“Nhị ca, ngươi tìm ta?” Diệc Ưu ngậm mứt quả không biết ở đâu ra, đi vào phòng Kì Viêm, hỏi cái người đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ, “Diệc Ưu, kế hoạch có biến! Chúng ta phải ly khai!”
“A?” Diệc Ưu làmrớt mứt quả xuống đất, hắn vội vàng nhặt lên, tiếc nuối mà nhìn mứt quả nói, “Saolại nhanh như thế? Nhị ca, ngươi không cần Kỳ Nghệ nữa?”
“Không, ta muốn Kỳ Nghệ! Hơn nữa phải quanh minh chính đại mà đem Kỳ Nghệ xácnhập vào bản đồ của Thao Liễm!” Kì Viêm thu hồi tầm mắt đang ở ngoài cửa sổ, chuyển hướng tới Diệc Ưu, “Diệc Ưu, có nguyện ý giúp Nhị ca hay không?”
Diệc Ưu đương nhiên gật đầu, “Giúp, đương nhiên giúp!” Kỳ Nghệ còn có cái người đã nhục nhã hắn, hắn nhất định phải tìm được người kia, khiến kẻ đó lãnh hậu quả!
“Tốt lắm!” Kì Viêm vừa lòng mỉm cười, “Ngươi không cần lo lắng không được ở Kỳ Nghệ chơi vui, bởi vì bốn tháng sau, ta sẽ cho ngươi lấy thân phận là Tam hoàng tử của Thao Liễm ở Kỳ Nghệ học tập!”
“Ân...... Ý của Nhị ca là muốn ta làm chất tử?” Diệc Ưu không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một tia hân hoan. (Chất tử: là hoàng tộc của một nước sang nước khác ở, bên ngoài thì có vẻ như là khách quý, được tiếp đón nồng nhiệt nhưng thực chất là bị giam cầm)
“Không phải chất tử!” Kì Viêm sửa lời, “Theo tình báo của ta, Hoàng đế Kỳ Nghệ là một người xử sự rất kỳ quái, hắn nhất định sẽ không xem ngươi là chất tử, cho dù đến lúc đó ta thật sự cử binh nhập cảnh, bọn họ cũng quyết không làm khó ngươi!”
Diệc Ưu bất khả tư nghị mà nhìn Nhị ca, “Thật hay giả a? Làm gì có Hoàng đế như vậy?”
Kì Viêm tựa hồ phi thường nắm chắc mà nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết!”
“Nga!” Diệc Ưu cũng không tiếp tục truy vấn, “Vậy Nhị ca, mục đích lần này ngươi đưa ta tiến cung là gì?” Nhị ca khôn khéo như vậy chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa hắn tiến cung.
Kì Viêm tán thưởng nhìn hắn một cái, “Nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, chỉ cần đúng lúc hồi báo tình hình trong cung cho ta là được! Ta sẽ căn cứ theo những tình huống khác nhau mà giao nhiệm vụ cho ngươi!”
“Oa, muốn ta đem tin tức của Kỳ Nghệ truyển đến Thao Liễm a?” Khoảng cách này hình như hơi xa rồi......
“Không cần lo lắng! Ta sẽ không trở về Thao Liễm!” Kì Viêm biết hắn suy nghĩ cái gì, “Ta sẽ bí mật ở lại Kỳ nghệ, ở một nơi cách Hoàng thành không xa!”
“Vậy sao chúng ta phải ly khai?”
“A!” Kì Viêm lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Quay về Thao Liễm, ta phải lấy thân phận Hoàng đế Thao Liễm mà tới hỏi thăm Kỳ Nghệ!”
........................
Một đem tẫn hoan hôm qua đã làm tiêu hao rất nhiều tinh lực cùng thể lực của Tấn Nhã, vừa ngủ đã ngủ thẳng tới giữa trưa, khi y mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên người đã không còn thân ảnh của Tễ Hồng Lẫm. Hắn khẽ nhổm thân, chăn trên người thuận thế trượt xuống, Tấn Nhã lúc này mới chú ý đến bản thân thế nhưng lõa thể ngủ một đem, việc này khiến cho y hoàn toàn bừng tỉnh!
“Có chuyện gì a?” Tấn Nhã vội vàng kéo chăn bao lấy mình, chợt thấy hồng ấn do bị trói chặt trên cổ tay, kinh nhiên nhớ tới chuyện đêm qua!
“Ngày...... Ngày hôm qua......” Tưởng tượng đến sở tác sở vi của tên trung niên đêm qua, tóc gáy của Tấn Nhã đều dựng đứng, tay y bắt đầu bất giác chà chà làn da của mình...... (sở tác sở vi: từng hành động, từng cử chỉ)
“Tiểu Nhã, ngươi tỉnh!” Lúc này, Tễ Hồng Lẫm bưng ngọ thiện tiến vào, “Thân thể có sao không?” Buông ngọ thiện, Hồng Lẫm cười đi đến bên giường.
Tấn Nhã theo phản xạ rụt cổ lại, mặt mang quẫn bách mà mở miệng trả lời: “Lẫm ca ca...... Tối hôm qua...... Tối hôm qua......”
“Tối hôm qua ngươi bị hạ dược, còn nhớ rõ không?”
“Ân!” Đầu Tấn Nhã càng cúi càng thấp, “Còn nhớ rõ, tối hôm qua...... Ngươi giúp ta...... Cái kia......” Nói đến câu sau, mặt Tấn Nhã đã đỏ đến xuất huyết mà không thể lên tiếng, hắn thậm chí nhớ lại khoái cảm khi bản thân làm ra nhiều hành vi phóng đãng yêu cầu Hồng Lẫm giúp mình giải thoát.
Hồng Lẫm rất là lý giải mà ôm lấy bài vai y, “Không có việc gì, nhấc tay chi lao mà thôi!”
“Không phải này...... Đêm qua ta......” Tấn Nhã thiếu chút nữa khóc thành tiếng, y thật sự vì tối hôm qua mà cảm thấy khinh thường chính mình.
Hồng Lẫm từ trong tủ lấy ra một kiện yphục đặt trên đầu giường Tấn Nhã, “Tiểu nhã a, không cần quan tâm, ngươi bị hạ dược nên có phản ứng kia là bình thường...... Muốn ta giúp ngươi mặc y phục không?”
Tấn Nhã lập tức lắc đầu, tự mình tiếp nhận y phục mà mặc vào.
“Ha hả......” Hồng Lẫm thấy động tác của y, vẫn nhịn không được mà bật cười.”Ngươi chậm rãi mặc a! Ta sẽ không nhìn lén đâu!” Nói xong còn thật sự quay mặt đi chỗ khác.(làm bộ =.=)
Lời này lại khiến cho Tấn Nhã nhớ tới từng ký ức vụnvặt đêm qya, y thắm mắng trong miệng: “Nhìn lén gì nữa...... Đều đã xem hết......”
Hồng Lẫm thính tai nghe được lời Tấn Nhã thì thầm, không khỏi âm thầm buồn cười nói: “Xem hết thì có chuyện gì? Dù sao đều là nam nhân, ngươi có ta cũng có a!”
Ý tứ trong lời này rõ ràng làm mặt Tấn Nhã đỏ như con tôm luộc, “Lẫm ca ca......”
“Cái gì?” Hồng Lẫm cũng không quay đầu lại.
“Chuyện tối hôm qua......” Tấn Nhã một bên thắt nút áo một bên nói.
“Chuyện tối hôm qua?”
Tấn Nhã dừng một chút, sau đó hút một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí hỏi: “Tối hôm qua, ngươi sao lại không chạm vào ta a? Mà lựa chọn...... Lựa chọn......” dùng tay giải quyết!
“Chúng ta đã có ước hảo a!” Hồng Lẫm tựa như không có gì mà hồi đáp, “Trước khi ngươi không thừa nhận yêu ta, ta quyết không cùng ngươi làm chuyện phu thê chi lễ!”
“......” Tấn Nhã nghe đáp án như thế, trong lòng tràn đầy cảm động, nút áo suýt nữa cũng thắt nhầm chỗ. Nhưng y còn nhận ra, một góc nào đó trong lòng bỗng dâng lên cảm giác mất mác, đây là loại cảm giác mà mười mấy năm qua y chưa từng gặp phải, đây nghĩa là gì a? Y tìm không thấy đáp án...... Cho nên y đem loại cảm giác này ẩn sâu trong lòng, như vậy là được rồi đi!
“Mặc xong chưa?” Thấy Tấn Nhã không lên tiếng, Hồng Lẫm hỏi.
“Nga...... Tốt lắm!” Tấn Nhã thắt tốt cái nút cuối cùng.
Hồng Lẫm xoay người, “Nếu mặc xong, liền dùng cơm đi! Tối hôm qua ngươi cũng không có ăn!” Vừa nói vừa lấy chiếc đũa đặt ở trước mặt Tấn Nhã.
Tấn Nhã không hề động vào chiếc đũa, ngược lại nhìn Hồng Lẫm hỏi: “Lẫm ca ca...... Ngươi dùng chưa?”
“Ta? Còn chưa, ta cho ngươi ăn trước! Chính mình thì ăn sau a......” Hồng Lẫm ngồi ở trước mặt Tấn Nhã, chỉa chỉa thức ăn nói, “Tiểu Nhã, mau ăn a...... Lát nữa còn phải đến chỗ của ba ba, hình như hắn có gì muốn nói!”
Tấn Nhã vẫn không hề động đến chiếc đũa, đỏ mặt nói: “Muốn hay không...... cùng nhau ăn?”
“Ngươi đây là đang mới ta sao?” Hồng Lẫm bật cười hỏi.
“Ân!” Tấn Nhã gật đầu trả lời, “Cùng nhau ăn đi!”
“Ta đây sẽ không khách khí đâu!” Hồng Lẫm lập tức phân phó lấy thêm một đôi bát đũa, ngồi ở bên cạnh Tấn Nhã cùng dùng bữa.
Chỉ là Tấn Nhã vẫn như trước không hề động, vẫn yên lặng nhìn Hồng Lẫm.
Hồng Lẫm thấy thế liền gấp một khối thịt gà đặt vào trong bát y, “Xảy ra chuyện gì? Còn có việc sao?”
“Cái kia......” Tấn Nhã ngại ngùng chà chà hai tay, “Về chuyện đêm qua......”
“A? Không cần nói cái kia a!” Hồng Lẫm huy huy chiếc đũa tỏ vẻ không ngại.
“Không phải! Ta muốn nói chính là......” Tấn Nhã vẫy vẫy tay, “Lẫm ca ca...... Trước kia ta vẫn luôn mắng ngươi là ác ma, chính là hình như ta có điểm nhận thức sai với ngươi...... Ngày hôm qua cám ơn ngươi......” (Cái này mới là nhận thức sai nè =v=)
Hồng Lẫm không nghĩ quá sẽ có một ngày có thể nghe được lời như thế từ Tấn Nhã, lắp bắp kinh hãi, hắn thế nhưng có điểm thất thố, “A...... Không cần không cần......” Thật sự là kém cỏi...... Loại này thời điểm hắn thế nhưng không nói được lời nào dễ nghe a!!
“Ha hả......” Tấn Nhã vẫn là lần đầu nhìn thấy biểu tình như vậy của Hồng Lẫm, y cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Hồng Lẫm nghe thấy tiếng cười của y, có điểm khó chịu, nắm lại nắm tay điểm điểm trên đầu Tấn Nhã, “Tiểu quỷ, không được cười nhạo ta!”
“Ha ha ha......” Hắn vừa nói xong, Tấn Nhã ngược lại càng cười càng thêm càn rỡ.
“Không được cười, uy...... Tiểu Nhã, cấp chút mặt mũi đi!”
“Ha ha ha ha......”
Thật sự cám ơn ngươi a, Lẫm ca ca......