lại mình!” Tiểu Tứ dúi đầu vào giữa hai đầu gối, toàn thân co thành một đoàn.

Chẳng lẽ Tiểu Tứ mấy ngày nay không phải “oán trách”, mà vẫn đều đang “hối lỗi”? Khải tức cười, Diệu Ngạn a Diệu Ngạn, nhìn xem ngươi đã tạo ra cái nghiệt gì a!

“Sau đến ba ba cùng phụ thân nói cho ta biết...... Điều ta làm sai nhất chính là không để cho Ngạn ca ca biết rõ tình cảm của ta đối với hắn!” Thanh âm của Tiểu Tứ có chút nghẹn ngào, “Cho nên mấy ngày này ta có lúc sẽ nghĩ, nếu...... Có thể nói với Ngạn ca ca ta thích hắn nhiều chút...... Có phải hôn ước của chúng ta sẽ không như vậy không?”

“Đứa ngốc, không phải lỗi của ngươi!” Khải sinh tâm không đành lòng mà đưa tay đặt trên đầu Tiểu Tứ, “Việc này, mọi người...... Đều có lỗi! Ngươi không cần một mình gánh vác......”

“Ân...... Có lẽ đi......” Tiểu Tứ đem cằm đặt tại trên đùi trả lời, “Bất quá hết thảy đều đã có chút quá muộn......”

Khải sốt sắng nhìn đứa nhỏ trước mắt, thật sự là càng nhìn càng thích, “Không muộn không muộn, theo ta thấy giữa ngươi cùng Ngạn xác định chắc chắn có chút hiểu lầm, chờ giải quyết xong, các ngươi tự nhiên có thể gương vỡ lại lành  nha!”

Tiểu Tứ trả lời có chút do dự, cũng có chút ảo não: “Không có khả năng, ta cùng Ngạn ca ca...... Không có khả năng......”

“Này lại là đạo lý gì?” Khải không rõ.

“Ngạn ca ca nhận định ta cùng Mạc Ngữ đã xảy ra quan hệ, hơn nữa còn thẳng thắn với ta, nói hắn chịu không nổi ‘nhìn thì thấy, ăn không được’...... Ngô, xem ra thật đúng là hữu duyên vô phận!” Tiểu Tứ có chút cảm khái.

“Ngươi hận hắn đối với ngươi như thế?” Khải lý giải như vậy, nhân chi thường tình thôi! (nhân chi thường tình = thói thường của con người)

“Không, kỳ thật là nguyên nhân của ta......” Tiểu Tứ mở tay ra, nhìn lòng bàn trắng tuyết, “Ta không được......”

“A?” Khải ngây ngẩn cả người, nhất thời lại không có nghe hiểu lời Tiểu Tứ nói.

Nhưng Tiểu Tứ lúc này thực rất nghiêm túc nói: “Không cần kinh ngạc như vậy, ta thật sự không được...... Vô luận là thế nào đều không lên được, là vài năm trước mới phát hiện...... Phản ứng sinh lý của nam hài bình thường ta cũng không có! Đến khi ngự y nói này cũng là hậu di chứng chuyện trước đây lưu lại! Nguyên bản tính toán tự mình nói cho Ngạn ca ca nghe...... Chính là đến cuối, ta vẫn không có dũng khí nói ra, hơn nữa mỗi lần nói tới bảo bảo, ta vẫn dùng lời nói dối để che dấu, nói hy vọng có một bảo bảo như Ngạn ca ca vậy, trên thực tế căn bản không có khả năng......” (đoạn này tin chắc ai cũng biết không lên được là thế nào J))

“Không có khả năng!” Khải kích động đích đứng lên kêu to! Này...... Điều này sao có thể?

“Khải ca ca?” Tiểu Tứ bị động tác của hắn ta làm cho hoảng sợ, “Ngươi không cần như vậy, ta đã tiếp nhận chuyện này...... Chỉ hy vọng ngươi không cần đem việc này nói cho Ngạn ca ca.”

Khải kinh ngạc nhìn Tiểu Tứ, thanh âm có chút run rẩy, “Kia...... Ngươi vì sao...... Không nói cho Ngạn chứ?”

“Nói cho hắn? Không cần phải …......” Tiểu Tứ hướng hắn ta cười cười, “Hắn đã muốn nói, ta thỏa mãn không được hắn, ta đây giải thích lại có tác dụng gì đây? Mà hiện tại nói cho hắn...... Cũng chỉ có chiếm được đồng tình cùng áy náy mà thôi, ta không nghĩ muốn cái này! Cho nên......”

“Ngươi yên tâm, ta thề quyết sẽ không nói cho hắn!” Khải lớn tiếng doạ người.

“Ta chỉ biết Khải ca ca là người tốt!” Tiểu Tứ lấy nụ cười ngọt ngào hồi báo hắn ta, “Đúng rồi, còn có này cho ngươi!” Tiểu Tứ từ trong lòng lấy ra một xấp giấy.

Khải tiếp nhận xong tò mò mở ra, “Đây là cái gì?”

Trên mặt giấy chi chít liệt ra một loạt điều, chữ ngay ngắn, hơn nữa chữ Tiểu Tứ viết rất đẹp, liếc mắt nhìn một cái cũng rất thư thái.

“Một số điều chú ý lặt vặt, đều liên quan đến Ngạn ca ca, là phát hiện trong mười năm của ta. Đây là bản sửa sang lại, trong đó chính là mấy thứ đồ vật, thức ăn hắn thích, còn có chút thói hư chính hắn cũng không có phát hiện......” Tiểu Tứ từng cái từng cái chỉ cho Khải xem.

“Này...... Ngươi sửa sang lại?” Khải cầm, tỉ mỉ xem, “Cho ta...... Là ý gì?”

Tiểu Tứ đem giấp gấp lại đặt trong tay Khải, “Nếu không có việc gì, vài ngày nữa ta sẽ lên núi một chuyến...... Ta biết lần này có lẽ là cửu tử nhất sinh...... Ngươi không phải đang cùng Ngạn ca ca kết giao sao? Hắn sau này phải nhờ vào ngươi chiếu cố nhiều hơn!”

“......” Nhìn xấp giấy trong tay, sắc mặt Khải đã sắp khó coi tới rồi cực điểm.

“Tuy rằng ngươi có thể cảm thấy dư thừa, bởi vì thời gian ngươi cùng Ngạn ca ca ở chung so với ta dài hơn, hẳn là so với ta hiểu rõ hắn hơn, nhưng ngươi cũng không nên xem thường thứ này, ta khẳng định bên trong có thứ ngươi không biết!” Về điểm ấy Tiểu Tứ tự tin tràn đầy.

“...... Điểm ấy cũng không có thể nói cho Ngạn?”

Tiểu Tứ gật gật đầu, “Ân! Nói không chừng Ngạn ca ca biết là ta làm, hắn sẽ không hiếm lạ!”

Khải nháy mắt đem giấy nắm chặt, “Không...... Sẽ không...... Ngạn hắn......”

“?” Tiểu Tứ không hiểu ra sao.

“Ngạn hắn......” Khải buông tay xuống, rốt cuộc nói không nên lời nào.

Thấy hắn phản ứng kỳ quái như vậy Tiểu Tứ cũng không hiểu được, muốn đuổi theo hỏi nhưng thời gian không cho phép......”Khải ca ca, tóm lại xin ngươi! Ta còn có việc muốn tìm Vận Thục tỷ tỷ thương lượng, ngươi trước mang về xem đi, nếu không hiểu có thể trước lúc ta rời đi tùy thời tùy chỗ tới hỏi a!”

“Tiểu Tứ......”

“Như vậy tái kiến!” Không đợi Khải, Tiểu Tứ phất tay bỏ chạy.

Khải đứng ở nơi đó, miệng giật giật, muốn gọi Tiểu Tứ, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng! Bây giờ còn không phải lúc, như vậy...... Hắn xoay người, hướng về phía cửa trước chạy tới......

_________________
Bình Luận (0)
Comment