Hoàng Huynh Tại Thượng

Chương 16

"An Bình hoàng, thất công chúa Bắc Linh chúng ta ở trong hoàng cung mất tích, ngài phải cho Bắc Linh chúng ta một cái công đạo!" Trong đại điện, sứ thần Bắc Linh ngữ khí trào dâng.

"Đúng vậy, An Bình hoàng, thất công chúa mới đến An Bình hoàng cung đã bị người cướp đi......"

Phía trên đại điện, Duyên Thanh tiến đến bên Đoạn Lăng Duệ nói nói mấy câu, nói xong liền xoay người rời khỏi đại điện.

Đoạn Lăng Duệ nâng tay ngăn lại mấy người còn muốn xuất khẩu nói gì, trong mắt xẹt qua một chút ánh sáng lạnh lẽo, nguyên lai một đám nhao nhao muốn hỏi tội, mà hiện tại như là lo lắng trước khí thế bức người kia, không dám ho he gì thêm.

"Vài tên thích khách đã bị bắt, mấy vị có cái gì muốn nói không?" Không đầu không đuôi nói một câu, lại làm cho vài tên sứ thần tóc gáy đứng thẳng.

"An Bình hoàng, thích khách với chúng ta có cái quan hệ gì chứ, vẫn là......"

"Với các ngươi có quan hệ gì? Quan hệ giữa các ngươi ra sao, không bằng các ngươi hảo hảo nói cho trẫm!" Tiếng nói vừa dứt, vài vị sứ thần mồ hôi trên trán đã chảy từng đợt.

"Hay là An Bình hoàng muốn từ chối trách nhiệm?! Chuyện này, An Bình hoàng phải cho Bắc Linh ta một cái công đạo!" Sứ thần cầm đầu cắn răng nói.

"Muốn công đạo? Trẫm liền cho các ngươi!" Một thị vệ gần đó tiến lại, bê cái khay trình lên.

Đoạn Lăng Duệ đem vật để trong khay ném cho mấy người phía trước, vài tên sứ thần vừa thấy, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Này loan đao chính là vật được Bắc Linh hoàng ngự ban, mà ở bên cạnh rõ ràng là mật chỉ bị nửa đường tiệt hạ!

"Bắc Linh hoàng vốn là không muốn để cho thất công chúa đến hòa thân, lại bị hoàng hậu bức bách đến đây, hiện tại thì các ngươi cùng man tộc liên minh lại, nên là lập tức phái người đến đây đem người mang đi, thuận tiện tạo một cái cớ để hai nước khai chiến, thật là đúng ý Bắc Linh quốc ngươi, trẫm, có thể nói sai sao?!" Ngữ điệu lạnh như băng làm cho người ta không rét mà run.

"Bắc Linh hoàng sốt ruột như thế, xem ra cùng với thất công chúa này, tựa hồ cũng không phải quan hệ bình thường......"

Tiếng nói vừa dứt, vài tên sứ thần dĩ nhiên quỳ sụp xuống.

"Người tới, đem đám người này áp chế đi!" Đoạn Lăng Duệ trầm giọng nói.

Sau khi bãi triều, Đoạn Lăng Duệ cùng đám người Hiệp Vinh, Vân Trường ở ngự thư phòng ngây người suốt một ngày, thời điểm trở lại tẩm điện sắc trời đã tối đen.

Trong tẩm điện đèn đuốc sáng trưng, Đoạn tiểu thỏ ngồi đối mặt với một bàn món ngon lại thấy vô cùng nhàm chán tay chống cằm, nhìn thấy người tới, lập tức đứng dậy đi đón.

"Hoàng huynh! Tê......" Tao, ngồi lâu quá chân tê rần luôn, mắt thấy sắp vồ ếch, Đoạn tiểu thỏ nhắm mắt lại, lại phát hiện chính mình đột nhiên bị lãm tiến vào trong lòng một người.

"Tiểu ngu xuẩn......" Bên tai truyền đến thanh âm giống như nỉ non, Đoạn tiểu thỏ nhất thời đỏ mặt.

Đoạn Lăng Duệ nhẹ nhàng đem người thả trên nhuyễn tháp, bắt đầu nhu chân cho y.

"Điểm nhẹ a......" Thị nữ ở một bên cười trộm, Đoạn tiểu thỏ có chút thẹn thùng, thấy đồ ăn trước mặt đã có chút lạnh, lại nhu nhu bụng, mới phát giác chính mình thật là đói bụng.

"Hoàng huynh, ngươi nhất định đói bụng đi? Ta kêu người đem đồ ăn hâm nóng lên......"

"Không cần." Đoạn Lăng Duệ nâng tay quát mũi y một chút, trong tay giống như ảo thuật lấy ra một bao điểm tâm, cư nhiên là bách hoa thiên hương!

Hai người thình lình xảy ra vô cùng thân thiết làm Đoạn tiểu thỏ mặt có chút đỏ, khi thấy được điểm tâm này lập tức đem mấy điểm ngượng ngùng này ném đến chín tầng mây.

Đầu ngón tay cầm một khối bánh vị hoa quế đưa đến trong miệng Đoạn Lăng Duệ, thấy hắn nuốt xuống, Đoạn tiểu thỏ lúc này mới lấy một khối bỏ vào trong miệng, nhất thời thỏa mãn mặt mày loan loan.

"Đây là vừa rồi Tú Nhi nhờ người đưa tới." Đợi hai người ăn xong, Đoạn Lăng Duệ vẫy lui cung nhân, động tác thành thạo giúp Đoạn tiểu thỏ thay áo ngủ mềm mại, lại dùng qua khăn ướt lau mặt cho y, mới đem người ẵm lên giường.

"Hoàng...... hoàng huynh, ta tự mình đi, ta cũng đâu phải tiểu hài tử......" Đoạn tiểu thỏ hơi tránh ra, quay người vòng đến phía sau Đoạn Lăng duệ, đem hắn đẩy nằm úp lên trên giường lớn.

Đoạn Lăng Duệ bất ngờ bị đẩy ngã ở trên giường, nhất thời không có phản ứng lại, đợi thời điểm hắn muốn phản kháng, Đoạn tiểu thỏ đã đặt mông ngồi ở trên lưng hắn.

Đoạn Lăng Duệ ghé vào trên giường không nhúc nhích, sức nặng của Đoạn tiểu thỏ đối với hắn mà nói thật ra không tính là gì, hắn chỉ có chút tò mò, tiểu ngu xuẩn đây là muốn làm cái gì?

Đang suy nghĩ, trên vai được một đôi tay lực đạo vừa phải xoa bóp, sau đó từng chút một dời về phía sau lưng.

Trong lòng hắn bỗng dưng vọt tới một dòng nước ấm.

Đoạn Lăng Duệ đột nhiên từ sau lưng bắt được tay Đoạn tiểu thỏ, "Đừng làm nữa, mau xuống dưới, hoàng huynh không sao."

"Nằm yên nào, đừng nhúc nhích, trên người đều cứng thành như vậy, ta giúp huynh xoa bóp", Đoạn tiểu thỏ đem tay hoàng huynh nhà mình đang cầm lấy cổ tay y gỡ xuống, sau đó sờ sờ đầu Đoạn Lăng Duệ như xoa đầu con chó nhỏ.

"Ngoan." Đoạn tiểu thỏ nói.

Đoạn Lăng Duệ nhất thời bị chọc nở nụ cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm bất động, tùy ý Đoạn tiểu thỏ ở trên lưng trên vai hắn vuốt ve, một ngày thật sự mệt mỏi, nhưng tựa hồ đều như biến mất dưới đôi tay mảnh khảnh của y.

"Ân......" Đoạn Lăng Duệ nhắm mắt lại, thoải mái mà thở dài.

"Ngô...... Thật thoải mái a......"

"Ba --" Trên lưng truyền đến một tiếng đánh thật vang, là thanh âm bàn tay đánh ở trên da thịt.

"Hừ hừ linh tinh cái gì đâu......"

Phía sau truyền đến thanh âm mềm nhu nhu, không cần xem cũng biết người phía sau giờ phút này sẽ là bộ dạng gì, đang rất tạc mao, đúng vậy, hắn vừa rồi chính là cố ý.

Đoạn Lăng Duệ không nhịn được, xoay người đem đối phương đặt ở dưới thân, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của y.
Bình Luận (0)
Comment