Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 40

“Tứ điện hạ, Tứ điện hạ......” Là ai? Là ai đang gọi? “Tứ điện hạ, có còn nhớ rõ lão nạp?” Thân ảnh người kia từng bước tới gần chính mình, đó là......

“A, là lão sư phụ trong miếu?!” Tiểu Tứ đi ra phía trước, nhìn quanh bốn phía hỏi, “Nơi này là chỗ nào? Ngươi vì sao lại ở trong này?”

“Ha hả!” Lão hòa thượng sờ sờ bộ râu dài của mình trả lời, “Nơi này là trong lòng Tứ điện hạ, lại nói tiếp là lão nạp tùy ý xâm nhập!”

“Mơ?” Nhìn chung quanh một lần nữa, nơi này cái gì cũng không có, ngay cả sắc thái đều chỉ có chỉ một màu xám trắng, “Vì sao trong lòng ta cái gì cũng không có?”

Lão hòa thượng mở híp hai mắt, “Đó là bởi vì...... Người thêm sắc thái cho sinh mệnh của điện hạ, đã bị đuổi ra khỏi thế giới của điện hạ!”

“Di? Ta không có a!” Là Ngạn ca ca nghĩ muốn rời đi cho nên......

“Tứ điện hạ a......” Lão hòa thượng vô căn cứ viết một chữ, “Chữ ‘thiên’ vô cùng lớn, nó có thể bao dung mọi sai lầm, đúng, tốt, xấu...... Cái này giống ngươi, ngươi có thể bao dung mọi thứ của người khác, có thể rộng rãi mà coi nhẹ tất cả...... Thậm chí là phản bội!”

“......!” Tiểu Tứ thoáng cả kinh, cực lực phản bác, “Không...... Không phải!”

“Nhưng ngươi đúng là vẫn còn nhỏ a.” Lão hòa thượng không thèm để ý đên phản bác của Tiểu Tứ, lời nói thấm thía vỗ vỗ bờ vai y, “Đứa nhỏ vẫn có tùy hứng của nó, ngươi tuy rằng ngoài miệng nói không ngại người kia rời đi, ngươi sẽ chúc phúc hắn. Nhưng ngươi nhìn xem lòng của ngươi..... Cái gì cũng không có lưu lại, ngươi thực tức giận đi, giận đến mức đem hắn hoàn toàn đuổi ra khỏi thế giới của ngươi...... Không phải sao?”

Sự thật bày ra trước mắt, Tiểu Tứ còn muốn biện giải cũng không thể nói gì, “Ta......”

“Đứa nhỏ a......” Lão hòa thượng đổi xưng hô với Tiểu Tứ, hoàn toàn là xem y như một đứa nhỏ bình thường, “Ngươi cũng là người, là người lại không thể thể đạt tới trình độ  ‘thiên’, nếu thật sự muốn đạt tới...... Như vậy, ngươi sẽ không thể tránh khỏi việc thương tổn tới người quan trọng nhất của mình...... Tựa như người kia!”

Tiểu Tứ nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, “Hả? Như vậy là ta thương tổn Ngạn ca ca?”

“Ngươi là một đứa nhỏ thông minh, người thông minh không nhìn lại quá khứ, chỉ theo đuổi tương lai! Bây giờ còn nói là ai thương tổn  ai...... Chưa nhận ra đã quá lãng phí thời gian rồi sao?” Lão hòa thượng từ ái gõ đầu Tiểu Tứ.

Vuốt ve đầu bị gõ, Tiểu Tứ sáng tỏ thông suốt, “Ngô...... Ta nghĩ ta đã biết nên làm thế nào!”

Ánh mắt lão hòa thượng híp lại thành đường cong nụ cười, “Ha ha ha ha...... Tứ điện hạ chính là Tứ điện hạ, lão nạp quả nhiên không có nhìn nhầm!”

“Lần này còn đa tạ đại sư chỉ điểm!” Tiểu Tứ cúi đầu thở dài tạ ơn.

“Chà, lão nạp không dám nhận!” Thân ảnh của lão hòa thượng bắt đầu mơ hồ, ông nhìn lên trên, “Thời gian không nhiều lắm, lão nạp lần này là đang dạo chơi tứ hải tiến đến xem Tứ điện hạ...... Từ nay về sau chúng ta cũng sẽ không gặp lại, thỉnh điện hạ thay ta chúc mừng Phạm công tử trước!”

“A? Chúc mừng cái gì?” Tiểu Tứ nghe không hiểu.

“Ha ha ha ha ha ha......” Đáng tiếc trả lời y chỉ có từ từ mơ hồ cùng tiếng cười tùy ý của lão hòa thượng......

..........................................

“Tiểu Tứ, Tiểu Tứ......”

“Ngô......” Tiểu Tứ mở mí mắt trầm nặng, ba khuôn mặt dần rõ ràng, ba đại nam nhân kín không kẽ hở quay quanh bên người y, “Nhị ca, Tam ca...... Ngạn ca ca......”

“Cuối cùng cũng tỉnh, hô...... Làm ta sợ muốn chết!” Thần may mắn vỗ vỗ ngực.

Diệu Ngạn cũng là nhẹ nhàng thở ra, ngược lại đối Thần nói: “Thần a, ngươi xem Tiểu Tứ đã tỉnh...... Cho nên, ngươi véo tay ta có thể buông ra không?”

“Ta phi, ngươi còn không biết xấu hổ!” Tiểu Tứ đã tỉnh, Thần cũng buông ra mắng Diệu Ngạn, “Đệ đệ ta vì cứu ngươi bị thương thành như vậy, ta không véo ngươi thì véo ai a!”

“Ta biết, là ta sai rồi......” Diệu Ngạn xin khoan dung, “Tiểu Tứ, tha thứ ta được không?”

Tiểu Tứ còn chưa mở miệng, Phong đúng lúc chen vào nói: “Hai người các ngươi không cần náo loạn, Tiểu Tứ còn cần nghỉ ngơi, chịu đựng hai người các ngươi lăn qua lăn lại như vậy!”

“...... Thực xin lỗi!!” Hai đầu sỏ gây nên, “đúng lúc” nhận thức được sai lầm của mình, đồng thời tiến hành tự kiểm điểm.

Thanh âm của Tiểu Tứ có chút khàn khàn, cũng có chút suy yếu, “Không sao...... Trải qua lần bị thương này, ta còn thực hiểu rõ rất nhiều...... Ngạn ca ca!”

“A?” Diệu Ngạn đáp lại.

“Ta thương tổn ngươi, thập phần xin lỗi! Khụ khụ!” Tiểu Tứ chậm rãi đứng dậy, cùng vài tiếng ho nhẹ, “Ta sẽ phụ trách!”

Diệu Ngạn vội vàng đem y đè xuống, “Thương tổn cái gì, ngươi ít nói bậy, không có gì lại xin lỗi, ngươi vì cứu ta thậm chí nguyện ý buông tha cho chính mình......” Nói rồi lại nói, hắn cư nhiên đỏ mặt, “Phải nói xin lỗi chính là ta mới đúng!”

“Không, không phải chuyện này...... Là chuyện...... Hôn ước trước kia!” Đây là tác phong của Tiểu Tứ gần đây, dám làm dám chịu.

“Này cũng không phải......” Ba chữ “lỗi của ngươi” còn chưa nói ra, đã bị Tiểu Tứ chặn trở về.

“Bất quá, giải thích của ta cũng không có nghĩa là ta hối hận, nếu quay lại, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy!” Thanh âm của Tiểu Tứ rất nhẹ, nhưng lời nói lại lộ ra sự kiên định không thể dao động, “Cho nên...... Ta muốn cho mọi thứ bắt đầu một lần nữa!”

“Di?” Ba người ở đây đều nghe không hiểu.

Chỉ thấy Tiểu Tứ thong thả vươn tay, ở trước mặt Diệu Ngạn dừng lại, “Xin chào, ta gọi là Tễ Quân Thiên, là Tứ Hoàng Tử của Kỳ Nghệ, còn ngươi?”

“......” Diệu Ngạn nhìn tay tái nhợt, chợt cũng lộ ra tươi cười, nắm lấy, “Diệu Ngạn, đương nhiệm tế thiên sư của Kỳ Nghệ! Thực vinh hạnh gặp được ngươi!”

Chấp tử chi thủ, dữ tự giai lão...... Hết thảy đều ở không nói!!!

“Khụ ân!” Thần cảm thấy cần phải nhắc nhở bọn họ một chút về sự tồn tại của mình cùng Phong, “Hai vị a, hiện tại tuy rằng không phải thời điểm...... Chính là có thể nói chính sự trước hay không? Tiểu Tứ các ngươi không phải bị Kì Viêm bắt đi sao?”

“A? Chúng ta cùng Mạc Ngữ lên núi, liên quan gì đến Kì Viêm?” Diệu Ngạn trước hỏi lại.

Tiểu Tứ lặng yên một lát hỏi lại: “Có phải hay không Mạc Ngữ biểu đạt như thế?”

Phong cùng Thần hai mặt nhìn nhau, Phong đại biểu lên tiếng: “Nhưng hắn ta cầm tử ngọc của ngươi a!”

“Ân, ta biết, ta cố ý cho hắn ta, chính là muốn nhìn một chút hắn ta có thể giở trò quỷ không...... Gần đây chứng cứ lưu lại vô cùng xác thực!” Tiểu Tứ bình tĩnh nói, “Thứ hai, chúng ta cũng biết mục đích của hắn!”

“Ngươi đã sớm hoài nghi hắn ta? Là cố ý làm bộ muốn chết...... Lừa hắn?” Diệu Ngạn hỏi, “Sao có thể?” Hắn sao lại nhìn không ra? Tiểu Tứ đối với đứa nhỏ kia...... Giống như chỉ có quan tâm mà thôi! Hơn nữa...... Lúc Tiểu Tứ và mình cùng một chỗ quả thật...... Có dự định chết!

“Sao lại không thể? Ta chỉ có mười lăm tuổi, còn không muốn chết a!” Tiểu Tứ lăng lăng trả lời, “Kỳ thật lần này sai lớn nhất là Ngạn ca ca ngươi cư nhiên giả dạng Khải ca ca lừa ta? Nhị ca, Tam ca, các ngươi cũng có tham dự đi?”

Hai hyunh đệ bị nhìn, cùng nhau ngẩng đầu ngắm xà nhà ── giả vờ ngây ngốc!!!

Tiểu Tứ một bộ “chỉ biết như vậy” tiếp tục nói: “Giả bộ cũng vô dụng, bất quá Khải ca ca thật sự đâu?”

“Khải đi hoàng thành!” Diệu Ngạn trả lời, đương nhiên là hắn “mời” hắn ta đi rồi!

Thần ở một bên suy nghĩ cả buổi, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Tiểu Tứ, ngươi nói phải chứng cớ, ta có thể lý giải...... Chính là nói mục đích...... Mục đích của hắn ta là gì?”

“Thao Liễm vương ── Kì Viêm...... Cũng hoặc là...... Cả Thao Liễm!” Tiểu Tứ không chút nào hàm hồ mà nói rõ tất cả.

Phong ở một bên tiến hành phân tích: “Bởi vì hắn ta cầm tử ngọc, không giá họa người khác mà là Kì Viêm...... Kì Viêm là Thao Liễm vương, chính là hiện giờ là lại vì Vận Thục buông tha Kỳ Nghệ...... Không thể nghi ngờ là phạm vào đại kỵ làm vương! Hơn nữa tội danh bắt cóc Tiểu Tứ, lại làm hoàng tộc Kỳ Nghệ tức giận, như vậy......”

“Việc này một truyền ra ngoài, chắc chắn ở Thao Liễm tạo thành sóng to gió lớn!” Thần tiếp lời hắn nói, “Thao Liễm vương mất đi lòng dân, đây là cơ hội tốt để có được Thao Liễm!”

“Ân!” Tiểu Tứ khẳng định suy đoán của bọn họ, “Chính là ta còn có một chút chỗ không hiểu được...... Nhưng thấy là lạ làm sao!”

“Nhưng hắn ta vì sao phải mạo hiểm lớn như vậy đoạt đi quốc gia mà hắn ta hoàn toàn không quen thuộc?” Diệu Ngạn cũng hiểu được trong đó vấn đề rất nhiều.

“...... Mấy vấn đề này ta cũng không thể tự đoán bừa.” Tiểu Tứ nhíu mày, “Nhị ca, hiện tại Mạc Ngữ ở đâu?”

“Trong phủ của ta!”

“Như vậy......” Tiểu Tứ tự hỏi một chút, ngẩng đầu đối bọn họ nói, “Hiện giờ quan trọng nhất chính là Nhị ca, Tam ca phải ổn định phụ thân cùng ba ba, đừng cho bọn họ đối với Kì Viêm làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, đương nhiên không thể để cho Mạc Ngữ phát hiện ta còn sống! Còn có, Ngạn ca ca có thể hay không thay ta điều tra? Ta bây giờ còn chưa tiện lộ diện!”

“Không thành vấn đề!” Ba người trăm miệng một lời.

..........................................

Ban đêm, đêm khuya vắng người, đám mây bao trùm ánh trăng, trong phòng một mảnh hắc ám.

Diệu Ngạn đến phủ tướng quân còn chưa trở về, mà Tiểu Tứ bởi vì thương thế mà trầm trầm ngủ......

Trong gió mát mang hương hoa, Tiểu Tứ đang ngủ, bỗng nhiên cảm thấy được trên môi có chút ẩm ướt, mơ hồ muốn liếm môi mình, chính là đầu lưỡi duỗi ra ngoài, thế nhưng lại bị tàn nhẫn cướp đoạt!

“!” Tiểu Tứ cuống quít mở to mắt.

Một cái bóng đen ghé mình vào phía trên, hai mắt nhắm nghiền, môi thoáng chốc đưa vào, không có chút phát hiện Tiểu Tứ thanh tỉnh! Thừa dịp cơ hội này, nhắm ngay đôi môi phủ trên môi mình một ngụm cắn xuống......”Ngô......”

“Sách!” Người nọ cảm thấy đau đớn, không thể không nhảy xuống giường, lau tơ máu lưu lại nơi khóe môi, “Không nghĩ tới...... Ngươi quả nhiên không chết!”

Tiểu Tứ đứng dậy, xốc chăn lên, “Ta cũng không nghĩ tới...... Quả nhiên chính là ngươi!”

Đám mây dần dần tản ra, ánh trăng nhu hòa lại bắn vào phòng, tuy rằng không đốt đèn, lại có thể đem bộ mặt của người tới hiện rõ không kém chút nào!

“Mạc Ngữ!”
Bình Luận (0)
Comment