Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 110


“Thuộc hạ đã quan sát một lượt đám người này nhưng không phát hiện ra ai giống tên Lục Triệt của nhà họ Lục kia.


“Theo tin tức từ tướng gia, quả nhiên Lục Triệt đã về kinh, tướng gia còn nói hắn rất có thể ở trong đám người này nhưng nhiều khả năng là gã đó đã cải trang, vẫn nên càng không dễ để phát hiện ra, các ngươi nhất định phải mở to mắt để nhìn cho kỹ, không được bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.


Hắc Ưng vừa dứt lời, tên thuộc hạ ngẩng đầu hỏi lại.

“Vậy… sau khi tìm được người này, phải xử lý thế nào?”
Hắc Ưng cười đầy kỳ lạ, có vẻ như sau lần cánh tay hắn ta bị cụt, cả người ra trở nên âm u cổ quái.

“Trực tiếp, giết!”
Đêm lặng lẽ trôi qua.

Sáng hôm sau, Tô Diễm dậy sớm tập luyện như mọi ngày, vừa mở rèm bước ra nàng thấy hóa ra còn có người dậy sớm hơn mình.


“Lục Phong, sao ngươi dậy sớm vậy?”
Tô Diễm vừa hoạt động cơ thể vừa đi về phía hắn ta.

Nhìn thấy Tô Diễm, thái độ của Lục Phong vẫn lạnh lùng như vậy: “Không liên quan đến ngươi.


Tô Diễm mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ chuyện Lục Phong là đệ đệ của Lục thị thật thú vị, không ngờ tính tình Lục thị dịu dàng mà lại có một đệ đệ bướng bỉnh như vậy.

Nhớ đến Lục thị, ánh mắt Tô Diễm lại lóe lên rồi lại nói chuyện với Lục Phong như đang nói chuyện phiếm.

“Đúng rồi, ngươi họ Lục đúng không? Ta nghe nói người đứng đầu cuộc tuyển võ lần này của chúng ta, người được vào thẳng Hổ Kỵ Doanh làm phó thủ lĩnh và cả thủ lĩnh lúc trước cũng xuất thân từ võ tuyển cũng có họ Lục giống ngươi.

Nói ra mới thấy mấy người đúng thật là có duyên phận.


Nghe vậy sắc mặt Lục Phong hơi thay đổi, giọng điệu càng trầm hơn.

“Những người này và những chuyện này có liên quan gì tới ta.


Nhưng dường như Tô Diễm đã quyết tâm thăm dò tới cùng, cho dù vẻ mặt hắn ta thế nào nàng cũng nói tiếp.

“Nghe nói vị phó thủ lĩnh Lục này sức khỏe không tốt lắm, hình như là do con gái mất khi còn ít tuổi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh nên trong lòng cũng buồn phiền…”
Có vẻ như câu nói cuối cùng của nàng đã kích thích được Lục Phong.

Lục Phong hét vào mặt Tô Diễm: “Đủ rồi, ngươi đừng nói nữa!”

Tô Diễm bị hắn ta mắng, nàng hơi giật mình nhưng sau đó lại nở nụ cười, một đôi mắt linh động nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, như thể muốn nhìn thấu hắn ta.

“Làm sao vậy, không phải ngươi nói không quen biết bọn họ sao, sao lại kích động như vậy chứ?”
Lục Phong không định nhiều lời với Tô Diễm, hắn ta hít sâu vào một hơi rồi quay người đi thẳng.

Nhưng không ngờ đúng lúc đó một binh lính từ đằng xa phi ngựa tới, vừa cưỡi ngựa vừa hét lên với mấy người bọn họ bên này.

“Dậy hết đi, nhanh lên, thừa tướng đại nhân đến rồi!”
Tô Diễm vừa nghe thấy nói đến hai từ thừa tướng, sắc mặt lập tức lạnh đi.

Bước chân rời đi của Lục Phong cũng lập tức khựng lại, bàn tay hắn ta giấu trong tay áo không khỏi siết chặt.

“Mau mặc quần áo rồi xếp hàng, thừa tướng đại nhân thay bề trên tới đây đấy, lấy lại tinh thần đi nào.


Ngay khi nghe tin Từ thừa tướng sắp đến, người từ các lều trại lần lượt đi ra, còn có người vừa mặc quần áo vừa ăn lương khô, thật sự là thảm hại.

Tô Diễm và Lục Phong thì đã ăn mặc chỉnh tề, đứng xếp hàng lập tức thu hút sự chú ý của người khác.


Đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của Từ thừa tướng đang đi xe ngựa, ông ta vén rèm của xe ngựa ra, nhìn thấy Tô Diễm và Lục Phong, đôi mắt hồ ly của ông ta nheo lại.

Rồi chỉ vào hai người bọn họ.

“Bọn chúng… là ai?”
Tên lính đi theo bên ngoài xe ngựa trả lời.

“Hồi bẩm thừa tướng đại nhân, đó là Tô Đại Cường và Lục Phong, hai người đó đều là những người trẻ tuổi mới ngoài 20.


Nhìn nụ cười lấy lòng của tên lính, khóe miệng Từ thừa tướng hơi cong lên: “Ừm, tinh thần không tồi.


Trong lúc nói, ông ta đã hạ rèm xuống, khoảnh khắc tấm rèm buông xuống giấu đi sát ý trong mắt ông ta!.

Bình Luận (0)
Comment