Xong rồi xong rồi, tên biến thái tức giận thật rồi!
Chủ tớ cứ như vậy rời đi, để lại một mớ hỗn độn ở Yên Chi quán.
Chu Mặc Ngân ở phía sau bọn họ, sắc mặt dữ tợn.
Đám người trong quán cũng rối tinh rối mù.
Ngay cả bọn họ cũng cảm nhận được, Kinh thành sắp không yên ổn rồi!
Duy chỉ có một người sau khi bọn họ rời khỏi, không có phản ứng gì.
" Lạc huynh, huynh chờ ta một chút! Ta đi có chút chuyện." Lương Nguy Chi lập tức đứng dậy, vô cùng lo lắng đuổi theo Lạc Vô Ưu.
" Lương huynh." Lạc Vô Ưu chỉ muốn cản hắn lại.
Lúc đứng dậy thì đã không thấy Lương Nguy Chi đâu!
Hắn không khỏi đau đầu. Lương thượng thư và phụ thân hắn quan hệ rất tốt, nhà hắn cùng Lương gia là thế giao*, tên ngốc Lương Nguy Chi này chỉ có đi theo hắn, để hắn quan sát thì mới không gây chuyện.
*thế giao: gia đình qua lại, giao du với nhau Lương Nguy Chi chỉ là bị người ta đánh một chút, ấy vậy mà Lương thượng thư lập tức không cho hắn ra khỏi cửa.
Hắn năn nỉ Lạc Vô Ưu, Lạc Vô Ưu lại cam đoan trước mặt Lương thượng thư.
Lúc đấy hắn mới được ra ngoài.
Nếu tên ngốc này xảy ra chuyện gì, hắn biết ăn nói thế nào với Lương thượng thư?
Lạc Vô Ưu đến ngồi cũng không yên, lập tức chạy ra ngoài, muốn ngăn tên ngốc kia lại!
Còn ở bên kia, Hoa Ngu đi theo sát Chu Lăng Thần, đang chuẩn bị lên xe ngựa lại bị người gọi.
" Hoa công công! Hoa công công!"
Nàng quay đầu lại, ra là Lương Nguy Chi đang vội vã chạy tới.
Khá kinh ngạc.
" Lương công tử?"
Tên ngốc này ra đây làm gì, còn muốn đánh nhau?
" Hoa công công, ta đuổi theo ngươi." Lương Nguy Chi thở hổn hển, thấy ánh mắt của cảnh giác của Hoa Ngu, hắn không khỏi gãi gãi đầu, cười ngây ngô.
Hoa Ngu:...
Thấy hắn giơ tay, nàng nghĩ hắn muốn đánh nhau!
" Hoa công công còn nhớ ngày hẹn của chúng ta chứ?" Hắn dừng một chút, đột nhiên hỏi.
Hoa Ngu nhíu mày, liếc hắn," Tất nhiên là nhớ."
Muốn hủy ước hả?
" Từ hôm nay, ta, Lương Nguy Chi chính là nô tài của Hoa công công! Hoa công công bảo ta đánh đâu, ta lập tức đánh đó!" Lương Nguy Chi lập tức đứng thẳng người.
Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, còn vỗ vỗ ngực hai cái.
Vỗ ngực rất mạnh.
Hoa Ngu kinh ngạc.
Tên ngốc này nói cái gì?!
Hắn không uống nhầm thuốc chứ?
" Hoa công công, chắc ngươi đang đang nghĩ ta lừa ngươi đi?" Lương Nguy Chi nhìn vẻ mặt của nàng, lập tức biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn lập tức nóng nảy:
" Không phải! Ta thực lòng muốn làm nô tài của ngươi!"
Hoa Ngu:...
Nàng cần phải cảm ơn hắn sao?
" Nam tử hán đại trượng phu, nói phải giữ lời!" Khóe mắt Hoa Ngu giật giật, theo nàng biết, Lương Nguy Chi lật lọng cũng không phải lần một lần hai.
Huống hồ chuyện này nàng không để trong lòng, Lương Nguy Chi còn nhiệt tình hơn nàng tưởng.
" Hôm nay Hoa công công quả thực quá lợi hại! Thật không giấu diếm, ta thích nhất là loại người như công công, đi theo công công, ta chết cũng không uổng!"
Lạc Vô Ưu vội chạy đến, lập tức nghe mấy từ "chết cũng không uổng" này.
Hắn trừng to mắt.
Tên ngốc này thần kinh rồi sao?!
" Phải không?" Lời này cũng có vài phần chân thành, Hoa Ngu nheo mắt, hai tay ôm ngực, khoanh tay nhìn hắn.
" Thiên chân vạn xác*!" Lương Nguy Chi chắc chắn.
*thiên chân vạn xác: chắc chắn chính xác Update: 11/12/2019 *le: hôm nay đọc lại mấy chương đầu, thấy lúc đấy edit dởm thật:)))