Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 62


Cửa sau phủ thừa tướng.

Tỳ nữ bên cạnh Lục thị đưa Tô Diễm tới đây, liền phúc thân với cô.

“Lạc công tử, hôm nay phiền ngài đi vô ích một chuyến rồi, đây là tạ lễ phu nhân kêu nô tỳ đưa cho ngài.


Nói rồi, tỳ nữ lấy hà bao trong tay áo ra.

Tô Diễm không chút khách sáo tiếp nhận, cân nhắc một chút, còn không nhẹ.

Cô tiếp cận Từ phu nhân, cần phải cho một lý do, ví như vì tiền, như vậy mới không bị người ta hoài nghi.

Thu bạc lại, Tô Diễm cong môi cười: “Không khách sáo, hãy nói với phu nhân, lần sau muốn gặp, vẫn là quy củ cũ.


“Vâng, nô tỳ biết.



Tiễn Tô Diễm đi, tỳ nữ nhìn xung quanh, thấy không có ai, lúc này mới nhanh chóng rời đi.

Mà chính vào lúc này, Từ Chiêu Chiêu từ phía sau cây đại thụ không xa bước ra, ánh mắt lập lòe.

Nha hoàn cạnh nàng ta thấp giọng nói.

“Tiểu thư, người này nhất định không phải người của phủ thừa tướng chúng ta, còn mặc đồ của gã sai vặt tướng phủ, nô tỳ thấy trong này nhất định có vấn đề!”
Từ Chiêu Chiêu bỗng nhớ tới gì đó, hỏi nha hoàn bên cạnh.

“Có phải đại ca vừa về rồi không.


Nha hoàn gật đầu nói.

“Vâng, đại công tử vừa mới quay về, nhưng lại uống say rồi.


Từ Chiêu Chiêu kết nối tất cả mọi chuyện trong đầu mình một lượt, cuối cùng đạt được một kết luận.

Lục thị, gian díu rồi!
“Thật không nghĩ tới, đại tẩu bình thường nhìn dịu dàng hiền thục, cũng có một mặt thế này.

Hừ, ta nhất định phải nói cho phụ thân biết!”
Vào đêm, Từ thừa tướng vừa về phủ, Từ Chiêu Chiêu đã đến.

“Phụ thân, nữ nhi có chuyện muốn nói với người!”
Lúc này, Từ thừa tướng đang ở trong thư phòng nói chuyện với ai đó, vừa nghe thấy bên ngoài truyền tới giọng nói của Từ Chiêu Chiêu, lập tức vẫy lui người bên cạnh, chỉ để lại một câu.

“Tất cả dựa theo kế hoạch làm việc.



Nói xong, Từ Chiêu Chiêu liền nhấc váy bước vào.

“Phụ thân, nữ nhi có lời muốn nói với người!”
Từ Chiêu Chiêu là con gái út của Từ thừa tướng, bình thường được cưng chiều đã quen, cho nên ở trước mặt Từ thừa tướng cũng không có quy củ như vậy.

Nhưng Từ thừa tướng nhìn thấy Từ Chiêu Chiêu như vậy, không chỉ không trách mắng, ngược lại cười cười.

“Chiêu Chiêu, thế này là sao vậy, chẳng lẽ là ai bắt nạt con?”
Từ Chiêu Chiêu lắc đầu, sau đó áp sát tới bên tai Từ thừa tướng: “Không phải con, là đại tẩu, nữ nhi hôm nay nhìn thấy tỳ nữ của đại tẩu đưa một nam tử trẻ tuổi từ hậu viện ra ngoài, nhìn lén lén lút lút, e là! làm chuyện gì có lỗi với đại ca!”
Từ thừa tướng vừa nghe lời này, ánh mắt lập tức âm trầm vài phần, ý cười trên mặt cũng chợt biến mất, ông ta nghiêm giọng nói.

“Chiêu Chiêu, lời thế này con không thể nói linh tinh.


Từ Chiêu Chiêu bĩu môi: “Thật mà, đây là thật! Đều do con gái tận mắt nhìn thấy, sao lại giả!”
Lục thị gả vào phủ thừa tướng cũng mấy năm rồi, luôn tuân thủ bổn phận, chưa từng làm chuyện gì quá mức, lại thêm nhà mẹ đẻ Lục thị là võ tướng, cho nên Từ thừa tướng đối xử với Lục thị cũng không tệ, sẽ không tùy tiện tin lời nói của Từ Chiêu Chiêu.

“Chiêu Chiêu, vậy con nói xem, người này dáng vẻ thế nào, mặc quần áo gì?”
Từ Chiêu Chiêu hồi tưởng lại.

“Dáng vẻ rất bình thường, vóc dáng cũng hơi gầy nhỏ, mặc quần áo gã sai vặt của tướng phủ chúng ta.



Từ thừa tướng vừa nghe đến đây, liền cười.

“Xem ra con hiểu lầm rồi, bổn tướng đoán, người này chính là gã sai vặt ra ngoài làm việc.


Từ Chiêu Chiêu bĩu môi: “Làm việc, Lục thị có thể làm việc gì chứ?”
Ánh mắt Từ thừa tướng u ám, giống như ông ta đã nhìn thấu tất cả.

Lục thị vì nguyên nhân thân thể, thầm tìm đại phu, điểm này Từ thừa tướng không phải không biết, nhưng rốt cuộc ông ta cũng sắp xếp xong rồi, bất kể là kêu ai đến chẩn trị, kết quả đều như nhau.

Cũng vì có đủ chuyện trước đó, cho nên hiện tại Từ thừa tướng không hoài nghi gì, chỉ xem như Từ Chiêu Chiêu nghĩ nhiều.

Từ Chiêu Chiêu rời khỏi thư phòng, còn có chút tức giận bất bình.

“Phụ thân lại không tin ta, vậy ta tự tìm chứng cứ, hừ! Chỉ cần là gian díu, có lần đầu, vậy sẽ có lần hai, ta không tin không bắt được ngươi!”.

Bình Luận (0)
Comment