Hắn sống hơn hai mươi năm, đến bây giờ mới biết thì ra thế gian thật sự tồn tại một câu nói, vài con chữ, cũng đủ làm ruột gan người ta đứt thành từng khúc.
Nghiêm Tiêu Hàn hoảng hốt nghĩ: “Đây là viết cho mình sao?”
Hắn như một người chết sắp chết cóng giữa trời tuyết, khi gần kề tuyệt vọng, bỗng nhiên nhìn thấy chút ánh sáng le lói, bất kể là ảo giác hay ma trơi, đều như bắt được sợi tơ nhện cứu mạng cuối cùng.
Chữ viết đã loang lổ, không nhận ra được đặc điểm gì, nhưng Nghiêm Tiêu Hàn vẫn nhìn chằm chằm sáu chữ kia, ánh mắt sáng rực như thể muốn đốt ra lỗ trên miếng lụa trắng ấy. Nếu như Phó Thâm ở đây, có lẽ sẽ nhận ra được, trạng thái bất thường của hắn giống hệt triệu chứng nghiện thuốc hồi ở thành Quảng Phong.
Cơn nghiện thuốc mà Thu Dạ Bạch mang đến đã cai được từ lâu, nhưng cơn nghiện từ trong tim mà Phó Thâm dưỡng ra lại ngày một nặng thêm.
Gió lạnh thấu xương, dần dần, nỗi lòng sôi trào bị gió rét thổi lặng, Nghiêm Tiêu Hàn thở một hơi thật dài, bả vai căng cứng thả lòng, cơ thể bỗng nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa nhũn chân té xuống đất. Hắn vội vịn tường đứng vững, bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện tiết trời giá lạnh, mà mình lại đổ mồ hôi ướt đẫm lưng.
Hắn cẩn thận gập miếng lụa trắng kia lại rồi cất đi, như thể lấy được một chút ấm áp và sức mạnh từ trong đó, chậm rãi đi về phía dinh thự của mình.
Chỉ chớp mắt, đã đến năm mới.
Vì năm ngoái chiến loạn nổi lên khắp nơi, thời cuộc rối ren, đất nước nguy nan, cho nên năm nay tất cả nghi thức chúc mừng trong cung đều giản lược. Trường Trì đế tế trời cầu chúc, hạ chỉ miễn giảm thuế lương thực năm đó của Giang Nam, đại xá cho thiên hạ. Mùng sáu tháng giêng, chiêu nghi Tiết thị có thai, đây là đứa trẻ đầu tiên trong cung nghênh đón trong tân triều tân niên, là một điềm báo may mắn, Trường Trì đế vô cùng mừng rỡ, phong Tiết thị làm Thục phi, hậu thưởng cho phụ huynh và người nhà.
Nghiêm Tiêu Hàn nghe được tin này thì trong lòng rất không thoải mái, bèn bí mật gọi thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng hậu tới để hỏi. Hiện tại trên danh nghĩa hắn là thống lĩnh cấm quân, thực tế vì hoàng đế không có ai khác dùng được, nội thị thiếu đại hoạn quan tọa trấn, ngoại sự vẫn phải nghe theo lệnh của Nghiêm Tiêu Hàn. Hắn chẳng khác nào đại quản gia cho hậu viện của hoàng đế, vừa phải quản lý gia đinh, vừa phải quản lý tì nữ, hắn hết sức bất đắc dĩ, nhưng chẳng thể làm gì được.
Lúc kinh thành bị phá, Tề vương phi Phó Lăng mang theo đứa con vẫn còn quấn tã, hữu kinh vô hiểm chạy trốn tới Giang Nam dưới sự bảo vệ của gia đinh vương phủ và phủ Dĩnh quốc công. Khi Trường Trì đế vừa đăng cơ, Phó Lăng liền được sắc phong làm hoàng hậu hậu cung. Tình cảm của hai vợ chồng vốn rất tốt, nhưng tân triều mới lập, để lôi kéo sĩ tộc Giang Nam, Trường Trì đế nạp thêm mấy nữ nhi thế gia làm phi tần, hậu cung vốn vắng vẻ nhanh chóng biến thành chiến trường nảy lửa. Tính tình hoàng hậu ngoài mềm trong cứng, không giỏi tranh đấu, bị lạnh nhạt mấy lần, đế hậu cũng dần xa cách.
Mới đầu Nghiêm Tiêu Hàn còn không chú ý tới chuyện tranh đấu chốn hậu cung, nhưng cuối năm ngoái, Cao Dương công chúa do hoàng hậu sinh ra bỗng nhiên phát sốt nổi đậu mùa, bệnh tình nguy kịch, suýt nữa không qua khỏi, hoàng hậu cũng vì thế mà lâm bệnh nặng một hồi. Sau khi biết tin, Nghiêm Tiêu Hàn liền cho người âm thầm điều tra nghe ngóng, bắt được một cung nữ trong cung của hoàng hậu lén lút truyền tin cho phi tần khác. Sau khi tra hỏi, cung nữ kia thú nhận mình từng dùng khăn từ ngoài cung để lau tay cho công chúa, lời khai trình lên ngự lãm, Trường Trì đế nổi cơn thịnh nộ, cuối cùng lại phạt nhẹ, chỉ đày phi tần kia vào lãnh cung cho xong chuyện.
Từ dạo ấy, Nghiêm Tiêu Hàn mới biết hoàng hậu ở trong cung trải qua cuộc sống như thế nào. Dĩnh quốc công Phó Đình Nghĩa mặc dù cũng trốn đến Giang Nam, nhưng ông ta luôn không dính khói lửa nhân gian, chỉ tính là một kẻ “có còn hơn không”, Phó Lăng không có nhà ngoại đủ cường thế làm hậu thuận, hơn nữa lại là chủ của hậu cung, đương nhiên trở thành đối tượng cho biết bao phi tần tranh nhau khiêu khích.
Không lâu sau, phi tần nọ bỗng dưng treo cổ tự vẫn trong lãnh cung. Sau lần đó, mỗi tháng Nghiêm Tiêu Hàn đều dành chút thời gian để hỏi thăm tình hình của hoàng hậu. Hắn chẳng hề cố gắng né tránh, thậm chí không ngại người khác hỏi, hắn và Phó Thâm là người một nhà danh chính ngôn thuận, cho muội muội của Phó Thâm một chỗ dựa cũng là chuyện đương nhiên.
Khỏi cần nói nhiều, chỉ nhờ một hành động ấy thôi, tháng ngày của Phó Lăng ở trong hậu cung liền lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Phụ thân của Tiết thị là một trong bốn học sĩ Giang Nam tham dự Duyên Anh điện nghị sự, nàng cũng là người được sủng ái nhất trong hậu cung. Hậu cung vẫn chưa có trưởng tử, bây giờ Tiết thị đang có thai, nếu là con gái thì tốt, ngộ nhỡ sinh ra trưởng tử thì tuyệt đối không phải tin tốt đối với những cựu thần của Nguyên Thái triều. Nghiêm Tiêu Hàn đã hỏi thái giám, nghe nói hoàng hậu chỉ buồn bã chứ không có ý nghĩ gì khác, hắn cũng thay nàng phòng họa, căn dặn đám hạ nhân phải cẩn thận hơn, chớ để kẻ xấu hãm hại.
Nhưng sự đời khó liệu, vào tiết hoa triêu mười hai tháng hai, trong cung đột nhiên xảy ra chuyện, nghe nói Tiết Thục phi bị xô ngã trong vườn hoa, bất hạnh sẩy thai, đứa bé không giữ được.
Người đụng phải Tiết Thục phi là cung nữ quét tước trong cung hoàng hậu, khi bị thẩm vấn thì không chịu hé răng một lời, chỉ quỳ mọp xuống đất hành đại lễ với hoàng hậu rồi đâm đầu vào cột tự sát.
Lần này hoàng hậu dù có trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi, có lý cũng chẳng thể nói. Trường Trì đế nổi giận, song dù gì cũng còn tình cảm phu thê nên không phạt nặng mà chỉ hạ lệnh cấm túc hoàng hậu một tháng, bế cung kiểm điểm, sự vụ hậu cung tạm thời do Tịnh phi quản lý.
Tịnh phi là một con rối, gia thế không hiển hách, từ lâu đã nương nhờ vào Thục phi.
Trường Trì đế không hẳn không biết hoàng hậu có thể là bị hãm hại, nhưng hắn không cần chân tướng. Đứng đằng sau Tiết thị chính là sĩ tộc Giang Nam, nửa bầu trời của tân triều, Trường Trì đế còn trông cậy những người này ra sức vì hắn, mà Phó gia đứng sau hoàng hậu thì lại là một cái xác rỗng. So sánh hai bên, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn là biết ngay. Vì đại cục, hắn chỉ có thể lựa chọn hi sinh hoàng hậu.
Nhưng hắn quên mất rằng, trong triều còn có một “người nhà họ Phó” không mang họ Phó.
Mười bốn tháng hai, ngày thứ hai hoàng hậu bị cấm túc, Tiết thục phi đang dưỡng bệnh thì bị người lôi từ tẩm cung vào lãnh cung. Khu viện này cũ nát, ít ai lui tới, nàng bị người dùng khăn chặn miệng, tóc tai tán loạn, ú ớ giãy dụa, bị hai thái giám cường tráng ném vào một căn phòng trống.
Đây là chỗ ở của phi tần đã hãm hại công chúa, cô ta chết rồi, cung nữ thái giám sợ nơi này xúi quẩy nên không dám tự tiện đi vào. Mấy tháng không người quét dọn, mạng nhện phủ dày, đình viện mọc rêu, Tiết Thục phi bị ném xuống nền đất bẩn thỉu lạnh lẽo, gương mặt xinh đẹp dính một tầng bùn bẩn, trông vô cùng chật vật.
Nàng là thiên kim tiểu thư được nuông chiều, chưa từng chịu khổ sở thế này, hiện tại vừa kinh vừa sợ, không thể cầu cứu, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Trong tầm mắt mơ hồ, bên ngoài dường như có người cản ánh sáng, tiếng bước chân nhẹ mà vững tiến từ xa tới gần, lát sau, một đôi giày đen dừng lại ở trước mắt nàng, bên trên truyền đến giọng nam trẻ tuổi trầm thấp: “Chính là ả ta?”
Thái giám bắt người mang khuôn mặt dữ tợn, song lại đặc biệt cung kính với người này: “Bẩm đại nhân, đúng là Tiết thị.”
Người kia khẽ đáp “Ừm”, lướt qua nàng đi về phía trước. Trên sảnh đã có sẵn một cái bàn lau khô cho hắn, góc áo đỏ sẫm vén lên, hắn kéo một chiếc ghế thái sư ra, ngồi xuống trước mặt Tiết thị, sai khiến hạ nhân: “Đỡ ả ta lên, lấy vải trong miệng ra.”
Chiếc khăn trong miệng Tiết thị được lấy ra, nàng vừa khóc vừa thở dốc, cố nhịn đau bò dậy, đến khi nhìn rõ người đang ngồi ngay ngắn phía trước, nàng lại bất giác ngẩn ra.
Số lượng nam nhân nàng từng gặp tuy có hạn, nhưng ai nấy đều trẻ tuổi phong lưu, tướng mạo không tầm thường, mà người này là người tuấn mỹ nhất mà nàng gặp từ nhỏ đến giờ.
Gương mặt hắn trầm tĩnh, khi không cười cũng có một cảm giác dịu dàng chân thành, thấy Tiết thị nhìn mình đến xuất thần, khóe mắt hắn hơi cong lên, hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Tiết thị bừng tỉnh, cảm thấy kinh sợ, vội vàng cúi đầu, ngập ngừng nói: “Không….. Không biết.”
“Bản quan họ Nghiêm, phụng mệnh thống lĩnh cấm quân, có chút giao tình với Tiết thượng thư cha ngươi.”
Ba chữ “Nghiêm” và “Cấm quân” này như một chậu nước đá giội thẳng xuống đầu, lòng Tiết thị tức khắc lạnh ngắt, trong đầu chỉ còn dư lại hai chữ: Xong rồi.
Từ sau lần công chúa gặp chuyện, suýt nữa bỏ mạng, phi tần hậu cung đều có phần thu mình lại, kính nể hoàng hậu hơn —— không phải tôn kính hoàng hậu, mà là e sợ chỗ dựa sau lưng nàng, cái người đã giết phi tần ám hại công chúa.
Cận thần đắc lực của thiên tử, thống lĩnh cấm quân, một trong những điện thần tham dự Duyên Anh điện, Nghiêm Tiêu Hàn.
Thời Nguyên Thái triều, Phi Long vệ hoành hành không cố kỵ, quyền khuynh triều chính, khiến người ta nghe mà biến sắc. Người này chính là thống lĩnh Phi Long vệ, nghe nói hành sự khó lường, thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng biết đã hãm hại bao nhiêu trung lương, nhưng vẫn mãi sừng sững không đổ, thậm chí ở tân triều vẫn được Trường Trì đế trọng dụng.
Ngỡ ngàng qua đi, chỉ còn lại sợ hãi, Tiết thị hoảng hốt trốn về phía sau, run rẩy nói: “Ngươi định làm gì?”
“Thục phi nương nương,” Hắn ung dung hỏi ngược lại, “Bản quan đến vì chuyện gì, chẳng phải trong lòng ngươi đã biết rồi sao?”
“Ta không biết!” Tiết thị cố gắng trấn định, mạnh miệng nói, “Ngoại thần lén lút xông vào cấm cung là tử tội, ngươi dám động thủ với ta, không sợ hoàng thượng truy cứu sao?”
Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Bản quan phụng mệnh hộ vệ cấm cung, đương nhiên không thể ngồi yên xem ả đàn bà tâm địa rắn rết như ngươi khi quân phạm thượng, đây là việc nằm trong phận sự, nằm trong chức trách. Trông dáng vẻ nương nương thì hẳn là từng nghe nói về bản quan, nếu đã biết ta là ai thì hẳn phải rõ rằng, đừng nói là ngươi, mà cho dù cha ngươi có ở đây thì bản quan cũng dám bắt.”
Tiết thị run giọng nói: “Ngươi…… Ta là phi tử của hoàng thượng, không tới phiên ngươi xử lý…… Ta muốn gặp hoàng thượng!”
Nghiêm Tiêu Hàn như thể nghe được chuyện cười gì vậy, hắn chế giễu: “Ta gọi ngươi một tiếng nương nương mà ngươi thật sự nghĩ mình là nương nương đấy à?”
Hắn tuy cười như trong mắt lại lấp lóe sát ý, lạnh lùng nói: “Hãm hại hoàng hậu, mưu hại hoàng tự, ngươi tưởng hôm nay ngươi có thể sống sót ra khỏi cánh cửa này được hay sao?”
“Ngươi là người của hoàng hậu, tại sao ngươi lại giúp ả ta?” Tiết thị rốt cuộc bị hắn dọa tới bật khóc, kêu gào lộn xộn, “Ả ta cho ngươi cái gì, ta đều có thể cho ngươi! Ngươi ——“
“Bởi vì nàng ta mang họ Phó.” Nghiêm Tiêu Hàn nhẹ nhàng cắt lời nàng, “Ngươi vu oan hoàng hậu vào tiết hoa triêu, phạm vào kiêng kỵ của ta, phải chết.”
Tiết hoa triêu? Liên quan gì đến tiết hoa triêu?
Tiết thị ngơ ngác, trong số những thái giám khoanh tay đứng hầu bên cạnh, có một người xuất thân từ phương Bắc, nghe đến “Tiết hoa triêu” liền lập tức hiểu ra: Ôi, đó chẳng phải là ngày mà năm ngoái vị đại nhân này và Tĩnh Ninh hầu thành hôn hay sao?
Phó hầu gia hiện tại không rõ tung tích, hoàng hậu là em gái ruột duy nhất của ngài ấy, chẳng trách Nghiêm đại nhân lại tức giận đến thế, Tiết thị cũng đúng là xui xẻo, lại chọc đến hắn.
Từ lúc đến Giang Nam, Nghiêm Tiêu Hàn ít khi tiễn người ta đến Tây Thiên, nhưng mỗi lần tình cờ ra tay thì lại ngày càng độc ác bất thường. Kiểu phát tiết này kỳ thực cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là bị đâm vào vảy ngược, hắn đau thì kẻ phạm tội cũng đừng hòng dễ chịu.
Thái giám nâng một dải lụa trắng trong tay, tiến lên, nhỏ giọng nói: “Nương nương, mời.”
Tiết thị nhìn Nghiêm Tiêu Hàn với vẻ không dám tin, nhìn đến sắp rách cả mí mắt mà người kia lại chẳng buồn ngó đến nàng, mà nhìn nhằm nhằm vào một khóm hoa trắng ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thấy nàng chậm chạp bất động, thái giám nói: “Nếu ngươi nương nhất quyết không chịu tự mình động thủ thì nô tài đành tiễn người lên đường vậy.”
Nghiêm Tiêu Hàn bấy giờ mới xoay đầu lại, khẽ nói: “Ta nghe nói ngươi xuất thân danh giá, thưở nhỏ đọc đủ thứ thi thư, hơn nữa còn giỏi ca múa, từng có thầy tướng phán rằng ngươi mệnh cách cao quý, nhất định sẽ có một tấm chồng tốt.” Nói đến đây, hắn không khỏi cười lạnh: “Khắp thành Kim Lăng đều đồn đãi như vậy, chắc là nương nương cũng tin, còn tưởng mình là một Vệ Tử Phu tiếp theo ấy nhỉ.”
(Vệ Tử Phu là hoàng hậu tại vị lâu nhất của triều Hán, được Hán Vũ đế sủng ái hết mực nhưng cuối đời bị hãm hại mà chết.)“Dải lụa trắng này đã là nể mặt ngươi rồi,” Nghiêm Tiêu Hàn chống tay ghế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng, điềm nhiên nói, “Nương nương tốt nhất nên tự giác một chút đi, nếu còn không biết tốt xấu nữa thì bản quan sẽ biến ngươi thành một Thích phu nhân tiếp theo đấy.”
Tiết thị như bị rắn độc nhìn chằm chằm, sởn cả gai ốc. Nàng biết chút thi văn, từng đọc sách sử, lập tức hiểu được lời uy hiếp của Nghiêm Tiêu Hàn, cũng biết hôm nay mình hết đường trốn thoát, chắc chắn sẽ phải chết.
Sủng cơ của Hán Cao Tổ là Thích phu nhân, sinh được con trai là Lưu Như Ý, nhờ vào thánh sủng mà mấy phen suýt thay thế được thái tử Lưu Doanh. Cao Tổ băng hà, Lưu Như Ý bị Lữ hậu triệu vào cung giết chết, còn mẹ là Thích phu nhân thì bị chặt tay chân, móc mắt, cắt tai, chuốc thuốc câm, bắt ở trong nhà xí, đặt tên là “Nhân trệ”.
Giữa Thục phi và hoàng hậu, không đơn thuần là tranh đấu hậu cung mà còn tranh đoạt ngôi vị thái tử tương lai, là cuộc chiến âm thầm giữa cựu thần phương Bắc và tân quý Giang Nam.
Nghiêm Tiêu Hàn phất tay áo bỏ đi.
Năm Trường Trì thứ nhất, mười bốn tháng hai, Tiết Thục phi hậu sản phát điên, thần trí hỗn loạn, treo cổ tự vẫn trong lãnh cung.
Đêm hôm ấy, sao băng rơi như tuyết, Trường Thu cung vội vàng gọi thái y đến bắt mạch, chẩn thấy hoàng hậu Phó thị có thai, trên dưới triều đình, ai cũng cho là điềm lành.
Editor: Vừa cày xong một ít Stranger From Hell thì ko buồn ngủ, cũng chẳng muốn học hành gì, tự dưng nổi hứng dậy edit:))