Hoàng Kim Đài

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày không thấy, miếu Hồ Tiên vẫn đứng sừng sững trên sườn núi nhỏ lúc trước, song đã tàn tạ hơn, ở trong màn đêm trông như một đống phế tích, dòng sông thì chảy vào hồ nước rộng lớn phía sau núi.

Tối nay không gió không mưa, ánh trăng sáng soi, bờ hồ lởm chởm đá, hồ nước lặng im không sóng, toát lên sự âm u lạnh lẽo chẳng nói thành lời. Nghiêm Tiêu Hàn xuống ngựa, đứng lặng một hồi lâu ở bên hồ, nhìn chằm chằm vào hồ nước sâu hút cả buổi trời, mới nghĩ ra nơi này rốt cuộc quỷ dị ở chỗ nào.

Đêm đó mưa to như trút nước, bọn họ không tới gần bên hồ nhìn kỹ, mà nhóm Tề vương và Nghiêm Tiêu Hàn đều là người phương Bắc, không hiểu cảnh sắc phía Nam lắm, cho nên không ý thức được điểm khác thường: Cái hồ này xuất hiện giữa chốn sơn dã, còn có sông chảy vào, nhưng bờ sông lại không một ngọn cỏ, vừa không có lau sậy bèo rong, cũng chẳng có bói cá dừng chân, thậm chí ngay cả cá tôm cũng rất ít, toàn bộ hồ như một đầm nước tù đọng, không có chút sức sống nào.

Lại liên tưởng đến hành động đêm nay của các thôn dân, Nghiêm Tiêu Hàn bỗng nảy sinh một suy đoán đáng sợ.

Chẳng bao lâu sau, trong sông truyền đến tiếng nước ào ào, Nghiêm Tiêu Hàn chăm chú nhìn kỹ, giữa sông quả nhiên có một cái bóng màu trắng đang chìm chìm nổi nổi.

Dân thôn Khê Sơn sống gần sông, kỹ năng bơi đều rất tốt, có lẽ vì vợ hắn xông tới cản trở mà tảng đá trên cơ thể người kia không buộc chặt, sau khi vào nước càng nới lỏng ra một chút, khiến hắn đến bây giờ vẫn chưa chìm xuống đáy, mà dựa vào một ngụm không khí chống đỡ, theo dòng nước trôi nổi đến bên hồ.

Nghiêm Tiêu Hàn cởi áo ngoài, mặc y phục gọn nhẹ nhảy xuống nước, ra sức bơi tới giữa sông, cắt mấy đoạn dây thừng, để tảng đá lớn kia kéo dây thừng chìm xuống đáy, sau đó tung một quyền đánh ngất người còn đang giãy dụa loạn xạ kia, túm hắn nổi lên mặt nước, bơi về phía bờ.

Hắn đến cứu kịp thời, người kia mặc dù bị sặc nước, nhưng tốt xấu gì cũng còn sống, Nghiêm Tiêu Hàn quăng hắn lên bờ, thấy hắn tạm thời chỉ có thể khạc nước chứ không có sức chạy trốn, bèn quay người lần nữa chìm vào trong nước, bơi về phía hồ nước cách đó không xa.

Bên ngoài đêm đã khuya, trong hồ nước lại càng u ám, Nghiêm Tiêu Hàn chỉ có thể nhìn rõ xung quanh mình chừng một thước, hắn nín thở lặn xuống, cảm nhận quy luật dòng chảy của nước sông khi đổ vào hồ nước, tiếp tục bơi vào sâu trong hồ.

Bơi một hồi, hắn cảm giác hình như mình đụng phải thứ gì đó, mới đầu còn tưởng là cá, sau đó thứ kia cứ đâm vào lưng hắn, hắn liền với tay nắm lấy, xúc cảm vừa mềm vừa trơn, kéo gần lại nhìn, thứ đó trắng bóc như một đoạn ngó sen non, phần cuối còn phân nhánh ——

Là một cái tay người.

Vừa mới đến đã tay nắm tay với khách trọ ở hồ, Nghiêm đại nhân tí thì ngất ngay tại trận, suýt tưởng cơn nghiện của mình lại lên nên mới xuất hiện ảo giác. Hắn phun ra một luồng bọt khí, cảm giác mình vừa mới bị kinh hách, không khí trong miệng hoàn toàn không đủ cho hắn nghênh đón đợt kinh hãi tiếp theo, vì vậy dứt khoát từ bỏ, hai chân đạp đạp trong nước, xoay người bơi lên trên.

Một lát sau, mặt hồ nổi lên một đám bọt nước, Nghiêm Tiêu Hàn trồi lên khỏi mặt nước, vừa mới thở ra một hơi, liền nghe thấy bên bờ truyền đến tiếng vó ngựa.

Phó Thâm không chờ ngựa dừng hẳn, đã nhảy từ trên ngựa xuống, bước vội về phía hồ: “Mộng Quy!”

Nghiêm Tiêu Hàn phất tay với y, ý bảo không có chuyện gì, rồi lại bơi vào trong hồ, dùng nước tẩy rửa nhiều lần. Kỳ thực hắn không có bệnh sạch sẽ, nhưng ai bơi lâu như vậy trong dòng nước ngâm xác, tâm lý cũng khó mà chịu đựng được. Phó Thâm cùng hắn từ bên hồ vòng đến bờ sông, vươn tay lôi Nghiêm Tiêu Hàn ướt sũng lên, cầm lấy áo phủ lên cho hắn, bực bội nói: “Sao ngươi lại khổ mình như thế?”

Nghiêm Tiêu Hàn nắm lấy tay y không chịu buông: “Không nói cho ngươi, bằng không ngươi chắc chắn sẽ không cho ta nắm.”

Phó Thâm cười xùy: “Cái đồ lắm chuyện.”

Trên bờ gió lớn, Nghiêm Tiêu Hàn cả người ướt đẫm, bị gió thổi vào, cộng thêm cả tình cảnh vừa nãy dưới đáy hồ, tóc gáy dựng hết cả lên, run lập cà lập cập. Phó Thâm thấy thế thì định cởi áo ngoài của mình cho hắn, ai ngờ Nghiêm Tiêu Hàn vẫn quyết nắm lấy y không buông, Phó Thâm tránh mãi không ra, bất đắc dĩ nói: “Còn không buông ra sao?”

“Không,” Nghiêm Tiêu Hàn run lập cập mà vẫn còn cố cười, “Ta sợ lắm, muốn hầu gia ôm một cái.”

Phó Thâm câm nín nhìn “Nhóc đáng thương” run rẩy này: “Sao không dọa chết ngươi luôn đi?”

Nói thì nói vậy, nhưng y vẫn giang tay ôm lấy Nghiêm Tiêu Hàn, dùng thân thể mình chắn gió cho hắn, hai người dính chặt nhau rời khỏi bờ hồ, đến chỗ buộc ngựa, thấy trên lưng ngựa có một nữ nhân áo trắng đang nằm hôn mê bất tỉnh. Nghiêm Tiêu Hàn liếc nhìn nam nhân bị mình đánh ngất, xoay mặt đi, làm bộ không phát hiện sự thô bạo giống nhau y đúc này, lên tiếng đề nghị: “Chuyển bọn họ tới miếu Hồ Tiên nhé?”

Cả hai mỗi tay vác một người đến miếu Hồ Tiên, Phó Thâm tìm được ít gỗ nát từ hậu viện, nhóm một đống lửa, để Nghiêm Tiêu Hàn ngồi trước đống lửa hong khô. Nghiêm Tiêu Hàn kể lại cho y những gì mình nhìn thấy ở đáy hồ, định muốn dọa y một chút, không ngờ nặng lực chịu đựng của Phó Thâm còn mạnh hơn hắn nhiều, nghe vậy thì chỉ nhíu mày: “Theo cái kiểu hành sự của thôn dân, thi thể dưới đáy hồ sợ là không chỉ có một bộ, trong thôn có bao nhiêu người đủ cho bọn họ vứt như thế?”

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Thời gian sẽ không quá sớm đâu. Ta đoán có lẽ là cùng thời điểm Bạch Lộ Tán lan tràn ở kinh thành.

Phó Thâm: “Nói cụ thể chút đi.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Thứ nhất, Thuần Dương đạo nhân vào kinh, sống ở Thanh Hư quan, là khoảng chừng ba năm rưỡi trước, cũng chính là cuối năm Nguyên Thái thứ hai mươi hai; thứ hai, thuế lương thực Kinh Sở giảm thu. Đáng lẽ mùa đông năm ngoái phải thu xong rồi, nhưng cứ kéo dài đến tận mùa xuân năm nay. Nếu như sản lượng giảm vì Thu Dạ Bạch tràn lan, như vậy thì ít nhất là trước mùa thu năm Nguyên Thái thứ hai mươi lăm, Thu Dạ Bạch đã xuất hiện ở chỗ này.”

Phó Thâm nói: “Thuế lương thực và Thu Dạ Bạch thì liên quan gì với nhau? Cái thứ hai hơi áp đặt rồi.”

Nghiêm Tiêu Hàn giải thích cho y: “Kinh Sở mặc dù không sánh bằng trọng địa tài phú như Lưỡng Giang, song cũng là vùng màu mỡ, năm ngoái không có lũ hạn thiên tai, cũng chẳng có nhân họa chiến loạn, thế mà thuế lương thực lại vô duyên vô cớ giảm đi hai phần mười, chuyện này không bình thường. Ở huyện Quảng Phong ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Thu Dạ Bạch dễ dàng gây nghiện, hơn nữa giá cực kỳ cao, người dùng nó thường táng gia bại sản, bệnh tật đeo bám, điều này có khả năng khiến một bộ phận nông dân phá sản hay không?”

“Hơn nữa bản thân Thu Dạ Bạch kiếm lãi rất lớn, nếu như có người thu lợi nhờ nó, nhà nhà học theo, không trồng lương thực mà chuyển sang trồng Thu Dạ Bạch, cũng sẽ gây ra cục diện hiện nay. Điều này muốn kiểm chứng cũng đơn giản thôi, hôm sau chúng ta đến ngoại thành Kinh Châu một chuyến, xem xem trong ruộng rốt cuộc trồng cái gì.”

Phó Thâm gật đầu, ý bảo hiểu rồi, nói tiếp đi.

“Thứ ba, thời gian Bạch Lộ Tán xuất hiện ở kinh thành, theo như Dịch Tư Minh khai báo, thì là khoảng thu đông năm ngoái. Chính là sau khi ngươi bị thương ở ải Thanh Sa, bệ hạ ban hôn cho hai chúng ta. Thuần Dương đạo nhân ẩn núp ở kinh thành mấy năm, vẫn luôn không có động thái gì, vì báo thù cho ngươi, vừa hay dược tính của Thu Dạ Bạch đã được nghiệm chứng ở phía Nam, liền đưa nó vào kinh thành.”

Hắn dừng một chốc rồi tổng kết: “Theo như manh mối chúng ta phát hiện, Thu Dạ Bạch truyền ra từ phía Nam, sau đó được Thuần Dương đạo nhân mang vào kinh thành, cái này là không sai được.”

“Hẳn là thế rồi,” Phó Thâm nói, “Theo ý của ngươi, Thu Dạ Bạch đã tồn tại từ lâu, chỉ là bị người ta giấu giếm không mang ra thôi, sau đó vì một thời cơ nào đó, nó mới lan ra ở vùng Kinh Sở, còn được Thuần Dương đạo nhân lấy đi hại người —— Nếu như Thu Dạ Bạch sinh lãi nhiều như vậy, tại sao không sớm lấy ra bán kiếm một khoản lớn, đâu cần phải đợi ta bị thương mới chịu dùng đến?”

“Không hẳn vậy,” Nghiêm Tiêu Hàn lắc đầu, nhắc nhở, “Kính Uyên, đừng quên trước đây chúng ta từng đoán sai thân phận của kẻ đứng sau màn.”

Tay cầm hung khí mà lại ẩn nhẫn không bộc phát, nếu là người khác thì có lẽ sẽ kỳ lạ, nhưng nếu đối phương là Bắc Yến thiết kỵ thì sao?

Nếu như không phải thâm cừu đại hận, không thể nhịn dược nữa, thì sao lại quay mặt hướng vào đồ đao của ngoại địch, nhắm vào thiên hạ mà bọn dọ dùng thân thể máu thịt để bảo vệ?

Phó Thâm có lẽ đến chết cũng chẳng làm được chuyện đánh ngược một kích như vậy, nhưng bộ hạ cũ của Bắc Yến thiết kỵ thì thực sự có thể.

Nghiêm Tiêu Hàn đoán trong lòng y nhất định không dễ chịu, bèn giang tay ôm lấy bờ vai y. Phó Thâm suy tư chốc lát, nói: “Ta vẫn còn một điểm không rõ: Nếu như thời gian Thu Dạ Bạch xuất hiện ở phía Nam sớm hơn phía Bắc, vậy thì thời cơ không phải là ta bị thương, mà là chuyện nào đó trước đấy nữa.”

Nghe y hỏi vậy, Nghiêm Tiêu Hàn cau mày lẩm bẩm: “Mùa hè năm ngoái….. Có việc gì ảnh hưởng đến phương Nam nhỉ?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đồng thời hiện lên một tình cảnh ấn tượng sâu sắc.

Nghiêm Tiêu Hàn: “Tháng sáu năm ngoái, lúc lâm triều hai chúng ta cãi nhau một trận, bị bệ hạ phạt mỗi người cắt nửa năm bổng lộc.”

Phó Thâm tiếp lời: “Là vì trong triều muốn phái trú giám quân sứ đến biên cảnh tứ phương, có kẻ nịnh nọt, nói công việc này giao cho Phi Long vệ các ngươi là thích hợp nhất.”

Chuyện cũ hiện lên rõ ràng, mà dường như cách cả một đời.

Ai mà ngờ được đôi oan gia năm ấy cãi nhau gà bay chó sủa trên triều đình, hận không thể dùng hốt bản đập vỡ đầu đối phương, bây giờ lại âu yếm thân thiết dựa sát vào nhau bên đống lửa trong một ngôi miếu đổ nát.

hbjpeg

(Hốt bản là cái mấy ông quan khi lên chầu cầm theo ấy, có việc gì cần ghi nhớ thì viết vào đó.)

Có thể thấy thế sự quả thực khó liệu, sống lâu thì kỳ tích gì cũng thấy được.

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Hoàng thượng có ý định khống chế quân quyền tứ phương không chỉ mới ngày một ngày hai, lần thăm dò hồi mùa hè mặc dù bị ngươi càn quấy náo loạn nên bác bỏ, không thể thành công, mà nếu nói việc này trên triều, thì chẳng khác nào chiêu cáo cho thiên hạ rằng, muốn tướng lĩnh trấn giữ tứ phương rụt đuôi ngoan ngoãn.”

Phó Thâm bất mãn nói: “Nè, nói thế là sao hả, ai càn quấy náo loạn cơ?”

Nghiêm Tiêu Hàn bị y nói vậy làm gián đoạn dòng suy nghĩ, dở khóc dở cười bảo: “Lại còn không nhận à? Ngươi ngẫm lại đi, hoàng thượng vốn định phái giám quân sứ từ trung khu đến các nơi, chỉ mới nhắc một câu Phi Long vệ là ngươi lập tức bám riết không buông, bắt đầu móc mỉa thói xấu của ta, thế còn không phải càn quấy náo loạn à?”

Hôm đó may mà Nghiêm Tiêu Hàn có mấy phần cơ biến, lúc ấy thuận theo ý y hướng đề tài đến vấn đề vạn năm bất biến “Đám cẩu vật Phi Long vệ sao lại tàn hại trung lương nữa rồi”, cuối cùng việc này không giải quyết được. Ai mà ngờ Tĩnh Ninh hầu lật mặt nhanh hơn lật sách, giờ lại khăng khăng không thừa nhận!

Phó Thâm ngoài mạnh trong yếu chọt chọt hắn: “Nối giáo cho giặc, đồ chẳng ra gì.”

Nghiêm Tiêu Hàn đâm chọc đáp lễ: “Qua cầu rút ván, không bằng cầm thú.”

Hai người sắp sửa đấu đá thì phía sau bỗng truyền đến tiếng rên khe khẽ. Cả hai đồng loạt quay đầu, thấy người phụ nữ bị bọn họ vứt ở góc tường như bao tải nát hơi cựa cựa ngón tay, từ từ tỉnh lại.

✿Tác giả có lời muốn nói: Cái vụ đấu đá nhau lúc lâm triều mời xem chương 3 nhé.
Bình Luận (0)
Comment