Hoang Nguyên Tuyết

Chương 8

Đêm đã về khuya, Thiên Nữ từ chìm đắm trong một màn hắc ám.

Tuy nhiên, vẫn có một cánh cửa sổ từ từ vô thanh vô tức mở ra, một kẻ dạ hành nhanh như thiểm điện phóng vào trong hắc ám, băng rừng lội nước.

Sau đó, y dừng lại trước một ngọn đèn lẻ loi cô độc, quỳ xuống.

Trên rừng trúc chợt phóng ra một chiếc nhuyễn kiệu, màn kiệu buông thỏng, hai bên có hơn mười hắc y nhân im lìm đứng quanh.

“Tiểu Cao, ngươi đến rất đúng lúc”. Trong khu rừng hắc ám, một thanh âm của nữ tử cất lên. Thanh âm đó rất lạnh, rất thấp, nhưng lại có khí thế không gì kể được: “Nhất thiết đều thuận lợi ha? Chừng nào thì hoàn thành?”

“Đúng vậy. Đã tìm thấy người cần tìm, ngày mai là có thể hạ thủ”.

Đó chính là giọng nói của Cao Hoan, nhưng đã biến thành vô tình vô cảm hơn rất nhiều so với ban ngày, phảng phất như xuất phát từ địa ngục.

“Rất tốt. Ngươi làm mọi chuyện đều nhanh nhẹn quyết đoán, chưa bao giờ dính chút bùn đất”, Lần này lại vang lên âm thanh của một nam tử, thanhh âm rõ ràng, nhưng lại mang tới vẻ uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự, “Vô luận là vì Lâu mà hành sự, hay vì chuyện ân oán riêng tư, đều cùng một dạng”.

Ngưng một chút, âm thanh đó lại phát lên từng chữ một: “Tiểu cao, ngươi sau khi quy nhập vào Lâu, đáng ra không nên tính gì đến ân oán cá nhân nữa. Nhưng niệm tình ngươi lập rất nhiều đại công cho Lâu, lần này coi như phá lệ. Ngày mai làm xong chuyện, ngươi cần lập tức trở về. Biết không?”

Cao Hoan điềm nhiên trả lời trong hắc ám: “Dạ!”

“Trở về dưỡng tinh thần cho tốt. Là xong chuyện trở về Lạc Dương tổng lâu gặp ta”. Nam tử đó điềm đạm hạ lệnh.

Trong đêm tối không còn âm thanh gì khác, trầm mặc gập đầu xong, Cao Hoan giống như khi đến, vô thanh vô tức cáo lui.

“A Tĩnh, ngày mai, nàng đến lén theo Tiểu Cao...” Trong rừng trúc, âm thanh đó chờ một chút mới từ từ khai khẩu, khe khẽ ho lên mấy tiếng, gật đầu với nữ tử bên cạnh, “Người hắn muốn giết là một nhân tài, đối với chúng ta rất hữu dụng. Cứ để như vậy không khỏi đáng tiếc lắm sao. Nàng cứ theo đó mà tìm cơ hội hành sự, tốt nhất là có thể thu hắn về dùng”.

“Được”. Nữ tử ấy thật lâu mới cất tiếng, lại thở dài thêm một hơi: “Mọi sự huynh nghĩ đều chu đáo”.
Bình Luận (0)
Comment