[Hoàng Khuyết Khúc Hệ Liệt] – Bộ 3 – Niệm Nô Kiều

Chương 14

“Tiểu Nhã a, chuyện vừa rồi không cần để ý a!” Hồng Lẫm an ủi y.

Tấn Nhã hiểu được tâm ý của hắn, cố gắng bày ra vẻ tươi cười trả lời: “Không có việc gì! Nhưng thật ra Lâm ca ca, cứ nha vậy mà buông tha người của Thao Liểm kia, không cần lo lắng sao?”

“Không sao! Hắn không phải người chúng ta muốn tìm!”

“Ân? Chẳng lẽ còn có những người khác lẻn vào?” Tấn Nhã đoán nói.

“Thông minh!” Hồng Lẫm nhận thức đồng đạo, “Hắn dám mang theo ‘họa lan’ ra đường, có thể thấy hắn cũng không phải có tâm cơ gì mấy! Cho nên phía sau hắn nhất định có một nhân vật lợi hại hơn!”

“Đó là......”

“Ôi uy! Hai vị khách quan chọn vị cô nương nào a?” Tú bà tiến lên tiếp đón bọn họ, cắt ngang lời của Tấn Nhã.

“Ha hả...... Hôm nay ta mang đệ đệ đến mở rộng tầm mắt, phiền tìm mấy vị cô nương biết ăn nói đến a!” Hồng Lẫm trả lời như một vị khách quen, nói xong còn không quên lấy ra một thỏi vàng đặt lên bàn!

Tú bà thấy tiền sáng mắt, vội vàng thu vàng, mặt mày hớn hở nói: “Hảo hảo hảo, hai vị công tử chờ a! Các cô nương sẽ đến ngay!” Nói xong liền thí điên thí điên chạy ra ngoài!

Bất quá trong chốc lát, ba cô nương ăn vẫn khách nha, điểm trang xinh đẹp bước vào. Các nàng vừa vào phòng liền hướng Tấn Nhã cùng Hồng Lẫm cúi người, tự phân công nhau, trong đó một hồng y nữ tử vì bọn họ mà châm hai ly rượu, lam y nữ tử trong số hai người còn lại quấn lấy Hồng Lẫm, tay còn không an phận ở trên người hắn đảo quanh, khiêu khích lộ liễu! Nhưng Hồng Lẫm kinh nghiệm lão đạo, bất vi sở động, còn rất có kỹ xảo mà tránh đi cánh tay của nàng đang châm ngòi trên người mình!

So sánh xuống, Tấn Nhã liền thảm, y bị bạch y nữ tử nhìn trúng a! Nữ nhân kia giống như bạch tuột mà dính vào người y, mặc y có đẩy thế nào cũng đẩy không ra! Trong khi nữ nhân đáng chết này lại đánh thật nhiều son phấn, nghe thật gay mũi, còn ở bên tai y không người ngâm nga “Công tử, công tử”, Tấn Nhã bị nàng quấn đến chóng mặt, cũng bất chấp cái gì lễ tiết, một phen đem nữ nhân kia đẩy ngã trên mặt đất, “Không được tới gần ta!”

“Ôi!” Bạch y nữ tử thực mất hình tượng mà bị quăng ngã trên mặt đất.

Một cái ngã như vậy khiến tất cả mọi người ở đây đều dừng động tác, không biết nên như thế nào cho phải! Đến kỹ viện là để tầm hoan, nào có ai lại đem người để tầm hoan đẩy ngã trên mặt đất?

Tấn Nhã cảm thấy không khí không đúng, nhìn phía Tễ Hồng Lẫm...... Y biết, chính mình gặp rắc rối!

Hồng Lẫm còn rất tự nhiên mà lắc đầu, “Tiểu Nhã a! Ngươi không thích cũng không cần làm như vậy đi? Ta biết ngươi thích tiểu thư thanh mai trúc mã kia! Nhưng phụ thân không đồng ý, ta có biện pháp gì? Ta thấy ngươi a, vẫn là chấp nhận đi, ở trong này nhất dạ xuân tiêu cũng không tệ?” Hắn một bên nói một bên còn ôm lấy lam y nữ tử.

Lam y  nữ tử thực thức thời nói tiếp: “A? Nguyên lai vị công tử này là si tình lang khó gặp a! Cũng khó trách lại thấy Tiểu Thiến chướng mắt!”

Tấn Nhã biết hắn là đang giải vây cho mình, nhưng khi y thấy Tễ Hồng Lẫm ôm lấy lam y nữ tử kia, tâm lại đau đớn tựa như bị kim đâm, vì thế Tấn Nhã đứng lên, mất thật lớn khí lực mới khiến bản thân nhếch lên một nụ cười, “Lẫm ca ca, việc này ta không muốn nói, ta phải đi ra ngoài hóng gió, ngươi chậm rãi hưởng thụ!”

“Tiểu Nhã!” Hồng Lẫm còn chưa kịp ngăn cản, Tấn Nhã đã bỏ chạy ra khỏi phòng.

“Lẫm ca ca, Tấn Nhã làm sao vậy?” Tễ Thấm Diêu vừa mới tiến vào suýt nữa bị Tấn Nhã vừa chạy ra đụng phải.

“......” Hồng Lẫm mở cửa phòng, nhìn Tấn Nhã rời đi, thẳng đến khi thân ảnh của y biến mất khỏi hành lang, lúc này hắn mới đóng cửa phòng, tiếp tục cười nói:

“Tốt lắm, chúng ta tiếp tục ngoạn chuyện của chúng ta a!”

..................

Tấn Nhã ở Sướng Xuân Lâu chạy xong một vòng mốt dừng lại đi bộ, vừa dừng lại y liền che ngực thở gấp, “Hô...... Hô......” Vừa rồi Tễ Hồng Lẫm cùng lam y nữ tử kia rõ ràng liếc mắt đưa tình ở trước mặt y, ngực đau quá, y không hiểu...... vì sao lại như vậy? Tấn Nhã chung quy vẫn không tìm được đáp án

......

Tấn Nhã đứng thẳng, nhắm mắt hít thật sâu, muốn mượn việc này điều tiết cảm xúc một chút, không nghĩ tới vừa đứng lên liền đụng vào mặt của người đằng sau, “A......

“Thực xin lỗi!” Tấn Nhã vội vàng gật đầu nói.

“!” Nam tử bị đụng vào chính là Kì Viêm.

“Ngươi...... không có việc gì đi? Ta không phải cố ý...... muốn tìm đại phu hay không?” Tấn Nhã thấy hắn không nói, nghĩ rằng bị mình đụng vào mà có chuyện, nhất thời kinh hoảng thất thố!

“Không có việc gì!” Kì Viêm thấy bộ dạng kích động của y, không khỏi buồn cười, “Ngươi cũng là khách nhân ở đây?” Tấn Nhã cùng kỹ viện thật sự rất không hòa hợp a!

“A...... Ta cùng...... ca ca ta tới đây!” Tấn Nhã không nghĩ hắn sẽ hỏi cái này.

“Ca ca a......” Kì Viêm cẩn thận đánh giá độ đáng tin trong lời nói.

Tấn Nhã bị Kì Viêm nhìn chằm chằm, y cảm thấy bản thân như một con mồi bị nhìn trúng, khiến phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh! Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách a, “Ta phải đi trước! Tái kiến!” Cũng không quản Kì Viêm có phản ứng gì, Tấn Nhã đã bước nhanh rời khỏi tầm mắt của hắn.

Nhưng vừa rồi Tân Nhã chạy loạn lung tung sớm đã khiến y lạc đường, hiện tại căn bản không biết nên trở về như thế nào. Cuối cùng, cùng đường, Tấn Nhã mặc kệ tam thất nhị thập nhất, thấy một gian phòng liền vọt vào...... (tam thất nhị thập nhất: ba bảy hai mươi mốt, ý nói ra sao thì ra)

Kì Viêm không đuổi theo y, chỉ ở tại chỗ. Thấy y chạy vào gian khách phòng kia, cũng âm thầm cả kinh, đồng thời cũng ý thức được mục đích đứa nhỏ này đến kỹ viện có lẽ không tầm thường...... Ca ca trong miệng của y, tựa hồ nên hảo hảo điều tra một chút...... Kì Viêm mang theo một mạt cười lạnh trở về phòng của mình!

Tấn Nhã không biết đã lộ ra bao nhiêu sơ hở mà khép lại cửa phòng, y như nguyện tránh được Kì Viêm, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hiện tại vấn đề còn lại chính là ——

Nơi này là chỗ nào a? Tấn Nhã tò mò quan sát đến bốn phía, may mắn  trong phòng không có ai, bằng không bản thân liền gặp phiền phức lớn...... Khi Tấn Nhã cảm thấy mình đang may mắn, đột nhiên cửa phòng bị đá văng!

“Ha ha...... Đã chờ ở đây rồi  a! Tiểu mỹ nhân!” Là một tên trung niên ục ịch béo núc, bụng như đang mang thai.

Tấn Nhã không rõ hắn đang nói cái gì, còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn áp ở trên giường, “Ngươi làm gì...... Buông!” Tên trung niên kia kéo xuống sa trướng trên giường, đem đem hai tay Tấn Nhã cột ở hai bên trụ giường, Tấn Nhã cảm thấy không ổn.

“Tiểu mỹ nhân của ta! Thúc thúc sẽ đến yêu thương ngươi!” Nói xong cũng không quản miệng mình đầy mùi rượu, lao thẳng tới trên giường bắt đầu xé rách y phục của Tấn Nhã.

“Uy! Buông...... Không cần...... Ngươi tìm lầm người!” Tấn Nhã liều mạng vặn vẹo phản kháng, “Không được xằng bậy...... Ngươi......”

Tên trung niên uống rất nhiều rượu, tính tình thô bạo, nghe không được lời nói của Tấn Nhã, hắn đột nhiên đánh một bạt tai vào nửa bên mặt y, “Hồ nháo cái gì? Đại gia ta đến giúp ngươi khai bao, không muốn cũng không phải do ngươi!”

Tấn Nhã tránh né không kịp, bỗng cảm thấy nửa bên mặt trái giáp nóng rát đau đớn, hai mắt theo bản năng dâng lên vị chua xót, nhưng y cũng không chịu khuất phục, như trước nói: “Ngươi lầm! Không phải ta!”

“Ông nội nó! Thực cố chấp! Cho ngươi thấy không nên ép ta!” Tên trung niên xuống giường, Tấn Nhã nghĩ hắn đã thanh tỉnh, cũng muốn đứng dậy......

Ai ngờ tên kia đi đến ngăn tủ ở một bên lấy ra một viên thuốc, thừa dịp Tấn Nhã chưa chuẩn bị liền nhét vào trong miệng y, sau đó lại lấy bình rựu trên bàn mạnh mẽ đổ vào trong miệng Tấn Nhã......

“Cái...... Khụ khụ......”

“Ha ha...... Tú bà nói dùng rượu hòa với thuốc này sẽ có hiệu quả ngoài dự kiến! Tiểu mỹ nhân, như thế này ngươi cũng chỉ có thể cầu ta không ngừng được với ngươi...... Ngươi sẽ thực thoải mái......”

Tấn Nhã nghe thấy ngôn ngữ hạ lưu của hắn, thân thể bắt đầu nóng lên, trong cơ thể dâng lên một cỗ cảm giác chưa bao giờ có, Tấn Nhã không biết đó là thuốc gì, nhưng theo bản năng y cảm thấy sợ hãi, nước mắt trong hốc mắt chảy dọc xuống, “Không cần...... Lẫm ca ca cứu ta...... Cứu ta!” Y không biết vì cái gì bản thân lại gọi tên của Tễ Hồng Lẫm, nhưng hiện tại trong đầu y chỉ còn có hắn!

“Tiểu mỹ nhân, ngươi kêu thật là dễ nghe! Tiếp tục a...... Ta thật sự là chờ mong a...... Không biết cài miệng nhỏ nhắn này của ngươi sẽ phun ra dam ngôn lãng ngữ như thế nào a......” Tên trung niên càng nghe càng phấn khởi, ngón tay băng lãnh bắt đầu phủ lên da thịt trắng nõn của Tấn Nhã.

“Không cần!”
Bình Luận (0)
Comment