Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 7

“Tiểu Tứ......” Diệu Ngạn đi dạo ở chợ náo nhiệt, sắc mặt trầm buồn, còn không thì liếc Mạc Ngữ ở phía sau Tiểu Tứ, “Ta nói, chúng ta đi dạo phố, ngươi mang cái gia khỏa này theo làm gì?”

Mạc Ngữ nghe vậy, càng thả chậm cước bộ của mình hơn, đầu cúi thấp, hai tay xoắn vạt áo, đi theo phía sau bọn họ.

Tiểu Tứ nhận thấy được người phía sau cách mình càng lúc càng xa, cũng không nói với y cái gì, rõ ràng là đứng bất động tại chỗ, chờ Mạc Ngữ đuổi theo bọn họ. Nó dừng lại, Diệu Ngạn cũng không thể không dừng lại theo, thế là liền biến thành  hai người đứng ở giữa chợ “gây trở ngại giao thông”! Chính là bọn họ dừng bước không khiến Mạc Ngữ nhanh hơn, nó ngược lại đi càng chậm!

“Oa a! Ta chịu không nổi!” Diệu Ngạn sắp phát điên, “Tiểu Tứ, gia khỏa kia......”

Tiểu Tứ tại thởi điểm Diệu Ngạn nói ra từ “gia khỏa kia” sửa lại: “Ngạn ca ca, không cần gọi nó là ‘gia hỏa kia’! Nó cũng có tên, gọi là ‘Mạc Ngữ’ không phải sao?”

“Nói như thế, nhưng mà......” Diệu Ngạn không khỏi lại lườm Mạc Ngữ rơi lại phía sau bọn họ, “Ai...... Khó có thể tin! Nó thật là nam nhân sao?”

Mạc Ngữ sợ đầu sợ đuôi, đầu cúi thấp không tính, tốc độ chậm không nói, còn luôn đụng phỉa người hoặc vật! Bằng bước đi lộn xộn của nó, phỏng chừng bọn họ cả một ngày cũng đi không xong con phố này!

“Không ai quy định nam nhân không được như vậy!” Tiểu Tứ cũng liền nhìn theo.

“Trời ạ......” Diệu Ngạn nhận mệnh, “Ta xem hôm nay cũng không cần đi dạo! Đi, chúng ta đi tìm Khải!”

“Khải?” Tiểu Tứ tìm tòi trí nhớ, “A, chính là người mấy người trước gặp......”

“Đúng, chính là hắn! Ta thuận tiện giới thiệu nhóm bằng hữu của ta cho ngươi biết!” Diệu Ngạn bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp tốt.

Tiểu Tứ gật đầu đáp lại, “Được, Mạc Ngữ kia......”

Không đợi Tiểu Tứ nói xong, chỉ thấy Diệu Ngạn vài bước đi đến trước mặt Mạc Ngữ.....

“......!!” Mạc Ngữ không chú ý trực tiếp đụng phải hắn!

Sờ sờ đầu bị đụng đau, Mạc Ngữ ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang nhìn Diệu Ngạn, hoàn toàn không rõ dụng ý cản đường mình của hắn.

Diệu Ngạn nại trứ tính tình chỉ chỉ Tiểu Tứ, “Chúng ta thay đổi chủ ý, muốn đến nhà bằng hữu của ta cho nên ngươi......”

“......” Mạc Ngữ nháy mắt mấy cái tỏ vẻ hiểu rõ.

Không đợi Diệu Ngạn nói xong, nó lập tức xoay người dùng loại bước đi lộn xộn kia hướng Căng Uyên lâu đi đến.

Nhẫn nại của Diệu Ngạn đã đến tới rồi cực hạn, trên trán gân xanh nổi lên, một tay lấy Mạc Ngữ giáp tới rồi chính mình đích cánh tay hạ. Cũng không quản nó có bị dọa sợ hay không, liền tóm lấy nó đi về hướng Tiểu Tứ bên kia......

“Tiểu Tứ, đi!” Diệu Ngạn “nghiến răng nghiến lợi”, có thể nói hắn rất muốn đem Mạc Ngữ ném tới trên xe ngựa của phụ thân mình, tránh cho nó đui mù chen giữa Tiểu Tứ và mình.

Nhưng Tiểu Tứ còn cố tình thêm một câu: “Ngạn ca ca, ôn nhu chút, ngươi dọa đến nó nga!”

Diệu Ngạn nhìn thiếu niên bị mình kẹp lấy, nó đã kinh hoảng đến nỗi vành mắt đẫm nước, giống tiểu bạch thỏ nhìn bọn họ chằm chằm, cơn tức của Diệu Ngạn càng lớn hơn, “Là nam nhân sẽ không được khóc! Thật là, khảo nghiệm kiên nhẫn của ta!”

Tuy là nói lời như thế nói, động tác trên tay Diệu Ngạn lại trở nên ôn nhu hẳn, hắn lau nước mắt của Mạc Ngữ, đổi từ kẹp thành khiêng, đem nó để lên vai, “Tiểu Tứ, như vậy được rồi đi?”

“Ân, không tồi! Ngạn ca ca có tiến bộ!” Tiểu Tứ thế nhưng cũng thật sự sẽ khen ngợi.

Mạc Ngữ cũng bị cuộc đối thoại kỳ quái của bọn họ làm cho mù mờ, nhất thời cũng quên  khóc, liền do Diệu Ngạn một đường khiêng tới rồi trước mặt bằng hữu của hắn......

“Ngạn?” Tới giữa trưa, Khải đã xong việc đồng áng buổi sáng, ở cửa nhà gặp ba người Diệu Ngạn! “Các ngươi...... Hôm nay sao lại rảnh mà tới? Còn chưa ăn cơm đi? Đến đến, mau vào!”

Khải nhiệt tình mời bọn họ vào nhà, buông cuốc cùng nông cụ xuống, dùng nước giếng qua loa rửa tay rửa mặt, rồi mới mang ra tất cả đồ ăn trong nhà!

“Không cần vội, xem, chúng ta có mua vịt nướng cùng rượu đến!” Diệu Ngạn buông Mạc Ngữ cùng đồ ăn mua tới, giúp hắn ta cùng nhau chuẩn bị bát đũa gì đó.

“Ha ha, ngươi hôm nay còn đem ‘người hôn ước’ tiểu Thiên mang đến đi! Người kia...... A, là Mạc Ngữ!” Mọi thứ chuẩn bị xong, Kải lại bắt đầu đánh giá vị khách đi theo Diệu Ngạn, khiến hắn ta giật mình chính là, hắn ta thế mà lại thấy được đứa nhỏ kia!

“Đúng vậy! Thực nhìn không ra, đại nương tính tình hào sảng lại có con trai như thế......” Diệu Ngạn cũng không kinh ngạc hắn ta biết, lúc Mạc đại nương còn sống nhân duyên tốt lắm, cơ hồ tất cả mọi người trong trấn này đều biết nàng.

“Vấn đề không ở chỗ này!” Khải nhìn Mạc Ngữ trong góc phòng, “Ngươi có nghe người ta nói về thân thế của đứa nhỏ này không?”

“Thân thế? Có vấn đề sao?” Tiểu Tứ hỏi trước.

Khải một bộ biểu tình “quả thế”, “Mạc đại nương có con trai như thế, đến khi mất đi không có cùng mọi người nói qua, cũng không để nó xuống núi, các ngươi không thấy kỳ quái sao?”

“Nếu không nhớ lầm, Mạc đại nương là trước khi lập gia thì sinh hạ nó đi? Tình huống như vậy, có thể Mạc đại nương muốn bảo hộ đứa con cũng không nhất định a!” Diệu Ngạn giả dụ.

Mạc Ngữ nghe được lời của bọn họ, hai tay không khỏi hơi hơi run rẩy, cắn chặt môi dưới, nhưng không phát ra tiếng gì.

Tiểu Tứ đặt lên bàn tay lạnh như băng của Mạc Ngữ, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Rất không cam tâm đi? Rõ ràng là nói chuyện của mình, nhưng bản thân lại không có chỗ trống nào để chen vào nói......”

“!” Mạc Ngữ khiếp sợ nhìn Tiểu Tứ, trên mặt Tiểu Tứ chỉ có nụ cười bình thản.

“Ngươi nhất định rất yêu nương ngươi! Không sao, ngươi không thể nói, ta giúp ngươi!” Tiểu Tứ dùng thần ngữ nói. (thần = môi, ta nghĩ là dùng khẩu hình)

Mạc Ngữ cũng lại vì lời nói của Tiểu Tứ mà cảm động!

Sau đó, Tiểu Tứ cũng không nói với nó cái gì, mà là gia nhập với bọn Diệu Ngạn bắt chuyện, “Khải ca ca, như vậy mọi người suy đoán thân thế của Mạc Ngữ thế nào?”

“Gọi ta Khải là được rồi!” Khải bởi vì nói chuyện với Tiểu Tứ, mặt hơi hơi phiếm hồng, “Bởi vì Mạc đại nương từ lúc sinh ra cũng không rời khỏi trấn nhỏ này, cho nên tất cả mọi người suy đoán, phụ thân của đứa nhỏ này đến tột cùng là ai?”

“Kia kết quả......”

“Không có kết quả!” Khải tiếc nuối nói, “Mạc đại nương căn bản không có lưu lại chứng cớ hay manh mối gì, cho nên thân thế của nó cũng có thể nói là bí ẩn lớn của trấn chúng ta!”

“......” Tiểu Tứ yên lặng, bắt đầu suy tư gì đó.

Diệu Ngạn cũng nhân cơ hội này nói sang chuyện khác, “Đúng rồi Khải, tiểu mặt rỗ cách vách nhà ngươi đâu? Sao không nhìn thấy hắn vậy?”

“......” Khải bị hỏi đồng thời sắc mặt trong nháy mắt tối xuống.

Diệu Ngạn cảm thấy không đúng, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Phát sinh chuyện gì sao?”

Khải thở dài một tiếng, “Ngạn, nói ngươi có thể tin sao? Một nhà bọn họ năm ngoái vô duyên vô cớ mất tích!”

“Mất tích?” Tiểu Tứ bắt được từ này.

“Ân, quả thực tựa như hư không tiêu thất! Mùa xuân năm ngoái, nhà bọn họ lúc chăn dê khi thấy mỗi ngày đều sẽ ít đi mấy con...... Rồi cha mẹ hắn còn có hắn, ba người lục tục đi tìm dê...... Chính là ai cũng không có trở về! Ngươi nói việc này có kỳ lạ không?” Bộ dạng của Khải tuyệt không giống như đang nói dối!

“Cứ như vậy biến mất sao? Sao có thể như vậy?” Diệu Ngạn ở trước khi Phong cùng Thần nhậm chức, thay mặt quản lý nơi này...... Chuyện này thật sự khiến hắn không thể tưởng tượng được......

_________________
Bình Luận (0)
Comment