Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 107


Nơi tập hợp của đại hội tuyển võ lần này nằm ở phường chín ở ngoại ô, bởi thế Tô Diễm không dám nán lại lâu, cô thay đổi quần áo rồi vội vàng chạy đi.

Lúc đến nơi, Tô Diễm mới biết người khác đã đến từ trước rồi.

Nhìn những ứng cử viên khác, hoặc là vai u thịt bắp, hoặc là làm ra vẻ võ thuật cao thâm khó dò, Tô Diễm nhìn lại thân hình ốm o của mình, cô không khỏi nhướn mày, thảo nào đám binh lính ấy bảo mình đang tìm đường chết.

So với những người ở đây, chẳng phải mình đang tìm đường chết đó hả?
Nhưng trước giờ Tô Diễm là dạng người càng khó khăn càng dũng cảm, càng không có hy vọng thì cô càng muốn chứng tỏ bản thân.

Vào lúc này, có người gác lên vai cô, cư xử hết sức tự nhiên.

“Ha ha ha, Đại Cường, đến sớm quá.


Nghe thấy hai chữ Đại Cường, Tô Diễm khựng lại, đến lúc này mới nhớ ra “tên giả” mới của mình.

Cô quay đầu lại, phủi cánh tay của Đại Hồ Tử xuống: “Hồ huynh, chúng ta đừng tỏ vẻ thân thiết thế có được không.



Hắn ta vẫn cười khà khà.

“Sợ gì mà sợ, mọi người đều là huynh đệ với nhau hết cả mà, có phải cánh đàn bà đâu mà lo.


Sau khi nói dứt lời, dường như nhớ ra điều gì, hắn ta chỉ một người cho Tô Diễm xem: “Nhắc đến đàn bà mới nhớ, ta cảm thấy Lục Phong còn đàn bà hơn cả ngươi nữa, hôm nay ta với hắn đến sớm nhất, ai mà biết cái tên đó vào rừng giải quyết, giải quyết cả buổi trời đấy, nếu không phải hắn ta còn chường mặt ra thì ta còn tưởng hắn ngã xuống hố phân rồi.


Tô Diễm nhìn theo hướng hắn ta chỉ, chỉ trông thấy một người đang đứng dưới tàng cây.

So với những người đang tụ ba tụ bốn ở đây, hắn ưỡng cao ngực, lặng lẽ đứng một mình ở đấy trông giống hệt như một sự tồn tại độc lập, nhất là đôi mắt sâu thẳm ấy, vừa nhìn thấy đã biết người này đang có điều chi giấu trong lòng.

Chẳng biết nghĩ tới điều gì, Tô Diễm thở dài, cô nói với Đại Hồ Tử: “Ai cũng có nỗi khó xử riêng của họ, chúng ta đừng xen vào chuyện của người khác.


Đại Hồ Tử cũng hơi cảm khái.

“Lại chẳng phải à, nếu không phải mẹ ta bệnh nặng thiếu thốn tiền bạc thì ta cũng chả đến đây làm chi, ôi chao, thôi không nói nữa không nói nữa.



“Tập hợp!”
Vào lúc này, có một tên lính cưỡi ngựa đến, cao giọng mà thét.

Đại Hồ Tử là người tích cực nhất, hắn ta vừa gào lên “Đến ngay, đến ngay!” vừa kéo Tô Diễm chạy đi.

Tên lính xuống ngựa, nhìn ứng cử viên xếp thành hai hàng.

“Mọi người nghe đây, ngày đầu tiên của đại hội tuyển võ được tổ chức vào ba ngày sau, địa điểm là ở võ đài bên hông cửa kinh thành, ta biết các vị dám báo danh nhất định tin tưởng vào chính mình lắm, nhưng mà, có một chuyện ta không thể không nhắc nhở.


Đại Hồ Tử nói xen vào: “Binh đại ca, thôi đừng vòng vo nữa, mau nói cho bọn ta nghe đi!”
“Không phải ta đang nói đấy à, lắm lời, đứng nghiêm!” Sau khi dứt câu, tên lính trừng mắt nhìn Đại Hồ Tử rồi nói tiếp.

“Lần này, đến thời kỳ sau của cuộc thi, cũng chính là mấy vòng cuối cùng đấy, không chỉ có bốn giám khảo của chúng ta mà nghe nói còn có cả sứ thần đến từ các quốc gia khác nữa, bởi thế, các ngươi phải làm rạng danh Tây Nguyệt, biết chưa!”
Tô Diễm cúi đầu lắng nghe, gương mặt cô hết sức bình tĩnh, đến lúc nghe thấy câu “sứ thần của các nước khác”, ánh mắt cô chợt trở nên khác lạ.

Đại hội tuyển võ vốn là chuyện riêng của Tây Nguyệt mà sao sứ thần của các nước khác lại kéo đến đây vào lúc này, cũng không biết Từ thừa tướng đang làm trò gì, hay còn dính líu đến ai nữa.

Xem ra còn rất nhiều huyền cơ ẩn giấu trong đại hội tuyển võ lần này.

Thú vị thật, thú vị thật….

Bình Luận (0)
Comment