.
.
Thật sự là khó chịu, toàn thân cứ như bị lửa đỏ vây quanh, rất nóng, Trùng Trùng đá chăn ra, cởi áo ngủ, chỉ mặc một chiếc quần lót, buồn bực ngồi trên giường.
Nhìn người kia đưa lưng về phía mình dường như đang ngủ rất ngon, Trùng Trùng càng thêm khó chịu. Tại sao Alphonse lại không khó chịu như mình, vì thế cậu đưa tay qua, vỗ lên vai y một cái, “Alphonse, Al…”
Vừa muốn nói gì đó, nhưng hành động bất ngờ của Alphonse khiến cậu ngớ ra, đến khi kịp phản ứng lại, cậu đã bị Alphonse đè xuống dưới.
Nhìn gương mặt đỏ bừng và đôi ngươi nhiễm *** của đối phương, dường như hiểu ra gì đó, Trùng Trùng vừa sợ hãi, lại vừa chờ mong.
Tuy là người Alphonse rất nóng, nhưng cái cảm giác da thịt chạm vào nhau đó khiến Trùng Trùng thấy rất thoải mái, giống như một thùng nước dập tắt ngọn lửa bao quanh cậu.
Thoải mái thật…
“Chết tiệt!” Alphonse nghiến răng nghiến lợi, quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn Trùng Trùng. Thật sự rất khó chịu, thật muốn ôm, thật muốn yêu thương tên tiểu tử trước mắt này, nhưng mà…
Lúc y đưa ra quyết định kết hôn, y cũng không ngờ là chuyện lại phát sinh tới nước này, y chỉ nghĩ là cưới cậu ta xong rồi thôi, không có ý định làm chuyện đó.
Nghĩ vậy, Alphonse đẩy mạnh Trùng Trùng ra, thở gấp dồn dập. Không được, nhất định phải cố chịu đựng, không thể có tình cảm với cậu ta, bằng không sẽ có ngày cậu ta bán đứng mình…
Bất chợt, người Alphonse giật bắn lên, bởi vì Trùng Trùng trơn mềm của chúng ta đã dính chặt trên người y, mở đôi mắt to khờ dại, chớp chớp, “Alphonse, tôi đột nhiên phát hiện, ôm anh thật thoải mái nha…”
Vừa nghe, Alphonse lại cảm thấy mình càng thêm khó chịu, vậy mà con sâu này còn dặm mắm thêm muối, hai tay ôm chặt y, áp gương mặt nóng bừng của mình vào vị trí trái tim y.
Alphonse sắp không nhịn được nữa, như vồ mồi, đẩy Trùng Trùng ngã xuống giường, đôi ngươi màu tím nhìn y chằm chằm, “Trùng Trùng, cậu có biết là tôi đang muốn làm gì không?”
Trùng Trùng đỏ mặt, thật là xấu hổ chết được. Tuy là mơ mơ hồ hồ, nhưng đại khái thì cậu cũng biết là Alphonse muốn làm một ít chuyện thân mật với cậu, cậu cũng muốn, vì thế cậu quyết định: gật đầu.
——- Tác giả sợ Tấn Giang khóa bài, cho nên đã xóa mất đoạn H rồi, mọi người tự YY đi nhé =))) ———
Vào lúc này, trong phủ Bá tước.
“A… a a a a…” Đây không phải là tiếng kêu tình thú, mà là tiếng hét to của Lý Thần.
“Thần Thần, em sao vậy?” Wright đang xem quyển tạp chí ‘Đơn Thuần Là Ái Muội’ kỳ mới nhất.
“Wright, tôi vừa có cảm giác xấu…” Lý Thần lo lắng.
“Cảm giác gì?” Wright buông quyển tạp chí xuống, ôm Lý Thần ngã xuống giường.
“Ừm…” Lý Thần nghĩ nghĩ, “Thì là cảm giác không tốt!”
Wright thở dài một hơi, cởi hết quần áo Lý Thần ra, “Giờ anh sẽ cho em cảm giác rất tốt!”
Lý Thần: “……”
Giờ lại chuyển sang phía Trùng Trùng và Alphonse.
Vừa đánh xong một trận, hai người nằm thở hào hển trên giường, không khí ám muội, Alphonse cảm thấy có hơi mệt, định ôm con sâu nọ ngủ một giấc tới sáng, rồi hãy tắm rửa, bởi vì với y, mỗi lần tắm là cực kỳ vất vả.
Vừa mới xoay người lại đã thấy con sâu nọ run rẩy bò dậy, y cứ nghĩ là cậu muốn đi tắm, vì thế định quay sang ôm cậu, bởi vì hiện tại, cậu không tiện ‘đi đứng’ lắm…
Nào ngờ, con sâu đó dám nhào tới, đè y xuống. Alphonse kinh hãi, trừng to mắt, con sâu này làm gì vậy? Lại thấy Trùng Trùng đưa hai tay sờ soạng trước ngực y.
Dù kỹ thuật rất kém, nhưng lại như có như không đụng chạm vào điểm mẫn cảm, khoái cảm cũng theo đó mà mãnh liệt hơn mấy phần.
Trong lúc Alphonse đang suy nghĩ xem có nên làm thêm lần nữa hay không, thì Trùng Trùng đã ra sức tách hai chân y ra, học theo điệu bộ của y vừa rồi, định thoa Mân Côi cao cho y, khiến y sửng sốt, đen mặt quát: “Cậu đang làm gì đó?”
Trùng Trùng: “Tôi nghĩ là không thể để mình tôi chịu giày vò được, cho nên tôi cũng muốn để anh đau với tôi!”
Mặt Alphonse đen y chang đáy nồi: “Vừa rồi không phải cậu cũng rất thích sao?”
Trùng Trùng ngu ngơ nói: “Vậy tôi cũng sẽ để anh thích một lần nha, vừa rồi trông anh rất vất vả, giờ anh ngoan ngoãn nằm yên đó, tôi sẽ để anh thoải mái!”
Thiếu chút nữa Alphonse đã tức hộc máu: “Vừa rồi tôi cũng rất thoải mái!”
Trùng Trùng bĩu môi, cảm thấy lời của Alphonse không thể tin được chút nào.
Alphonse chợt nghĩ ra một diệu kế, trong thoáng chốc, đôi ngươi màu tím của y hiện lên thần thái gian tà, “Trùng Trùng, vừa rồi cậu có thấy thoải mái không?”
Trùng Trùng nghĩ nghĩ, rồi ngoan ngoãn gật đầu. Tuy là có hơi đau chút, nhưng thật sự là thoải mái, Trùng Trùng là một đứa bé ngoan, trước nay không nói dối bao giờ, nhưng cậu lại không biết, tên vua tà ác nào đó đang đào hố cho cậu nhảy vào.
Alphonse dịu dàng hôn lên trán Trùng Trùng một cái, “Sau này chúng ta nhất định phải làm chuyện này thường xuyên, nhưng Trùng Trùng, cậu có biết không? Làm người phía trên, còn đau hơn cậu gấp mấy lần!”
Trùng Trùng trừng to mắt: “Hả? Vậy tính sao đây?”
Alphonse cười hì hì, nói: “Trùng Trùng nhà chúng ta còn nhỏ, phải nằm phía dưới hưởng thụ, chuyện thống khổ như vậy nên để tôi làm, có được không?”
Trùng Trùng bẻ bẻ ngón tay, rối rắm chết được. Chỉ để một mình Alphonse chịu khổ không tốt lắm, dù cậu cũng có đau, nhưng vẫn rất thoải mái nha, Alphonse lại đau tới vậy…
“Cậu nghĩ đi, để một vị vua làm chuyện này cho cậu, có phải cảm thấy rất vinh dự không?” Alphonse tiếp tục dụ dỗ.
Chuyện này quả là hấp dẫn Trùng Trùng, nhà vua phục vụ cho cậu, ui cha… Vì thế, cậu gật đầu, “Không được đổi ý nha! Để tôi đi lấy giấy bút, chờ ký kết xong, vĩnh viễn không được đổi ý, nói trắng ra là… Ai đổi ý sẽ mang thai!”
Khóe miệng Alphonse giật giật…
.