Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 105


Trong nhã gian.

Thái tử giả trang thành công tử nhà giàu nói xong, chậm rãi bước tới ngồi xuống đối diện Từ thừa tướng.

Từ thừa tướng bưng trà lên nhấp một ngụm, đáy mắt hiện lên u ám.

“Hừ, chuyện lần này nếu làm thành, phía Hổ Kỵ doanh đều là người của chúng ta.


Thái từ ngã nghiêng trên ghế dài, vắt chéo hai chân, nhìn cực kỳ nhàn nhã.

“Cữu cữu, thực ra muốn binh quyền này, chúng ta cũng không cần làm ra trận thế lớn như vậy, đại hội tuyển võ nhiều năm không cử hành, bỗng nhiên lại tổ chức, phía phụ hoàng nhất định sẽ hoài nghi dụng ý của cữu cữu, nếu để phụ hoàng nghi ngờ, vậy thì không hay rồi.


“Hơn nữa, Vũ An hầu cũng sắp quay lại, đợi ông ta quay về, bản thái tử lại lấy Tô Mộng Đình, Vũ An Hầu không muốn trở thành hậu thuẫn của chúng ta cũng đành phải thuận theo.



Từ thừa tướng lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như thái tử nghĩ, ông ta nói.

“Vũ An Hầu dù quanh năm trấn giữ biên ngoại, bản tướng cũng không giao du với ông ta vài lần, nhưng người này không phải người dễ lừa gạt, so với gửi gắm những điều này trên người người ngoài, không bằng nhanh chóng bồi dưỡng người của mình.


Nói rồi, Từ thừa tướng nhớ tới gì đó, hỏi.

“Đúng rồi, thái tử, vừa nãy ngài nhìn thấy có khoảng bao nhiêu người đến báo danh?”
Thái tử nhớ lại một lát, tùy tiện nói.

“Không tới mười người, bản thái tử nhìn dáng vẻ những người đó, đều là đám ất ơ không lên nỗi mặt bàn, đến lúc đó đều đi nạp mạng.


Nói rồi, khóe miệng thái tử trào phúng cong lên, lại nói.

“Nói ra thật sự không tốn chút sức lực, chỉ nói báo danh thì có bạc, quả thật có người đến tham gia, làm nền cho người của chúng ta, đám ngu si này…haha.


Từ thừa tướng nhìn thái tử giống như đã chắc chắn kết quả của đại hội tuyển võ, không nhịn được cau mày: “Thái tử, không phải cữu cữu lắm miệng, cũng không phải cữu cữu muốn muốn tạt gáo nước lạnh vào lúc này, chỉ là có chút, bản tướng phải nhắc nhở.


Thấy Từ thừa tướng bỗng nhiên nghiêm túc như vậy, mặt thái tử cũng không còn vui đùa, hắn ngồi thẳng người, nói.

“Cữu cữu có gì bận tâm cứ nói thẳng là được.


Từ thừa tướng cúi đầu, nhìn lá trà chìm chìm nổi nổi trong ly, giọng âm trầm.


“Tuyển thủ tuyển võ là một chuyện, giám khảo lại là một chuyện khác.


Thái tử vừa nghe lời này của Từ thừa tướng, lập tức đứng dậy: “Ai ya, bản thái tử sao lại quên mất chuyện này!”
Tuyển võ trước đây đến mấy vòng cuối cùng đều phải sắp xếp giám khảo có mặt, ai cuối cùng xuất sắc, không chỉ nhìn ở thực lực người này, cũng phải xem ý của giám khảo.

“Cữu cữu đến lúc đó hẳn là một trong số giám khảo đi?” Thái tử hỏi Từ thừa tướng.

Từ thừa tướng gật đầu: “Bệ hạ dù không nói rõ, nhưng ba trong bốn giám khảo chủ yếu đều đã quyết định rồi.


“Vậy hai người khác là ai?”
Nói tới đây, Từ thừa tướng liền không nhịn được cau mày.

“Ngoại trừ Triệu đại nhân là đại thần nội các, còn có một người chính là Dung lão tướng quân.


“Lão già nhà họ Dung đó!” Tướng quân phủ là nhà tổ phụ của tam hoàng tử Tiêu Vân Hạo, Dung lão tướng quân này cũng là phụ thân thân sinh của Dung phi nương nương hiện tại, thái tử vừa nghĩ tới tam hoàng đệ Tiêu Vân Hạo không hỏi thế sự, nhìn như nhàn tản tự tại của mình, ánh mắt liền càng thêm sâu thẳm.


“Lần này nhà họ Dung nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cữu cữu, chúng ta không thể để người khác tiện tay cướp mất chỗ tốt.


Từ thừa tướng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng Triệu các lão trước nay luôn giữ trung lập, ra tay từ chỗ ông ta sợ là không thông, cho nên chúng ta chỉ có thể ra tay từ vị giám khảo thứ tư.


Mà người này, tốt nhất là phe thái tử, lại không phải kiểu bày ra ngay trước mặt, khiến hoàng đế Tây Nguyệt nghi ngờ.

Thái tử chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ về ứng viên này.

Cũng không biết nghĩ tới ai, trước mắt thái tử sáng lên, nói.

“Cữu cữu, ta biết ứng viên tốt nhất làm giám khảo thứ tư là ai rồi!”
“Ai?”
Thái tư sáp tới bên tai Từ thừa tướng khẽ nói một cái tên, sắc mặt Từ thừa tướng khẽ thay đổi, sau đó có chút không dám tin nhìn thái tử: “Người này, thật sự mời ra được?”.

Bình Luận (0)
Comment