Trong viện của Phi Long vệ, bầu không khí vô cùng căng thẳng nghiêm trọng.
Nghiêm đại nhân thần thanh khí sảng đi vào trong viện, trông thấy một đám người nhìn như chó chết, ngạc nhiên hỏi: “Tối qua các ngươi đi ăn trộm đấy à?”
Ngụy Hư Chu thoi thóp ngẩng đầu lên: “Đại nhân, ngài mà về trễ thêm chút nữa, các huynh đệ sẽ vĩnh viễn lìa xa ngài mất…..”
“Thế hả,” Nghiêm Tiêu Hàn nhấc chân xoay người, “Vậy ta ra ngoài dạo một vòng, các ngươi cứ an tâm mà đi đi nhé.”
Mọi người: “……”
“Thẩm Kế Chi đâu rồi?” Nghiêm Tiêu Hàn ngồi ở bàn trong phòng chính, “Thuốc hôm qua bảo y kiểm tra đã có kết quả chưa?”
“Đừng nhắc đến thứ thuốc kia của ngài nữa, Thẩm đại phu bây giờ còn đang choáng váng không dậy nổi kia kìa,” Ngụy Hư Chu nói, “Đại nhân không nhìn thấy thảm trạng hôm qua đấy thôi, tên Dương Hạ Hiên này chết không oan chút nào.”
Đang nói chuyện thì Thẩm Di Sách khó nhọc lết tới, mặt mũi tái nhợt như quỷ sống, quầng mắt xanh đen, Nghiêm Tiêu Hàn nhìn mặt y thì giật nảy mình, vội hỏi: “Mau lấy cho y cái ghế.”
Đường Quá nhanh nhẹn đỡ Thẩm Di Sách ngồi xuống, đứng sau lưng bóp vai cho y.
Thẩm Di Sách mệt mỏi nói: “Hôm qua ta dùng mấy tên tử tù ở Bắc ngục để thử thuốc, thuốc kia có dạng bột, đã qua bào chế, có mùi lạ, ăn vào không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ khiến toàn thân cảm thấy tê dại. Sau đó ta đoán thuốc này có lẽ không phải dùng để ăn, bèn tìm một cái mâm đồng, đổ thuốc bột lên trên rồi đốt lửa bên dưới nướng, muốn thử xem có thể phát tán dược tính hay không.” Như thể nhớ tới chuyện đáng sợ gì đó, y dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói: “Thuốc kia sau khi nướng thì hóa thành một thứ giống như dầu mỡ ở trên mâm, mùi hương xộc vào mũi vào não. Toàn bộ tử tù đều lâng lâng ngây ngất. Ta đứng gần, không cẩn thận hít phải một ít ——“
“Lúc trước khám nghiệm tử thi, Dương Hạ Hiên không có dấu hiệu trúng độc, cũng không dùng xuân dược quá liều, mới đầu ta còn không tin, nhưng sau đó ta hiểu ra, Dương Hạ Hiên quả thực chết vì gói thuốc này.”
“Không dối gạt các vị, chỉ hít một ít thôi mà ta như thể nằm mơ, ngay cả mình tên gì họ gì cũng quên mất. Như si như say, lâng lâng như lên tiên cảnh, cơ thể khô nóng, muốn gào thét, nhưng lại cảm thấy mình không gì không làm được, cảm giác ấy rất khó hình dung, còn cực lạc hơn cả cực lạc, nếu không dựa vào gói thuốc này, người thường chỉ e đến chết cũng không biết trên đời còn có cảm giác khoái nhạc như vậy.”
Thẩm Di Sách ấn huyệt thái dương, cười khổ: “Sau đó nhờ có Tiểu Đường luôn ở bên ngoài canh giữ, thấy không ổn liền mang ta ra ngoài. Cửa vừa mở, thứ mùi đó liền bay ra, khiến đám Ngụy tướng quân đều trúng chiêu. Mặc dù không nồng nhưng cũng khiến bọn họ một đêm ngủ chẳng ngon. Mấy tù nhân kia thì càng như thể bị điên, đè xuống cũng không đè nổi. Người nào thể chất yếu thì giờ đã rã rời rồi.”
(Phê cần tập thể:)))“Đại nhân, ngài có biết chỗ đáng sợ nhất của thuốc này là gì không?”
“Con người đều có lòng tham, một khi hưởng qua tư vi cực lạc, sẽ trở nên vô cùng thèm khát, nỗ lực kiếm tìm thứ khoái nhạc này hết lần này tới lần khác.”
Con ngươi Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên co lại: “Sẽ gây nghiện ư?”
Thẩm Di Sách gật đầu: “Còn nữa, khi Tiểu Đường thay ta thu dọn cái mâm kia, thuốc trong mâm đã không còn —— Nói là “Thiêu khô rồi” thì không chính xác lắm, phải nói là hoàn toàn biến mất, giống như thể nước sương bị mặt trời hong khô vậy.”
Đối với người tra án như bọn họ, đặc tính này còn đáng sợ hơn cả “Gây nghiện”.
Giết người trong vô hình, sau khi dùng xong thì không để lại vết tích, thậm chí còn không ra được dấu vết gì trên cơ thể người chết, triệu chứng hoàn toàn tương tự với mã thượng phong hoặc bạo bệnh đột tử.
Nghiêm Tiêu Hàn lập tức nhớ tới mấy tờ giấy nợ trong túi giày của Dương Hạ Hiên.
Khi mới nhìn thấy hắn còn lấy làm lạ, cô của Dương Hạ Hiên là hoàng hậu, cha và anh đều nhậm chức trong triều, gia sản kếch xù, bổng lộc của chính hắn cũng chẳng ít, sao lại phải đi vay tiền người khác? Năm mươi lượng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đối với người như Dương Hạ Hiên, chẳng qua chỉ bằng vài bữa cơm mà thôi.
Nhưng nếu như số bạc ấy là…… dùng để mua thuốc thì sao?
Sẽ gây nghiện, một khi ngừng sẽ không cách nào nhịn nổi, vậy nên chỉ có thể liên tục mua, cuối cùng chẳng những vét sạch của cải, mà còn rơi vào cảnh nợ nần.
“Bá Tự, số thuốc hôm qua ngươi mang về, thái y nói thế nào?”
Khương Thuật lấy ra một tờ giấy, đưa cho hắn: “Tống thái y nhận biết từng loại, ghi toàn bộ tên thuốc trên tờ giấy này, đều là mấy loại xuân dược thông thường, ăn nhiều cũng không chết người được.”
Nghiêm Tiêu Hàn xem qua một lượt, gấp lại để sang bên: “Bá Tự, ngươi và Đạo Huyền mang người đến phủ Thuận Thiên một chuyến, tìm xem trong ba tháng trở lại đây có bao nhiêu ca tử vong ở thanh lâu, sao lại một bản cụ thể mang về cho ta.”
Hữu thần khu tướng quân Đào Bắc Minh bước ra khỏi hàng, vâng lệnh rời đi cùng Khương Thuật.
“Chí Tín.”
Hữu thần võ tướng quân Tào Phong Thầm đứng ra nghe lệnh.
Nghiêm Tiêu Hàn: “Đi điều tra hành tung của Dương Hạ Hiên những ngày qua, đặc biệt chú ý xem hắn thường đến nơi nào, lui tới cùng ai, những người thân cận với hắn.”
Tào Phong Thầm: “Vâng.”
“Ngụy huynh, ngươi rất thân với Dương gia đúng không?” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Chúng ta phải tới cửa bái phỏng một chuyến.”
Ngụy Hư Chu mặt mày đưa đám: “Không khéo thật, không thân ạ.”
Nghiêm Tiêu Hàn an ủi: “Cố ngẫm lại xem, nhất định là ngươi quên mất —— Trong kinh thành làm gì có vương công quý tốc nào mà nhà ngươi không kết thân.”
Ngụy Hư Chu: “……”
“Kế Chi, ngươi…… Thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Di chứng của Thẩm Di Sách tạm thời không khá lên được, Nghiêm Tiêu Hàn không nhẫn tâm bóc lột y, “Tiểu Đường, ngươi chiếu cố y một chút.”
Hôm trước còn bảo không muốn hưng sư động chúng, hôm nay đã tập trung tất cả tinh anh của Phi Long vệ vào vụ án này, Nghiêm Tiêu Hàn đề bút viết một bản tấu, tường thuật lại vụ án và phát hiện trước mắt, nhiều lần nhấn mạnh rằng thuốc này chưa từng nhìn thấy hay nghe đến bao giờ, một khi lưu truyền ra ngoài thì sẽ hậu hoạn vô cùng.
(Hưng sư động chúng: huy động nhân sự đông đảo, ra quân ồ ạt.)Bản tấu của khâm sát sứ Phi Long vệ có thể trực tiếp đưa tới ngự tiền, Điền Thông đi rồi, không còn thái giám không có mắt nào dám chọc vào hắn nữa. Hoàng đế nhanh chóng phê chuẩn một cái “Việc gấp phải tòng quyền”. Nghiêm Tiêu Hàn nhận được Thượng Phương bảo kiếm, phóng ngựa không ngừng vó, chí khí hùng hồn mang theo Ngụy Hư Chu đến phủ quốc cữu bái phỏng.
Quốc cữu quả nhiên khó đối phó hệt như dự liệu. Mã thượng phong không phải bệnh vẻ vang gì, toàn bộ Dương phủ đều miệng kín như bưng, Dương Úc thì mặt mày khó coi suốt quá trình, Nghiêm Tiêu Hàn kiên nhẫn hỏi cả buổi trời, mới biết kỳ thực người nhà từ lâu đã phát hiện sự khác thường của Dương Hạ Hiên, nhưng chẳng ai xem là chuyện to tát cả.
Dương Hạ Hiên phong lưu bẩm sinh, hậu viện đã có thê thiếp thành đàn rồi mà vẫn không vừa lòng, thường xuyên ra ngoài tầm hoan vấn liễu, tuổi còn trẻ mà thân thể đã kiệt quệ. Trong nhà cũng từng tìm thầy điều trị cho hắn, song thói quen khó sửa, dần dà chẳng ai muốn quản hắn nữa. Trùng hợp gần đây trong nhà đang chuẩn bị hôn sự cho đại ca Dương Tư Kính của hắn, tiền bạc trong phủ hơi eo hẹp, lúc Dương Hạ Hiên cần xài bạc thì không có, thế là nổi nóng làm loạn một trận ở nhà, giận dữ rời đi.
Người nhà nghe nói hắn vẫn luôn qua đêm ở ngõ Hạnh Hoa, chỉ cho là hắn đang cáu kỉnh, không ngờ lần thứ hai nghe tin về hắn thì đã là vĩnh biệt rồi.
Cáu gắt dễ nổi nóng, dục hỏa đốt người…. đều giống với triệu chứng dùng thuốc mà Thẩm Di Sách nói. Nghiêm Tiêu Hàn chú ý quan sát, e rằng người nhà họ Dương đến nay vẫn chưa biết hắn chết vì dùng thuốc, mà đều tưởng là chuyện ngoài ý muốn.
Một người giữ mình trong sạch nếu chết vì mã thượng phong, nhất định sẽ khiến người khác thấy kỳ lạ, nhưng một người luôn chơi bời trác táng mà chết, thì ngay cả người nhà thân thiết nhất cũng sẽ không nghi ngờ.
Nếu không phải Dương Hạ Hiên trùng hợp chết ngay sau khi Mục Bá Tu xảy ra chuyện, khiến Phi Long vệ vào cuộc điều tra, thì thứ thuốc này vẫn sẽ luôn ẩn trong bóng tối, âm thầm lan tràn, khiến vô số người điên cuồng vì nó, cuối cùng sẽ gặm nhấm toàn bộ Đại Chu.
Còn bao nhiêu người chết vì thứ thuốc này nữa? Dương Hạ Hiên rốt cuộc là một con quỷ xui xẻo vô tội, hay là một ngòi dẫn pháo được lựa chọn?
Hai ngày sau, các Phi Long vệ lại tập hợp, nhưng tình huống chẳng khả quan cho lắm. Người chết thân phận khác nhau, mặc dù nghe người nhà mô tả tình huống lúc còn sống cũng giống với dùng thuốc, song lại không tìm được di vật gì để làm chứng cớ. Mà không ai trong số những người này có liên quan đến Dương Hạ Hiên cả. Điểm chung duy nhất là đều thích đi dạo thanh lâu, nhưng đều đi đến những nơi khác nhau, cô nương hầu hạ cũng không hoàn toàn giống nhau. Theo thông tin mà Tào Phong Thầm tra được, đám công tử chơi với Dương Hạ Hiên đều không có dấu hiện dùng thuốc thành nghiện, cũng chưa từng có ai thấy Dương Hạ Hiên dùng cách đốt lửa dưới mâm đồng để chơi thuốc bao giờ.
Manh mối của vụ án này triệt để đứt đoạn, Nghiêm Tiêu Hàn có lòng muốn tra rõ, thế nhưng thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn chẳng có được cái nào, mà hiện tại vẫn còn một việc quan trọng khác cần chuẩn bị, vụ án của Kim Ngô vệ đành phải tạm thời gác lại.
Ngày mùng ba tháng ba, tiết Vạn Thọ.
Nguyên Thái đế yết thái miếu, tế thiên địa, sau đó đến Ngự Cực điện nhận chúc mừng. Các quan viên hành ba mươi ba bái lễ, dâng biểu chúc mừng, tả tướng Bùi Khác nâng chén chúc thọ, Nguyên Thái đế ban trà cho bách quan. Lễ xong, di giá đến Khởi Xuân điện, giờ Ngọ ban tiệc.
Vạn thọ yến hôm nay, ngoại trừ chính chủ Nguyên Thái đế, người được chú ý nhất chính là Tĩnh Ninh hầu Phó Thâm mới trở lại triều đình. Từ biệt mấy tháng, phong thái của Tĩnh Ninh hầu còn hơn cả năm xưa, vẫn xứng với bốn chữ “Bộ mặt triều đình”. Hoàng thượng đặc cách cho phép y không cần quỳ xuống hành đại lễ, cũng nhẹ nhàng an ủi mấy câu, ban thưởng ngự tửu tân quả. Quân thần ấm áp vui vẻ, hòa thuận đến nỗi ngay cả chính Phó Thâm cũng suýt tin là thật.
Khởi Xuân điện và Ngự Cực điện cách nhau rất xa, hoàng thượng còn có thể ngồi ngự liễn, nhưng các quan viên thì chỉ có thể chậm chạp đi bộ. Có một tiểu thái giám ở phía sau đẩy xe lăn, Phó Thâm khách khí ứng phó với lời thăm hỏi từ khắp nơi, bỗng nhiên nheo mắt nhìn đắng trước, nghiêng đầu hỏi thái giám phía sau: “Này, cái người đang cúi đầu ở đằng trước, có phải là ngự sử Đô Sát viện Cố Sơn Lục không?”
Thái giám không ngờ y lại chủ động nói chuyện với mình, ngẩn ra một chốc rồi thưa: “Bẩm hầu gia, đúng là Cố đại nhân ạ.”
Phó Thâm: “Đi, qua đó chào hỏi một chút.”
Thái giám nọ ngơ ngác, có lẽ chưa từng thấy võ quan nhất phẩm nào tự đến lôi kéo làm quen với văn quan tứ phẩm bao giờ: “…..A, vâng.”
“Cố ngự sử?”
Cố Sơn Lục đang cúi đầu nghĩ ngợi, chợt nghe có người gọi mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn ——Không thấy ai cả.
“……” Phó Thâm buồn rầu nói: “Ở đây này, cúi đầu xuống.”
Cố Sơn Lục cúi xuống nhìn, có mơ cũng chẳng ngờ được là y, vội vàng chắp tay nói: “Thất kính thất kính, xin hầu gia thứ tội.”
Phó Thâm không để trong lòng, trái lại còn khách khí nói: “Trong vụ án sứ đoàn Đông Thát, nghe nói Cố ngự sử vẫn luôn bôn ba vì Phó mỗ. Đáng lẽ phải đến nhà cảm tạ từ sớm, khổ nỗi công việc bề bộn, thân thể mang bệnh, thế nên vẫn luôn trì hoãn tới giờ, hôm nay mới được gặp Cố ngự sử.” Y chắp tay thi lễ, trịnh trọng nói: “Hậu đức của Cố ngự sử, Phó mỗ khắc sâu trong tim. Đa tạ.”
Cố Sơn Lục cuống quít đáp lễ, Phó Thâm thấy hắn câu nệ như thế cũng thú vị phết, liền tán gẫu với hắn đôi câu: “Ta thấy sắc mặt Cố ngự sử có điều lo âu, dường như không được vui cho lắm….. Là gặp chuyện gì khó khăn sao?”
Cố Sơn Lục nói: “Hầu gia cứ gọi ta bằng tên tự Chung Tú là được rồi. Chẳng giấu gì hầu gia, gia sư Tằng Quảng tiên sinh hôm trước bị kết tội, đến nay vẫn chưa được miễn xá. Lão nhân gia tuổi tác đã cao, thân thể lại yếu, hạ quan vô cùng lo lắng….. Haiz, khiến hầu gia chê cười rồi.”
“Tằng Quảng?” Phó Thâm ngẫm nghĩ một chốc, “Có phải là Hi Hiền tiên sinh bị liên lụy bắt giam ở vụ án Khuông Sơn thư viện mùa đông năm ngoái không?”
“Chính là gia sư.” Cố Sơn Lục nói, “Hạ quan từng học ở Khuông Sơn thư viện. Sư môn chịu khổ, ân sư bị tống giam, kẻ làm học trò sao dám khoanh tay đứng nhìn.”
Phó Thâm trông có vẻ không lắng nghe chăm chú. Cố Sơn Lục liếc thấy y bỗng ngẩng đầu nhìn về phía xa, dường như nở nụ cười, lập tức ngừng câu chuyện, an ủi rằng: “Chung Tú đừng quá lo lắng, lệnh sư cát nhân thiên tướng, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”
Cố Sơn Lục mơ hồ nói cảm ơn, không hiểu sao Tĩnh Ninh hầu lại thay đổi sắc mặt. Trong lúc nói chuyện, mọi người đã tới trước Khởi Xuân điện, cấm vệ đeo đao sắp thành hàng ở hai bên đường, thống lĩnh cấm vệ thì chắp tay đứng trên bậc thang cao cao, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt băng lãnh nhìn tới khiến người ta nhũn cả chân.
Phó Thâm nghe thấy hai quan hàn lâm sau lưng mình run rẩy thì thầm: “Sợ chết đi được….. Ai chọc hắn ta vậy?”
Tiểu thái giám đẩy xe lăn lên bậc trước, Nghiêm Tiêu Hàn sầm mặt bước nhanh xuống, cúi người bế Phó Thâm lên, ánh mắt như đao, nói với thái giám đang trợn mắt ngoác mồm: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi lên đi.”
Các quan viên bên dưới xì xào bàn tán: “Ngươi nhìn mặt hắn kia, nhìn gân xanh nổi trên tay kìa….. Thảo nào tâm tình không tốt, ngươi nghĩ có phải hắn muốn bóp chết Phó tướng quân luôn không?”
Nghiêm Tiêu Hàn vừa bế Phó Thâm lên bậc thang, vừa nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy nói gì với Cố Sơn Lục thế? Cười vui vẻ quá nhỉ.”
Phó Thâm nhớ tới ánh mắt hắn bắn tới từ xa lúc nãy, cố nhịn cười, nghiêm trang đáp: “Ta bảo với hắn là ‘Vừa rồi nhất thời bất cẩn, lỡ tay đánh đổ vại dấm chua ‘.”
Editor: Ôi chời ơi có ai thấy hai bạn nhỏ Thẩm Kế Chi với Đường Quá rất cute không??? Tui muốn shipppp ~