Quả nhiên, gương mặt Ngũ hoàng tử đã có vẻ không vui.
Lúc này Mạc Dương liền liếc Mạc Linh Thanh, ý bảo cô ta đừng nói linh tinh, tránh để Ngũ hoàng tử tức giận.
Mạc Linh Thanh thấy ánh mắt của phụ thân, đành tạm thời ngậm miệng.
Lúc này Mạc Linh Nhi mới thong thả bước ra.
“Bái kiến phụ thân, bái kiến Ngũ hoàng tử.” Mạc Linh Nhi thản nhiên hành lễ.
Mạc Linh Nhi vừa bước ra, ánh mắt của Ngũ hoàng tử liền dính chặt trên người cô.
Hôm nay Mạc Linh Nhi không ăn mặc quá cầu kỳ, chỉ mặc một bộ váy trắng thêu hoa, bên ngoài khoác áo lụa trắng, để lộ phần cổ duyên dáng, làn váy dài thướt tha lại càng tôn lên vẻ dịu dàng thanh nhã, mái tóc đen được búi lên bằng một cây trâm bộ diêu, tươi tắn mà tao nhã, gò má ửng hồng như có như không lại càng khiến Ngũ hoàng tử rung động.
Mạc Linh Nhi đảm bảo, cô đỏ mặt không phải do xấu hổ mà là bị Tố Nguyệt thúc dục đi nhanh quá nên máu chảy nhanh, thế mới thành ra ửng hồng.
Giờ cô còn thở ra bằng tai đây này.
Lần đầu tiên Mạc Linh Nhi phát hiện, ở quá xa không phải là chuyện tốt.
“Miễn lễ, ngồi đi.” Ngũ hoàng tử thản nhiên nói.
Mạc Linh Nhi ngồi xuống đối điện Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử thấy từ đầu đến cuối Mạc Linh Nhi không hề nhìn thẳng vào hắn ta lần nào, trong lòng có chút không vui.
Hắn ta đã từng là cả thế giới của cô gái này, trong mắt cô ta chỉ có hắn. Nhưng dạo gần đây, thái độ của cô gái này bỗng trở nên khác thường. Đừng nói đến việc dính lấy hắn ta như sam, ngay đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần.
Điều này khiến cho một kẻ xưa nay vẫn luôn kiêu ngạo như Ngũ hoàng tử sao có thể chấp nhận nổi, lại càng không nói đến chuyện từ sau khi nhìn thấy dung mạo của Mạc Linh Nhi, hắn ta ngày đêm đều mong nhớ được gặp lại người con gái như tiên nữ ấy.
Thế nên, lần này hắn ta đích thân đến đưa thiếp mời của hoàng cung chỉ để gặp cô gái ấy một lần.
Phải biết rằng đây là chuyện trước kia hắn ta tuyệt đối không bao giờ làm.
Nhưng hắn nào biết, từ sau khi Mạc Linh Nhi ngồi xuống lại luôn cúi đầu nghịch móng tay. Tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến mình, dường như cô chỉ đến cho có mà thôi.
Nhất thời không ai nói gì, bầu không khí hết sức lúng túng. Điều này khiến Mạc Dương thầm kêu khổ. Con bé này làm sao thế? Không biết Ngũ hoàng tử đến đây vì nó sao?
“Khụ khụ.” Mạc Dương ho khẽ một tiếng, hy vọng Mạc Linh Nhi biết điều một chút.
Nhưng dường như Mạc Linh Nhi chẳng nghe thấy gì, cô không thèm ngẩng đầu lên.
Bầu không khí trong đại sảnh dần dần lạnh đi.
Ngũ hoàng tử nhìn Mạc Linh Nhi phía đối diện, trong lòng cảm thấy giận dữ.
Bây giờ làm sao? Hắn cố ý đến đây để đưa thiếp mời. Vây mà cô gái này còn không biết điều à?
Nhưng nghĩ đến thái độ đối với Mạc Linh Nhi trước đây của mình, trong đầu hắn lại nghĩ: Cô ấy chắc đang tức giận. Không sao, hắn ta sẽ chờ cô nguôi giận. Nghĩ đến việc cô ấy vẫn để tâm đến mình, cơn tức của Ngũ hoàng tử mới thoáng dịu đi một chút.
“Khụ khụ.” Mạc Dương lại lần nữa ho khan.
Mà lúc này Mạc Linh Nhi cũng không tiếp tục giả vờ nữa, cô ngẩng đầu hỏi: “Phụ thân không thoải mái sao?”
Mạc Dương thấy cuối cùng Mạc Linh Nhi cũng chú ý đến mình, liền kích động liếc mắt ra hiệu cho Mạc Linh Nhi.
“Mắt của phụ thân sao thế ạ?” Mạc Linh Nhi lại lần nữa hỏi một câu khiến người ta há miệng.
Mạc Dương chỉ cảm thấy ngực mình như muốn trào máu.
Thấy tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía mình, ông ta lập tức lúng túng cười nói: “Không có gì, không có gì, vừa nãy bị côn trùng bay vào mắt.”
Mạc Linh Nhi nhìn đại sảnh sạch bong không một hạt bụi, biết điều ồ lên một tiếng, cúi đầu cười lạnh.
Mạc Dương thấy Mạc Linh Nhi không chịu phản ứng, chỉ đành tự mình lên tiếng: “Lần này ngũ hoàng tử đại giá quang lâm, không biết là vì chuyện gì.” Mạc Dương tươi cười nói.
Ngũ hoàng tử đưa mắt nhìn Mạc Linh Nhi, sau đó liền nói với Mạc Dương: “Bản hoàng tử lần này đến đây là để đưa thiệp mời.” Nói rồi bảo người hầu đứng bên cạnh trình thiệp lên.
Mạc Linh Nhi cầm lấy tấm thiệp vàng lấp lánh, hàng lông mày khẽ cau lại.
Cung yến ngày 25 tháng 6?
“Vài ngày nữa là đến ngày hoàng cung tổ chức yến tiệc, hy vọng đến lúc đó Đại tiểu thư có thể tham gia.” Ngũ hoàng tử nhìn Mạc Linh Nhi đầy sâu sắc, bởi vì bình thường Mạc Linh Nhi đều không tham gia, thế nhưng lần này khác với những lần trước, cô ấy đã không còn là Đại tiểu thư ngốc nghếch tướng mạo bình thường nữa rồi. Hắn ta cũng nên đưa vị hôn thê này xuất hiện trước mặt mọi người.
Sao Mạc Linh Nhi không biết suy nghĩ của hắn ta?
Ha, bây giờ mới nghĩ đến chuyện bản cô nương là vị hôn thê của ngươi à, muộn rồi!
Sau khi Mạnh Phi hồi phủ liền bẩm báo lại tình hình vừa nhìn thấy ở phủ thừa tướng.
Trong lòng hắn cảm thấy hành vi của Mạc Linh Nhi rất khó hiểu. Theo lý mà nói vị hôn phụ của mình quan tâm đến mình hẳn là nên vui mới đúng? Huống chi không phải trước kia Mạc Linh Nhi rất thích Ngũ hoàng tử sao?
“Ồ, xem ra cô gái này thật sự khác với những gì đồn đại.” Đôi mắt sắc bén của Minh Diên nhìn thẳng về phía trước, những ngón tay thon dài gõ nhịp lên bàn đầy tiết tấu.
Mỗi một tiếng gõ đều khiến người ta run sợ, chỉ sợ ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Mạnh Phi, ngươi nói xem rốt cuộc những lời đồn kia là giả hay là…” Đôi môi xinh đẹp của Minh Diên thoáng ngập ngừng, đôi mắt sâu thẳm nheo lại, như đang đợi con mồi xuất hiện trong đêm. “Người, có vấn đề?”
Mạnh Phi ngẩng đầu nhìn Minh Diên, hắn thật sự không đoán được tâm trạng của chủ nhân lúc này.
“Theo như thuộc hạ biết, trước kia thì đúng là Mạc tiểu thư giống như những gì người ta đồn đại. Gần đây đột nhiên thay đổi, sợ là bị cái gì đó kích thích.” Dù là bất kỳ ai bị người nhà bán vào kỹ viện, trong lòng đều cảm thấy rất khó chịu.
Minh Diên thu tay lại, đứng chắp tay quay lưng với Mạnh Phi.
Mạnh Phi thấy vậy liền biết ý lui xuống.
Chẳng lẽ sự yếu đuối trước đó là giả vờ? Nếu đúng như thế thì chắc chắn là cô ấy đã chịu rất nhiều ấm ức.
Đột nhiên Minh Diên bực bội phất tay trái, cái bàn bên cạnh lập tức biến thành bột mịn.
- --
Đêm khuya, thừa tướng phủ vô cùng vắng lặng.
Mạc Linh Nhi đang ngủ say sưa, vừa trở người, cô đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình có người.
Cô lập tức ngồi bật dậy.
“Ai!”
Minh Diên ngồi bên cạnh bàn, không ngờ khi ngủ mà tính cảnh giác của cô gái này cũng cao như thế.
“Lại là ngươi!” Sao cái tên này cứ bất thình lình xuất hiện hù chết con nhà người ta vậy! “Ngươi không thể đến vào ban ngày được à?”
“Hóa ra ngươi mong bản tôn đến đây thế ư?”
Mạc Linh Nhi lập tức nổi đóa.
Không cần biết cô nói gì, tên đàn ông này đều có thể quang minh chính đại lật lại được.
“Có chuyện gì không?” Mạc Linh Nhi hắng giọng nói.
“Nghe nói vị hôn phu của ngươi hôm nay đến tìm ngươi?”
Mạc Linh Nhi trợn mắt, biết rõ còn hỏi.
Nửa đêm nửa hôm đánh thức cô dậy chỉ để hỏi cái này?
Nhất thời Mạc Linh Nhi cảm thấy lửa giận bốc lên rừng rực. Cô nhảy xuống giường uống một ly nước mới cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Sau đó Mạc Linh Nhi ngồi xuống đối diện Minh Diên, quay lưng với ánh trăng, dáng người yểu điệu dưới lớp áo lụa lại càng mông lung huyền ảo dưới ánh trăng. Xương quai xanh lộ ra trông lại càng quyến rũ, vì động tác của cô quá mạnh mà một phần da thịt trước ngực ẩn hiện thấp thoáng.
Chỉ liếc một cái, Minh Diên cảm giác như máu trong người đều dồn lên não, lửa giận trong lòng lại càng cháy mạnh. Hắn đang rất muốn giải tỏa.
Mạc Linh Nhi tu hết một cốc nước, hai tay chống đầu, hỏi với vẻ mất kiên nhẫn. “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Minh Diên không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy cô gái này, bản thân dường như lại mất kiểm soát, hắn cố đè nén dục vọng trong lòng xuống.
“Ta muốn ngươi vào cung.”
Suýt chút nữa Mạc Linh Nhi ngã ngồi trên đất, “Ngươi nói cái gì!”
“Ta nghĩ rằng mình đã nói rất rõ ràng. Sau khi vào cung rồi ta sẽ phái người ra chỉ thị cho ngươi, đến lúc đó ngươi cứ làm theo như vậy.” Minh Diên hài lòng nhìn thấy gương mặt tức phát điên của Mạc Linh Nhi, trong lòng bỗng trỗi dậy một cảm giác vô danh.
Mà cảm giác đó cũng không tồi!
Mạc Linh Nhi hận đến mức ngứa răng. Hắn thế mà lại muốn cô tham gia cái bữa tiệc tẻ ngắt nhìn một đống con gái tranh nhau khoe khoang à!
Phải biết rằng trong lòng cô đã chuẩn bị không đi rồi.
“Ta không muốn đi!” Mạc Linh Nhi nói rất hùng hồn.
“Tại sao, chẳng phải vị hôn phu của ngươi đang đợi ở đó sao?” Minh Diên vờ như vô ý hỏi.
“Vậy thì có làm sao, dù sao ta cũng không muốn đi.”
“Ta cảm thấy nên nhắc nhở ngươi một chút, ai mới là người quyết định.” Đột nhiên hơi thở xung quanh Minh Diên bỗng chốc trở nên lạnh căm.
Bởi vì Mạc Linh Nhi không được ngủ đủ nên tâm trạng vô cùng bức bối, cô nói bằng giọng khó chịu, “Quan hệ giữa chúng ta là hợp tác! Ta đâu phải nô tỳ của ngươi.”
Minh Diên nhìn Mạc Linh Nhi bằng ánh mắt sâu thẳm.
Mạc Linh Nhi cũng chẳng hề yếu thế trợn mắt lườm lại.
“Điều kiện.” Minh Diên thu ánh mắt lại, thản nhiên nói một câu.
Nhưng vừa nói xong, ngay chính hắn ta cũng cảm thấy lạ. Từ trước đến nay không ai có thể phản kháng mệnh lệnh của hắn, bởi vì những kẻ phản kháng đều đã chết.
Nhưng bây giờ hắn ta lại phá lệ vì một cô gái, xem ra mình không nên đối xử với cô gái này quá tốt.