Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 89


Tô Diễm nhìn nữ tử bạch y rồi hỏi.

“Người kia đâu rồi?”
“Ai?” Hình như là nữ tử bạch y nghe không hiểu.

“Người đã cứu ta.

” Tô Diễm nói.

Nhắc tới cũng hài hước, mình đã từng gặp nam nhân này hai lần, lần đầu tiên thiếu chút nữa là đã bị hắn giết, lần thứ hai lại được hắn cứu, mà ngay cả họ tên và thân phận của hắn là gì mình cũng không biết.

Nữ tử bạch y nghe vậy, khóe miệng nhẹ kéo.

“Ngươi đang nói tới các chủ của bọn ta đó à? Gần đây các chủ có việc phải đi ra ngoài, ngươi không gặp được ngài ấy đâu, nhưng mà cho dù ngươi có gặp được thì ngài ấy cũng sẽ không để ngươi rời khỏi như vậy, cho nên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn dưỡng thương đi, đợi vết thương lành rồi thì lại nói.

”.


Hãy tìm đọc trang chính ở # ТRU МTRUYEИ.

vN #
Lúc này, trong lòng Tô Diễm có tâm sự, cũng không tiếp tục suy nghĩ đến cùng hàm nghĩa hai chữ các chủ của nữ tử bạch y, cô ừ nhẹ một tiếng rồi nói.

“Ta biết rồi, ta sẽ không đi lung tung.


Cho dù có đi thì cũng đi không được.

Cứ như vậy, Tô Diễm ở trong hang động này chờ đợi rất nhiều ngày.

Mỗi ngày nữ tử bạch y đều sẽ đưa thuốc đến cho cô, thuốc đó càng ngày càng đắng, lần này đắt hơn lần trước, nhưng mà ngay cả như vậy, lần nào cô cũng đều không chớp mắt mà uống hết nó.

Cho đến buổi sáng năm ngày sau, cô vừa mở mắt ra thì đột nhiên lại cảm thấy trong cơ thể có một cảm giác rất kỳ lạ.

Gần như huyết mạch trong thân thể, bao gồm trong mỗi một ngọn tóc của cô đều đang giành lấy cuộc sống mới.

Tô Diễm ngồi bật người dậy, sau đó bước xuống từ trên giường, lại bước vài bước, trong mắt đều là ánh sáng rạng rỡ.

“Mình có thể đi được rồi!”
Trong lòng cực kỳ kích động, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, sau đó trở lại kinh thành, trở lại phủ thất hoàng tử.

Mang theo nhớ nhung ở trong lòng, cô cũng không chú ý đến cái khác, thừa dịp bên ngoài không có người liền đi ra khỏi hang động.

Ngoài hang động là mật đạo đen nhánh, cô không biết mật đạo này đi đâu, nhưng mà cô cũng phải dò xét một phen.


Thế là Tô Diễm cắn răng bước vào hành trình xa lạ này.

Nhưng mà lần này Tô Diễm đã đánh giá cao mình, cho dù có uống thuốc nhiều thì tác dụng cũng phải đến từ từ, cho dù có hiệu quả kỳ diệu thì cũng không thể có khả năng một bước đúng chỗ.

Cho nên, lúc cô đi được nửa đường thì liền bắt đầu cảm thấy thân thể không chịu đựng được.

Cô dựa lưng trên vách tường, bắt đầu thở dốc.

Không biết lúc này cô chạm phải cơ quan nào đó, đột nhiên nghe thấy cạch một tiếng.

Bức tường ở sau lưng bỗng dưng vỡ ra, xuất hiện một lối đi khác, mà lối đi này khác với lúc nãy, cuối cùng cũng đã có ánh sáng, thậm chí còn có tiếng nước.

“Chẳng lẽ đây mới là lối ra?” Tô Diễm nói, nhưng mà trong lòng đã khẳng định suy nghĩ này.

Cô cũng không đoái hoài đến sức khỏe mình như thế nào, kiên trì đi về phía trước.

Nhưng mà càng đi lại càng cảm thấy không thích hợp, bởi vì lối đi chậm rãi biến thành một căn phòng xa lạ, trong căn phòng không trang trí cái gì hết, nhưng mà trông nó lại khá lịch sự tao nhã.

Điểm duy nhất làm cho người ta cảm thấy không thoải mái đó chính là bức bình phong được vẻ hoa sen bằng mực, mang đến cho người khác một loại cảm giác ngạt thở.


Sau tấm bình phong, tiếng nước càng ngày càng gần, thậm chí còn có hơi nước mông lung bốc lên.

Có người đang tắm hả?
Trực giác nói cho Tô Diễm biết mình không nên ở đây lâu, lúc này cô quay người muốn đi, không nghĩ tới là vào lúc mình quay người, khóe mắt thoáng nhìn thấy sa y màu tím trên bức bình phong được chạm khắc, ở bên cạnh sa y có một cái mặt nạ màu đen quen thuộc.

Sao lại là mặt nạ này, chẳng lẽ người đằng sau bức bình phong là!
Có thể là trong lúc nhất thời không thể kiềm chế cảm xúc, hô hấp của cô thoáng dồn dập.

Người đằng sau tấm bình phong đang nhập thiền điều chỉnh hơi thở, dường như cảm giác được cái gì đó, bỗng nhiên mở đôi mắt màu bạc ra.

Một khắc sau, hắn nhấc ngón tay lên, miếng lụa mỏng màu tím đã phủ lên người, một làn sóng nước vô hình tuôn ra từ trong bồn tắm hóa thành từng lưỡi dao băng lãnh trên không trung, mang theo lửa giận chết chóc đang đâm về phía Tô Diễm.

Tô Diễm xoay người, chỉ nhìn thấy băng đao đã đến gần mặt mình.

.

Bình Luận (0)
Comment