Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 21

.

.

“Thứ nhất, Alphonse làm gì, Lý Trùng Trùng đều phải nghe theo, không được có nửa câu oán hận, còn phải vui vẻ làm Alphonse vui, nếu Alphonse không vui, đánh mười roi!”

“Thứ hai, Alphonse nói cái gì, Lý Trùng Trùng đều phải phục tùng, không được phản kháng, nhất là chuyện phòng the, Lý Trùng Trùng nhất định phải phục tùng, bằng không làm mười lần, cho tới khi phục tùng mới thôi!”

“Thứ ba, từ nay về sau, cánh của Alphonse sẽ do Lý Trùng Trùng phụ trách, mỗi ngày tắm một lần, bất kể Trùng Trùng có mệt bao nhiêu cũng phải làm, bởi vì Alphonse thích sạch sẽ!”

Cầm ‘gia quy’ trong tay, thiếu chút nữa Trùng Trùng đã trúng gió, cậu run rẩy, giơ tay lên, “Tôi là bạn đời của anh hay quản gia nhà anh vậy, sao anh có thể ngược đãi tôi như vậy chứ… Lại còn đánh mười roi, làm mười lần? Anh nói rõ ra coi!”

Khóe miệng Alphonse giật giật, “Ban nãy chỉ mới là tam tòng thôi, bây giờ chính là tứ đức!” Dứt lời, y đưa bản nháp vừa mới thảo xong cho Trùng Trùng.

Trùng Trùng cầm lấy, lẩm nhẩm:

“Làm bạn đời của vua hành tinh Lala, nhất định phải ra được phòng khách, xuống được nhà bếp, biết lên giường, biết sinh con?” Thấy điều cuối cùng, Trùng Trùng giật giật khóe miệng: “Nè, tôi không sinh con được không?”

Alphonse nhíu mày, “Vậy đổi thành am hiểu các bí thuật phòng the!”

Trùng Trùng đồng học đổ mồ hôi.

Tuy là Trùng Trùng không muốn tuân theo tam tòng tứ đức, nhưng thật bất đắc dĩ, cái mông của cậu vừa khỏi chưa lâu, cậu không muốn để nó nở hoa lần nữa, vì thế mới ngậm ngùi gật đầu đồng ý.

Không phải là ra phòng khách sao? Trùng Trùng tự cho mình là một thiếu niên nhẹ nhàng xinh đẹp, nhìn cũng rất khá, nhất định là không thành vấn đề. Hơn nữa, cậu rất hay ăn hàng, chờ học nấu ăn xong, cậu có thể tự làm mấy món mình thích để ăn, như vậy sẽ không giống như trước đây, bị ngộ độc thức ăn nữa.

Còn chuyện lên giường, Trùng Trùng tự cho là thể lực của mình cũng không tệ lắm, có lăn qua lăn lại trên giường cũng không thành vấn đề, nhưng riêng vụ sinh con, không phải, là am hiểu mấy bí thuật phòng the, aizz… Một người đơn thuần ngây thơ như Trùng Trùng đồng học đột nhiên có xúc động muốn đi coi tạp chí 18+.

Dù sao, gia quy do Alphonse lập, cậu nhất định sẽ tuân thủ hết mình để anh ta không thể nói gì được nữa, bội phục sát đất mới thôi.

Lúc này Alphonse lại đưa một tờ khác tới, Trùng Trùng buồn rười rượi, “Còn nữa à?”

Alphonse cười cười, “Vừa rồi mới là tam tòng tứ đức, giờ là năm điều không cho phép!”

Trùng Trùng nhăn mặt.

“Ngoài tôi ra, không được phóng điện với người khác; ngoài tôi ra, không được tán tỉnh ai nữa cả; ngoài tôi ra, không được ảo tưởng tình thú với bất kỳ tên nào; không được lén tôi đi gặp nhân ngư đó và Guard; không được phép trưng cái mặt thiểu não đó trước mặt tôi!”

Trùng Trùng lập tức bày ra một nụ cười khó coi vô cùng, “Chuyện này mà anh cũng muốn quản?”

Alphonse thở dài, giống một trưởng bối, vỗ vỗ bả vai Trùng Trùng, “Cũng hết cách rồi, thân là chồng của cậu, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ hôn nhân của mình, đề phòng bạn đời của tôi hồng hạnh xuất tường!”

Trùng Trùng phồng má, không nói gì.

Đột nhiên Alphonse cười nói: “Chúng ta đi làm tình đi, để xem cậu có lên giường được không!”

Tới giờ Trùng Trùng mới biết, thì ra lên giường chính là lên giường làm tình. Tuy nhiên, cậu cũng thích làm chuyện đó, nếu vậy thì cứ làm đi, sao lại không làm chứ, nhưng thân thể của Alphonse sẽ chịu không nổi nha.

Ngay khi Trùng Trùng còn đang rối rắm, Alphonse đã ôm cậu lên giường, lột quần áo. Trùng Trùng cắn răng, dù sao thì người bị dày vò cũng là Alphonse, anh ta còn quy định ra nhiều điều khoản như vậy, cho anh ta chết luôn…

Do đó, với sự phối hợp của Trùng Trùng, hai người lại làm cả một đêm.

Phái đoàn của bọn họ chỉ ở lại hành tinh Kana hai ngày một đêm mà thôi, nói cách khác, đến tối, bọn họ phải lên phi thuyền trở về hành tinh Lala. Tự dưng Trùng Trùng lại có cảm giác mình bị lừa gạt.

Rõ ràng ban đầu là nói đi du lịch, vậy mà chỉ đi được có một tẹo, lại còn chưa được tới một địa điểm du lịch nào, sao đã về được chứ. Lúc Trùng Trùng nghe quản gia xà yêu báo cáo lịch trình với Alphonse, môi cậu bĩu ngày một cao.

Alphonse luôn bận rộn quốc sự, chưa hề dẫn Trùng Trùng đi đâu. Cho nên mỗi khi cậu rảnh sẽ đi vòng vòng, phía sau còn có hai bảo tiêu đi theo, nhìn vào có cảm giác như bị giám sát.

Đứng trên đường phố Kana, Trùng Trùng cảm thấy buồn chán vô cùng. Khoan hãy nói tới chuyện cậu chưa quen với cuộc sống ở đây, phía sau cậu có hai tên bảo tiêu dán theo cậu như keo dán sắt, đá mãi không đi. Cậu muốn tới hỏi đường thì hai người bọn họ đã dọa người ta chạy thục mạng rồi.

Trùng Trùng triệt để buồn bực, trên đường cũng không ai dám ngó tới cậu, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi cũng mất rất nhiều dũng khí.

“Trùng Trùng!” Cảm giác có người đang gọi tên mình, nghe còn rất giống tiếng của Lạc Lạc, Trùng Trùng vội vàng quay đầu qua. Tức thì, cậu trông thấy hai tên bảo tiêu đó đang cản Lạc Lạc lại, chắc là định kéo cậu ta tới một nơi nào đó giải quyết.

Trùng Trùng cảm thấy sợi dây thần kinh yếu ớt của mình vụn vỡ, cậu âm mặt đi tới, dùng ngón trỏ chọc mạnh hai bảo tiêu, vừa chọc vừa mắng: “Chọc chết mấy người, chọc chết mấy người!” Hoàng Phu Trùng Trùng

Khóe miệng hai gã bảo tiêu giật giật.

Lạc Lạc nước mắt lưng tròng nhìn về phía Trùng Trùng, nói: “Trùng Trùng, tôi nghe nói tối nay cậu phải về rồi, cho nên định nhờ cậu mang chút đồ về cho mẫu phụ của tôi!”

Trừng Trùng trừng hai bảo tiêu, quát: “Mau buông Lạc Lạc ra, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy một chút!”

Hai bảo tiêu cũng vô cùng chuyên nghiệp đáp lại: “Bệ hạ có dặn là không cho phép ngài nói chuyện với người lạ, cũng không được gặp nhân ngư tên Lạc Lạc, càng không để cho ngài phóng điện lung tung với người đi đường!”

Trùng Trùng đau đầu, mới đầu cậu còn không biết sao lại có bảo tiêu đi theo mình, thì ra đều là Alphonse căn dặn. Thấy Lạc Lạc bị hai bảo tiêu nhấc lên, Trùng Trùng sợ Lạc Lạc rơi xuống đất, vội vàng cầu xin, “Hai anh bảo tiêu, cậu ấy là bạn của tôi, phiền hai người đặt cậu ấy xuống đi mà!”

Hai bảo tiểu nhìn qua thấy Trùng Trùng đang nhìn mình bằng đôi mắt to rưng rưng, trái tim bé bỏng đập loạn nhịp, đỏ mặt.

Trùng Trùng thấy thế, lại nở một nụ cười phúc hậu, “Hai anh bảo tiêu đẹp trai, Lạc Lạc đang có thai, nếu làm rơi cục cưng trong bụng, hai người phải chịu trách nhiệm đó nha!”

Hai bảo tiêu dũng mãnh đành phải khuất phục trước nụ cười đôn hậu của Trùng Trùng, cam tâm tình nguyện buông Lạc Lạc xuống, để hai người nói chuyện với nhau. Chân vừa chạm đất, Lạc Lạc lập tức ôm lấy Trùng Trùng, nói: “Cậu nhớ đưa cái này cho mẫu phụ của tôi, Trùng Trùng, trông cậy hết vào cậu đó!”

Trùng Trùng nhìn bức thư trong tay mình, tuy là cậu rất muốn xem, nhưng vẫn trầm mặc cất vào, sau đó nhìn Lạc Lạc bằng ánh mắt nghi hoặc, thật ra thì cậu vẫn tò mò, muốn biết bên trong là gì lắm.

Quen biết Trùng Trùng từ thuở nhỏ, sao Lạc Lạc không biết là cậu đang nghĩ gì, lập tức giải thích: “Bên trong là giấy chứng minh của mẫu phụ tôi ở hành tinh Kana, còn có một ít tiền và vé phi thuyền, tôi muốn đón mẫu phụ tới đây định cư luôn!”

Trùng Trùng cười rộ lên, “Thật sao? Nhất định chú Xiis sẽ vui lắm! Cậu không biết đó thôi, lúc phát hiện cậu bỏ trốn, chú ấy giận tới nỗi ngất đi! Aizz, giờ mà biết cậu đang sống tốt, lại còn có cả em bé thì nhất định chú sẽ rất vui vẻ nha!”

Lạc Lạc đỏ mặt, nói: “Khó khăn lắm mẫu phụ mới nuôi tôi lớn khôn, vậy mà tôi lại lén bỏ đi, nhất định là ông đau lòng lắm, không chịu tới đây đâu!”

Trùng Trùng vội vàng an ủi, “Không đâu, không đâu, chú Xiis thương cậu nhất mà!”

Bấy giờ Lạc Lạc mới mỉm cười rời đi.

Lạc Lạc đi rồi, Trùng Trùng cũng không có tâm trạng dạo phố nữa, cậu mua mấy thứ linh tinh rồi trở về khách sạn. Dù sao thì chỉ còn lại một chút thời gian nên cũng không thể làm gì, chi bằng trở về khách sạn ngắm cảnh cho rồi.

Thời gian phi thuyền cất cánh là tám giờ tối, Alphonse cũng cho người tới kêu Trùng Trùng đi tham gia buổi tiệc đưa tiễn ở hoàng cung Kana. Sau một loạt những câu khách sáo qua lại, cuối cùng tới bảy giờ bốn mươi lăm phút buổi tiệc tiễn đưa đã kết thúc, phái đoàn giống như đi họp chợ, bước vào phi thuyền vũ trụ.

Từ đầu chí cuối, Trùng Trùng đều buồn bực.

“Sao vậy? Thấy không khỏe à?” Ngay từ đầu Alphonse đã phát hiện Trùng Trùng có gì đó là lạ, lúc vào phi thuyền, hỏi cậu có sao không thì cậu đều không nói gì, đến cả Alphonse cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Không có gì!” Trùng Trùng tức giận, đi nhanh về trước.

Alphonse đuổi theo, giữ chặt tay Trùng Trùng, nói: “Để tôi dẫn cậu tới một nơi!”

Trùng Trùng bĩu môi, không mấy vui vẻ đi theo Alphonse.

Alphonse đi tới chỗ sâu nhất trong phi thuyền, giống như là đi xuống lòng đất. Trùng Trùng không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là phi thuyền nhà vua có bao nhiêu xa hoa đây?

Vất vả lắm mới đi được tới tầng cuối, đập vào mắt cậu chính là một chiếc xe thể thao, Alphonse tự hào, nói: “Thế nào? Có muốn đi hóng gió không?”

Trùng Trùng liếc y một cái, “Giờ chúng ta đang bay trên trời đó nha!”

Alphonse nhịn cười, mở cửa xe đẩy Trùng Trùng vào, nói: “Tôi là vua, nếu như đi lâu quá mọi người sẽ lo lắng. Cho nên tôi đã tạo một ảo ảnh lừa bọn họ, còn chúng ta sẽ tiếp tục ở lại đây chơi!”

Bấy giờ Trùng Trùng mới hiểu rõ, đôi mắt to đầy kinh hỉ, “Thật vậy sao? Chúng ta thật sự có thể ở lại đây chơi sao?”

Alphonse gật đầu, Trùng Trùng cười híp mắt nhích tới, hôn cái ‘chụt’! lên má Alphonse, nụ hôn ấm áp, ấm đến tận đáy lòng y.

“Vậy giờ chúng ta đang ở đâu? Không có trên phi thuyền sao?” Người hôn không có vẻ thẹn thùng, nhìn đông ngó tây, còn đức vua của chúng ta ngồi ở vị trí tài xế thì lại đang dại ra. Hoàng Phu Trùng Trùng

“Á, không có phi thuyền, vậy sao chúng ta trở về đây?” Bỗng dưng Trùng Trùng ý thức được đều này.

Bấy giờ, chẳng biết đức vua vạn năng của chúng ta lấy đâu ra hai giấy chứng minh giả ở hành tinh Kana, nói: “Có thứ này, chúng ta có thể đi phi thuyền vũ trụ hàng không dân dụng về hành tinh Lala!”

“Oa, hay quá nha! Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng đi phi thuyền vũ trụ hàng không dân dụng lần nào, nhất định là rất thú vị! Ưm… Alphonse, thích anh nhất!” Trùng Trùng nói xong, lại hôn lên má Alphonse một cái.

Alphonse cong khóe môi, đắc ý nói: “Ngồi cho vững nha, phương tiện giao thông ở Kana không chậm như ở Lala đâu!”

Dứt lời, chiếc xe thể thao xinh đẹp tựa như pháo hóa rực rỡ, biến mất trong màn đêm…
Bình Luận (0)
Comment