Hoang Nguyên Tuyết

Chương 10

“Cách” một tiếng, một nụ hải đường đột nhiên bị dao bén cắt tiệt. Phong Sa chợt sực tỉnh, há miệng hô lên một tiếng cả kinh, đau lòng nhìn nụ hải đường ấy.

Sớm nay, giống như mọi ngày, nàng lo lắng xong cho bạn hài tử rồi ở trong viện lo tu bổ lại hoa cỏ. Tuy nhiên, không biết vì sao mà tâm thần bất định, làm hỏng đến ba lần.

Sáng nay Cao Hoan và Nhậm Phi Dương không từ mà biệt, khiến nàng ẩn ước dự cảm một chuyện bất thường.

Nàng nghĩ đến nhãn thần lạnh ngắt của Cao Hoan, và ánh mắt thống khổ thỉnh thoảng thoáng qua của một người biết quá nhiều bí mật... Không biết hắn rốt cuộc là dạng người như thế nào.

Nàng lấy từ trong lòng phiến lá Tam Diệp thảo ấy, ngắm nghía kỹ càng. Nắm chặt phiến lá đó, một sự ấm áp không lời bốc lên tận đỉnh đầu nàng.

Không biết hắn là ai, từ đâu đến, định đi nơi đâu... Tuy nhiên, hắn là người đầu tiên đem “Hạnh phúc” đặt đến tận tay nàng. Bạch y nam tử thần bí đó chỉ dùng một câu nói mà đã đánh tan điểm chết trong lòng từ thời thiếu nữ của nàng.

“Dì, Cao thúc thúc trở lại rồi!” Đột nhiên, bọn hài tử chạy từ ngoài vào, hoan hô vang dội. Phong Sa vui mừng đến run tay, suýt chút nữa lại cắt phạm vào một cành mai.

Nàng lập tức ném mũi tiễn đao trong tay qua bên, nhanh chân nghênh tiếp, vừa thấy Cao Hoan bước nhanh vào trong viện.

“Ngươi... Sao trở lại nhanh vậy?” Phong Sa bước tới trước vui mừng hỏi, không giấu được vẻ sung sướng trong lòng. Nàng dừng một chút, nhìn sau lưng hắn, lại hỏi: “Nhậm Phi Dương sao không quay trở lại?”

Cao Hoan đứng đó, trong mắt thoáng vẻ do dự hiếm thấy, tuy nhiên chớp mớt lạnh lùng như cũ. Hắn không hề hồi đáp, chỉ từ từ giơ kiếm trong tay lên.

Phong Sa tập trung nhìn vào hai mắt hắn, nhìn thấy trong đó chút tránh né và chùn lại, rồi chớp mắt đã biến thành đầy sát khí lạnh lùng! Đó là một mục quang đầy máu tanh, cùng một dạng với các sát thủ của Thần Thủy cung hôm trước.

Cuối cùng thì nàng cũng đoán ra tất cả.

Sắc mặt của nàng lập tức tái nhợt, tỏ vẻ không hiểu nhìn hắn, run giọng hỏi: “Ngươi... ngươi có phải là đã làm một chuyện đáng sợ rồi không? Nhậm Phi Dương đâu? Ngươi đã làm gì Nhậm Phi Dương rồi?”

“Ta đã giết Nhậm Phi Dương rồi!” Cao Hoan không tránh né nữa, một mạch nói rõ hết.

Các ngón tay của Phong Sa run bắn lên, ngơ ngẩn nhìn con người toàn thân đầy sát khí vừa trời về, kịch liệt hỏi dồn:

“Vì sao mà phải giết hắn? Rốt cuộc là vì cái gì chứ!”

“Ta là một sát thủ. Đến nơi này, giết hắn, chính là vì để phục thù”.

“Sát thủ?... Vậy, vậy sao ngươi còn muốn kết giao với hắn? Lại còn giúp ta?”

“Không tiếp cận mục tiêu, sao nắm chắc để hạ thủ? Giúp cô, chẳng qua để thuận tiện cho việc lấy được lòng tính nhiệm của hắn”.

Sau một hồi vấn đáp, trong đình viện chợt hãm nhập vào trong tĩnh lặng.

Bọn hài tử dĩ nhiên nghe đến phát ngốc, chỉ nhìn hai người trong đình đối đáp, không dám nói câu nào.

“Ha ha... thì ra là như thế... thì ra là như thế!” Thật lâu, thật lâu sau đó, Diệp Phong Sa mất hồn mất vía cười phá lên như điên, nhãn thần hoảng hốt, nhìn bạch y nam tử trước mặt, “Rất tốt, rất tốt... Ta nhất mực kỳ quái, một người can đảm hiệp nghĩa sao lại có thứ nhãn thần như thế... Ta hiện giờ coi như đã minh bạch!”

Nhãn thần của Cao Hoan vẫn lạnh nhạt, mỗi từ phát ra đều không hề lưu lại chút tình: “Rất tiếc, cô hiểu ra thì đã muộn rồi. Nhậm Phi Dương đã bị ta hạ độc dược 'Cửu Thiên Nhập Địa, Ma Thần Câu Diệt.'”

Ánh mắt của Phong Sa chợt sáng trắng như tuyết! Nàng tự nhiên biết biết món độc dược này là thứ độc gì!

Nhìn Cao Hoan ôm kiếm vấn tình, lạnh lùng, hờ hững, tình cảm mà nàng cố hết sức áp chế rốt cuộc vỡ òa!

“Ngươi sao lại hạ lên người hắn món độc dược duyệt tuyệt nhân tính như vậy? Ngươi đơn giản chỉ là một thứ súc sinh!” Phong Sa la hét điên cuồng, nhào tới dùng lực chộp lấy tay áo của hắn, “Trên tên ngươi còn nắm giữ kiếm hắn tặng cho ngươi, trong miệng còn gọi huynh đệ, thế mà chuyển thân đã giết hắn mất!”

Cao Hoan vẫn không hề động đậy, vẫn nhìn nàng, miệng nhếch một nụ cười lợt lạt, ánh mắt từ từ chuyển thành xa vắng: “Ta vốn chính là một sát thủ, không thân không thích, vô tình vô nghĩa, thậm chí đến danh tự cũng không có thật... Nói thật, dùng thứ phương pháp này để giết người, thì ta đã dùng đến hàng chục lần rồi. Chỉ có ngươi và Nhậm Phi Dương có đầu óc quá giản đơn mới mắc lừa như thế”.

Phong Sa ngớ người, bởi vì nàng giận dữ và kinh dị cực độc, nên run lên bần bật, không nói nên lời.

“Vậy ngươi trở về đây làm gì? Là trở về giết ta diệt khẩu sao?” Thanh âm của nàng dĩ nhiên đã khôi phục bình tĩnh, hỏi vấn đề liên quan đến sinh tử nhưng đã trấn định đi rất nhiều.

“Không”. Cao Hoan dừng lại một chút, rồi đáp bằng một từ ngắn ngủi, giản đơn.

“Vậy... vì sao lại quay về?” Phong Sa hỏi dồn.

Cao Hoan cúi đầu, lần đầu tiên không hề tránh né nhìn thẳng nàng, trong mắt lóe lên một chút cười cợt lạnh lùng, từng câu từng chữ hồi đáp lại nghi vấn của nàng: “Ta trở về, chỉ là để cho cô biết ta rốt cuộc là người như thế nào... Chỉ có thế, mới đem chút mộng trong tâm của cô triệt để đánh tan!”

“...”.

Câu trả lời này mang lại sự chấn kinh, khiến Phong Sa tạm thời cứng miệng.

Đôi mắt lạnh lùng ấy dường như nhìn thấy hết mọi thứ, ngay cả một điểm nhiệt tình và manh động trong tim nàng cũng bị hắn nắm rõ như lòng bàn tay!

Vườn hoa xanh tốt trong đình lại lần nữa rơi vào im lặng, lần này là nàng không dám nhìn ánh mắt của hắn, cúi thấp đầu.

“Cao thúc thúc, có thật là thúc đã giết Nhậm thúc thúc không?” Trong không khí im lặng, đột nhiên, một thanh âm ấu trĩ cất tiếng hỏi.

Một đám hài tử không biết đã vây lại từ lúc nào, từng đôi mắt phẫn nộ trừng trừng nhìn Cao Hoan.

Cao Hoan quay đầu lại, điềm nhiên gật đầu: “Đúng”.

Bọn hài tử kinh động nhìn hắn, trên gương mặt ngây thơ lộ ra biểu tình không tin và khó hiểu.

“Cao thúc thúc là một kẻ lừa dối!”

“Kẻ xấu lắm!”

“Đánh chết hắn!”

Đột nhiên, bọn hài tử ùn ùn kéo lên, khóc lóc vây lấy hắn vừa đá vừa cắn, ánh mắt đầy cừu hận.

Thần sắc Cao Hoan bất động, mặc cho bọn hài tử đánh đấm, mắt tịt mắt lại. Qua một lúc, dường như sự nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn, đột nhiên lạnh lùng đanh giọng nói với Phong Sa: “Đủ rồi, để chúng yên tĩnh đi! Nếu không đừng trách ta hạ thủ với tiểu hài tử!”

Giọng nói mang theo sát khí bức người, khiến Phong Sa không lạnh mà run, vội vã bước lên ngăn bọn hài tử lại, dùng ngữ khí nghiêm nghị khó thấy bảo: “Các con mau vào nhà đi, không được náo loạn nữa! Nếu không... Nếu không ta không cần các con nữa!”

Bọn hài tử không dám không nghe lời nàng bảo, hậm hực bỏ vào trong.

Tuy nhiên, trước khi khuất chúng còn quay mắt lại nhìn. Trong từng đôi mắt ngây thơ ấy giờ chỉ toàn là cừu hận thâm sâu, có thể, đây là lần đầu tiên thứ cừu hận ấy reo rắc vào tâm linh ấu trĩ của chúng chăng?

Cao Hoan không hề tránh né nhãn thần của những hài tử đó, tâm thần có chút hoảng hốt. Hắn đột nhiên cảm thấy có người kéo vạt áo, liền cúi đầu, thấy đó chính là Tiểu Kỳ. Tiểu cô nương dũng cảm này lúc này không hề sợ hán, cô thân bước lại kéo lấy vạt áo hắn, ngẩng đầu nhẹ hỏi: “Cao thúc thúc, thúc có thật là... đã giết Nhậm thúc thúc không?”

Dơới ánh mắt trong sáng của tiểu cô nương, hắn lòng lạnh như thiết thế mà đột nhiên cảm thấy nhói đau.

Nhưng hắn vẫn từ từ gật đầu.

Thấy hắn thừa nhận, sắc mặt Tiều Kỳ lập tức tái nhợt, phóng vụt vạt áo của hắn, mục quang lập tức tràn đầu phẫn hận.

“Tiểu kỳ, mau trở về đây, đừng có huyên náo nữa!” Sợ nó sẽ chịu cái họa sát thân, Phong Sa vội vã mắng nó, đẩy nó đi.

Tiểu Kỳ nghe lời quay đầu ly khai, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Cao Hoan lần cuối, lạnh lùng hừ một tiếng: “Cao thúc thúc xấu xa lắm! Ta vĩnh viên, vĩnh viễn không tha cho thúc!”

Lúc này, Tiểu Phi vừa đi ra cũng lập tức quay trở lại, bước đến cách Cao Hoan ba xích, ngẩng đầu nhìn hắn.

Đầu của tiểu hài tử chỉ cao đến gần eo của hắn, nhưng nhãn thần đáng sợ như của một người lớn, nhìn thẳng Cao Hoan phát ra từng lời, phảng phất như một câu tuyên chiến vậy: “Cao thúc thú, ông là một người xấu! Sớm muộn gì cũng có ngày ta học được võ công, rồi đi tìm ngươi báo cừu cho Nhậm thúc thúc! Ngươi nhớ đấy!”

Tiểu hài tử nắm chặt nắm đấm, nhìn hắn kỹ như nhận dạng cho rõ, phát xuất lời thề.

Một nụ cười như có như không thoáng hiện trên khóe miệng Cao Hoan, hắn nhìn bọ hài tử rời khỏi chỗ ấy xong, bèn ngẩng nhìn Phong Sa một cái, lấy từ trong lòng ra một lọn tóc, đưa trả cho nàng: “Trò vui đã diễn xong, cũng nên hoàn lại vật này cho nguyên chủ”.

Thân người Phong Sa như điện giật, lệ từ mắt không tự chủ ứa ra.

Nàng cắn chặt răng, không cho phép bản thân khóc thành tiếng, lượm phiến Tam diệp thảo từ mặt đất lên, đưa qua: “Trả ngươi!”

Cao Hoan ngay cả nhìn cũng không thèm, đột nhiên quặt tay rút kiếm.

Luồng quang mang của Vấn Tình kiếm tung hoành ngang dọc, phiến lá cô đơn ấy chớp mắt bị chém nát thành phấn.

Hắn không thèm quay đầu nhìn, cất bước bỏ đi.

Phong Sa cô lẻ đứng trong vườn, ngây ngây dại dại nhìn phiến lá bay đầy trời.

Chiếc lá Tam diệp thảo bốn cánh... “Hạnh phúc” của nàng... đã như cánh lá tả tơi ấy rơi xuống đất.

Nàng cuối cùng phục lên cây khóc ròng đau đớn.

“Nữ nhân chỉ biết khóc, vĩnh viễn là phế vật”. Một giọng nói lãnh đạm đột nhiên vang lên bên tay nàng.

Tiếng nói của nữ nhân.

Phong Sa ngẩng đầu, lệ rơi đầy mắt. Nàng thấy trong viện có một nữ tử áo đỏ đang đứng đó, mặt che bằng một cái khăn mỏng, đang tĩnh lặng nhìn nàng dò xét.

Mục quang của nàng ta sắc bén nhưng thâm trầm, tựa như có thể nhìn được chỗ sâu tận trong linh hồn của con người.

“Ta... thật tại không chịu nổi nữa!” Phong Sa trước giờ vẫn kiên cường cao ngạo, nhưng không biết vì sao khi đứng trước nữ tử này là yếu đuối đến như vậy. Tuy nàng ráng cứng rắn, nhưng giọng nói đã trở nên run run: “Nàng không phải là ta! Nàng làm sao biết tâm tình hiện tại của ta! Nàng bằng cái gì... bằng cái gì mà chỉ trách ta...”.

Nữ tử áo đỏ gật đầu, chăm chú nhìn nàng, thật lâu sau, ánh mắt ấy mới lộ ra ý thương hại.

“Đúng vậy, ta không phải là nàng, không có quyền chỉ trích. Diệp cô nương, cô là một nữ tử rất tốt... Nếu như có thể giúp cô được điều gì, ta nhất định không tiếc sức của ta”. Nàng từ tốn nói, ánh mắt thâm sâu nhưng có nét vui tươi, “Ta cho cô biết, ta đã cứu Nhậm Phi Dương trở về, tin rằng “Cửu Thiên Thập Địa, Ma Thần Câu Diệt' tuy là chất kịch độc, nhưng cũng không thể làm khó cô”.

Phong Sa tựa hồ không tin vào lỗ tai mình, hô lên cả kinh: “Cái gì? Nàng cứu được Nhậm Phi Dương? Hắn... hắn hiện ở đâu?”

“Đã được đặt trong phòng cô”, nữ tử áo hồng cười, “Tin rằng cô sẽ cứu sống hắn. Nhưng...”.

Nàng ta dừng lại một chút, chầm chậm nói: “Khi hắn khỏi thương, ta sẽ lập tức dẫn hắn đi”.

“Vì sao?” Phong Sa cả kinh hỏi, “Nàng, nàng lại là ai nữa đây?”

Mục quang của nữ tử áo đỏ đột nhiên biến thành rất lạnh lùng, khe khẽ cười lạnh: “Ta cứu hắn, hắn nhất định phải làm một số việc cho ta để bù trù tính mệnh cho hắn. Ta làm việc gì cũng có giá cả”.

Ngữ khí của nàng đã biến thành uy nghiêm và lạnh lùng.

“Như vậy... Nàng giúp ta, ta cần báo đáp gì nàng?” Phong Sa đắn đo một hồi, cuối cùng nhịn không được hỏi.

Nữ tử áo hồng nhìn nàng, đột nhiên cười cười: 'Ta rất thích nàng. Ta cảm thấy thiện lương không thích hợp cho việc dùng sự phản bội và máu tanh để hồi báo. Do đó lần này ta giúp nàng, chính là không cần báo đáp gì cả”.

Nàng ta chuyển thân định đi, nhưng lại quay đầu dặn dò: “Ba ngày sau, ta sẽ trở lại dẫn Nhậm Phi Dương đi. Nàng đừng nghĩ cách tránh ta, bởi vì ta làm chuyện gì trước giờ không hề không có biện pháp làm cho rốt ráo”.

Đôi mắt sáng bén như hai mũi tên nước của nàng ta ánh lên, sắt bén chói mắt như kim cương, và lạnh lẽo như băng đá.

Phong Sa không biết vì sao mà đối với nữ tử thần bí này nảy sinh thân thiết như vậy, không khỏi cất tiếng hỏi: “Nàng... nàng tên gọi là gì?”

Nữ tử áo đỏ đắn đo một lúc, rồi nhoẻn miệng cười: “Ta họ Thư, mọi người đều gọi ta là A Tĩnh”.

Nàng ta mở khăn che mặt, lộ ra gương mặt đoan trang thanh lệ.

Một thanh đoản kiếm màu đỏ tươi phát ra thanh quang tuyệt thế, lắp lóe ở ống tay áo của nàng.

Phong Sa nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngẩn nhìn nàng ta quay người rời khỏi viện, trên miệng vẫn lầm bầm lặp lại: “A Tĩnh, A Tĩnh...”.

Nàng dường như chợt nghĩ đến điều gì đó, thất thanh hô lên cả kinh: “Tĩnh cô nương của Thính Tuyết lâu! Quả nhiên, quả nhiên là nàng ấy!”
Bình Luận (0)
Comment