.
.
Trong bệnh viện đế đô, các bác sĩ áo trắng vội vàng đi tới đi lui. Lúc này, đèn trên phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, các bác sĩ ra ra vào vào, khiến người ta nhịn không nổi, tim đập liên hồi, giống như đang sợ có tin xấu truyền ra từ đó.
“Trùng Trùng, Trùng Trùng đâu rồi?” Giọng điệu lo lắng của Lý Thần truyền tới, lúc này Alphonse mới quay sang, giờ trên mặt Lý Thần đã đầy nước mắt, mà Wright đi kế bên trông cũng rất nặng nề.
Lý Thần và Wright vừa định ngủ, nào ngờ Lý Thần lại đột nhiên mở TV lên, thấy đài truyền hình Công Quân đang đưa tin Trùng Trùng đã nhập viện, thế là ông gọi điện ngay cho Trùng Trùng.
Điện thoại không ai nghe, Lý Thần hoảng sợ, vội vàng kéo Wright tới bệnh viện đế đô, nào ngờ đã có rất nhiều phóng viên đang vây bên ngoài, hại ông phải chen lấn nửa buổi trời mới vào trong được.
Nhìn ngọn đèn đỏ trên phòng phẫu thuật, tim Lý Thần như mất đi nửa nhịp.
Thế này, trong mấy bộ phim tình cảm ngược luyến mà ông hay xem, khi phòng phẫu thuật sáng đèn, có nghĩa là người bệnh đang làm phẫu thuật bên trong và xác xuất có thể vượt qua chỉ là 10%.
Cho nên khi nhìn thấy đèn đỏ, Lý Thần mất tinh thần, thiếu chút nữa đã khuỵu xuống. Nếu không phải Wright kịp thời đỡ ông, e là ông đã ngã phịch xuống đất rồi. Hoàng Phu Trùng Trùng
“Sao Trùng Trùng lại như vậy?” Lý Thần nhìn Alphonse, trách cứ.
Alphonse hạ mi, nói: “Xin lỗi!” Ngoài xin lỗi, y không nói được gì. Đây là lỗi của y, nếu không phải tại y, có lẽ Trùng Trùng cũng không lâm vào cảnh sống chết không rõ như hiện giờ.
Lý Thần thở dốc, vung tay lên, cho Alphonse một bạt tai. Âm thanh vang dội, đám bảo tiêu tay cầm kiếm laser tiến lên, cảnh giác, vây quanh nhà vua.
“Các ngươi tránh ra!” Alphonse lau vết máu bên khóe miệng, ngước mặt lên nhìn Lý Thần, “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, cậu ấy nhất định bình an!”
Lý Thần ngồi sụp xuống đất, Wright vỗ vỗ bả vai ông, ý bảo ông đừng đau lòng, giờ vẫn còn đang phẫu thuật, để chờ xem tình hình thế nào đã.
Alphonse nhíu mày, nếu… nếu Trùng Trùng cứ như vậy chết đi thì sao? Vậy y phải làm thế nào đây? Vừa nghĩ tới chuyện cuộc sống sau này của y không còn con sâu ngốc nghếch ấy nữa, Alphonse đã cảm thấy tim mình đau muốn chết.
Không thể… Cậu ấy không thể chết…
Nhiều năm như vậy, chỉ có mình cậu ấy đi vào trái tim y, chỉ có mình cậu ấy mới khiến y vô oán vô hối làm tất cả…
Cậu ấy không thể chết…
Nếu như cậu ấy chết, thì sao y có thể sống được nữa? Bất kể là dùng cách nào, cho dù để linh hồn của cậu nhập vào thân người máy y cũng không tiếc.
Cho dù không có con cái cũng không sao, chỉ cần có cậu cạnh y là được rồi…
“Bệ hạ, ngại quá, Thần Thần quá xúc động rồi!” Wright hành lễ với Alphonse, ra chiều có lỗi.
“Là lỗi của tôi!” Alphonse hạ mi mắt, không muốn nói thêm gì.
Wright thở dài, vỗ vỗ bả vai Alphonse, “Tôi hiểu cảm giác hiện giờ của ngài, nhưng mà, ngài nhất định phải tin tưởng, Trùng Trùng không phải là một đứa nhỏ dễ dàng buông tay, kỳ tích nhất định sẽ phát sinh với những người thật lòng yêu nhau!”
Alphonse gật đầu, y biết, Trùng Trùng không phải là một đứa trẻ dễ dàng buông xuôi như vậy. Cũng giống như lúc cậu còn nhỏ, đôi mắt màu xanh nhạt ấy nhìn thẳng vào y, ánh mắt kiên định khiến y phải động lòng.
Khi đó dù cậu còn nhỏ, nhưng cậu vẫn kiên định hứa hẹn với y, có lẽ, khi đó, bóng dáng của Trùng Trùng đã khắc sâu vào tâm trí y rồi.
Cho nên…
Cho nên lúc bí mật của y bị cậu phát hiện, khi nhớ lại ánh mắt trong suốt ấy, y đã mềm lòng. Y suy ngẫm mấy ngày, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm giết chết cậu, bởi vậy y đã chọn một cách khác để cậu giữ bí mật, đó cũng là cách để y không phải giết cậu.
Nhưng mà… Y không ngờ, vào thời khắc y không muốn giết chết Trùng Trùng, có lẽ, y đã có tình cảm với cậu. Mà cũng có lẽ, ngay cái lúc nhìn thấy cậu lúc cậu còn nhỏ, y đã chẳng thể quên ánh mắt trong suốt, kiên định ấy rồi.
Bỗng nhiên, phòng phẫu thuật tắt đèn, Alphonse vội vàng chạy tới, đợi cửa mở ra.
Đầu viện trưởng đại nhân đổ đầy mồ hôi, khi thấy nhà vua đang đứng ở cửa, ông hoảng hồn.
“Trùng Trùng sao rồi?” Alphonse biết không thể tự tiện tiến vào phòng phẫu thuật, vì thế y cứ ngóng vào trong, hy vọng có thể tìm ra chút gì đó.
Viện trưởng đáp: “Giờ điện hạ Zosya vẫn còn rất yếu, nhưng mà theo tôi thấy, giờ ngài ấy vẫn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, cho nên cần phải tiếp tục quan sát!”
Alphonse đen mặt, đôi ngươi màu tím nhạt nhìn chằm chằm viện trưởng, khiến ông ta toát mồ hôi lạnh. Ông biết mình không thể đắc tội nhà vua, nên run run nói: “Bệ hạ, nếu không có việc gì, tôi xin phép ra ngoài trước, tôi phải đi kê đơn thuốc mới được!”
Ánh mắt của Alphonse khiến viện trưởng đại nhân dựng hết lông tơ, lắp bắp: “Để, để tôi trông chừng, điện hạ Zosya vậy!”
Bấy giờ Alphonse mới vừa lòng, gật đầu.
Vào lúc này, có một bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Tuy là anh ta đang đeo khẩu trang và mũ bác sĩ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một anh chàng đẹp trai, người nọ vừa nhìn thấy Alphonse, đã chạy tới, sống chết túm chặt áo y.
“Cũng sắp sinh tới nơi rồi mà còn làm chuyện như vậy, anh đúng thật là một thằng bạn đời tồi!” Đối phương giận đỏ mặt, “Khó khăn lắm mới có một phôi thai trẻ con xuất hiện ở hành tinh chúng ta, vậy mà anh chỉ nghĩ tới ham muốn của bản thân, thiếu chút nữa đã lấy mạng cậu ta… lầm bầm…”
Mọi người hoảng sợ, cứ nghĩ là Alphonse sẽ giết chết gã bác sĩ này, nào ngờ, bọn họ lại trông thấy đức vua cao cao tại thượng của chúng ta đang cúi đầu, lắng nghe…
Mọi người xấu hổ.
“Nói như vậy, tức là không phải do Trùng Trùng ngã, mà là do sắp sinh sao?” Alphonse im lặng một hồi, mới hỏi.
“Cái gì?” Người nọ hét to, túm áo Alphonse, lay lay mãnh liệt, “Anh có biết không, khi sắp sinh, đừng nói là ngã, cho dù là hành phòng cũng không thể được, tên lưu manh biến thái này, anh dám hành phòng, lại còn để cậu ta bị ngã, a a a a a a, tôi bóp chết anh…”
Dứt lời, anh ta đưa tay tới, muốn bóp cổ Alphonse.
Cũng may là vào lúc này đám bảo tiêu của Alphonse đã kịp thời phát huy tác dụng, xông tới, tách gã nọ khỏi người y, mỗi người giơ một tay, đưa gã bác sĩ hơi bị gầy đó treo lên cao.
Alphonse hỏi viện trưởng, “Sao còn chưa ra?”
Viện trưởng lau mồ hôi, “Sắp, sắp rồi!”
Alphonse liếc gã bác sĩ vẫn còn đang luôn miệng chửi bới đằng kia, hỏi: “Cậu ta là ai vậy?”
Viện trưởng vội vàng đứng thẳng, phủi sạch quan hệ, “A, cậu ta là học giả chuyên môn được mời tới từ viện di truyền học, không phải bác sĩ, cậu ta chỉ ở một bên ghi chép số liệu thôi!”
Alphonse nhíu mày, “Ý của ông là, cậu ta không phải bác sĩ?”
Viện trưởng chột dạ, gật đầu. Sao phải gọi cậu ta tới, bởi vì cậu ta bên hệ di truyền sinh vật, mà điện hạ Zosya mang thai, hơn nữa còn là phôi thai, không phải trứng, cho nên ông mới mời học giả có kinh nghiệm tới, dù sao thì cậu ta cũng là học giả nghiên cứu bên lĩnh vực di truyền, dĩ nhiên là cũng có di truyền học ở địa cầu.
“Tức là, cậu ta không phải bác sĩ, mà lại biết Trùng Trùng nhà ta sắp sinh, còn các ông là bác sĩ mà lại không biết?”
Tim viện trưởng đại nhân đập mạnh mấy cái.
“Mấy người bảo thời gian Trùng Trùng mang thai tầm mười tháng, nhưng cậu ta lại nói thời gian mang thai chỉ khoảng bảy tháng, ông nói xem, cuối cùng là ta nên tin ai đây?” Giọng nói lạnh lùng ấy vang lên bên ngoài phòng phẫu thuật lại càng khiến bầu không khí trở nên áp lực vô cùng. Hoàng Phu Trùng Trùng
Viện trưởng sợ tới mức hai chân như nhũn ra, “Bệ hạ, bởi vì tình trạng mang thai của điện hạ Zosya tương tự như giống cái ở địa cầu, cho nên, chúng tôi nghĩ là điện hạ cũng phải mang thai mười tháng!”
“Trùng Trùng không phải giống cái!” Alphonse kiên quyết phủ định.
“Tôi… Tôi biết!” Viện trưởng bỗng có xúc động muốn chạy trốn.
“Sau này bệnh viện đế đô phải cố gắng nghiên cứu di truyền sinh vật, câu này, ta không muốn phải nói lần thứ hai!”
“Dạ, dạ, tôi biết rồi!” Viện trưởng cúi đầu, khom lưng, cũng may là không có bị cách chức, may quá, may quá…
Lúc này, Alphonse mới liếc sang cậu trai trẻ còn đang lơ lửng trên không trung, “Ta sẽ tài trợ cho cậu nghiên cứu khoa học, cậu tới làm bác sĩ riêng cho Trùng Trùng nhà ta đi!”
Bấy giờ, gã đang chửi ầm ĩ ấy mời dừng lại, mở to mắt nhìn Alphonse.
“Nể tình cậu có công cứu Trùng Trùng, ta sẽ không giết cậu, cậu có biết hành động ban nãy của cậu đã hình thành tội danh tập kích và mạo phạm nhà vua hay không? Theo pháp luật mà nói, cậu phải bị giam cầm suốt đời!”
Gã nọ run lên, giờ này anh ta mới phát hiện là hành động vừa rồi của mình ngu xuẩn tới mức nào, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh luôn. Anh ta… anh ta thế nhưng muốn bóp chết nhà vua… E là trong lịch sử cũng chỉ có mình anh ta rồi!
Trùng Trùng được đưa ra, nhìn gương mặt tái nhợt của Trùng Trùng trên xe đẩy, Alphonse càng thêm đau lòng, vì thế, áp lực của viện trưởng càng lớn.
“Sao mặt cậu ấy lại tái quá vậy? Mau chuẩn bị thuốc dinh dưỡng đi!” Alphonse nói.
“Bệ hạ, hiện giờ điện hạ còn rất yếu, không thể tùy tiện bổ sung nhiều chất dinh dưỡng, sẽ có tác dụng phụ!” Viện trưởng lau mồ hồi, ông là bác sĩ, nếu được, ông đã sớm tiêm rồi, sao còn chờ nhà vua nhắc nhở chứ!
Trầm mặc năm phút đồng hồ.
“Sao cậu ấy còn chưa tỉnh?” Alphonse có chút nôn nóng, đừng nói là Trùng Trùng sẽ ngủ mãi không tỉnh nha!
“Vì tác dụng của thuốc cho nên điện hạ vẫn còn đang ngủ say. Tuy nhiên, chắc ngài ấy cũng sắp tỉnh lại rồi!” Viện trưởng đại nhân đáp.
“Ông xác định là cậu ấy có thể tỉnh?” Alphonse không tin, hiện giờ trong lòng y, viện trưởng giống như gã lang băm, không có tí xíu địa vị nào.
“Có thể tỉnh!” Viện trưởng lệ rơi đầy mặt.
Trong lúc viện trưởng còn đang mải mê phân tích cho Alphonse thì Trùng Trùng đã mở hai mắt, khiến họ đều thở phào một hơi. Alphonse thở phào là vì Trùng Trùng đã tỉnh, đã sống lại rồi. Còn viện trưởng thở phào là vì cuối cùng ông cũng thoát khỏi cảnh phải nghe nhà vua lải nhải.
Trùng Trùng cảm thấy mí mắt mình rất nặng, vất vả lắm mới mở được ra, thì đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt đầy lo lắng của Alphonse. Trong đôi ngươi màu tím nhạt như bảo thạch ấy giờ lại hằn đầy tia máu.
“Alphonse, sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Trùng Trùng sờ sờ mặt mình, cậu còn tưởng là trên mặt mình dính hạt cơm.
“Không có gì, chỉ là rất nhớ em thôi!” Alphonse xoa nhẹ đầu cậu, hỏi khẽ, “Bụng còn đau không?”
Trùng Trùng mở to hai mắt, lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không đau, không biết có phải là ngộ độc thức ăn hay không, vừa rồi đau muốn chết luôn!”
Theo bản năng, Trùng Trùng đưa tay sờ bụng. Sau đó, mặt cậu càng thêm tái nhợt.
“Sao vậy? Lại đau à?” Thấy sắc mặt Trùng Trùng thay đổi, Alphonse vội hỏi ngay.
Trùng Trùng ủ rũ, đáp: “Alphonse, bụng tôi không có…”
“……”
“Ô ô ô ô, sao tôi vừa tỉnh ngủ thì bụng đã mất rồi? Có phải là cục cưng của tôi không còn nữa?” Trùng Trùng gấp đến độ sắp khóc tới nơi, “Cục cưng của tôi đâu rồi, chẳng lẽ tôi không phải mang thai mà là táo bón sao?”
Lúc này Alphonse mới phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề, y quay đầu lại, nói với viện trưởng vừa định bỏ chạy, “Con ta đâu?”
“Gì?” Viện trưởng nghi hoặc, hỏi.
“Trùng Trùng nói bụng cậu ấy nhỏ lại, con của chúng ta đâu? Sao lại không thấy?” Mặt Alphonse đen xì, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống viện trưởng đại nhân.
Bấy giờ viện trưởng mới rõ đầu đuôi, đáp: “Đang ở trong phòng dành cho trẻ sơ sinh, chẳng lẽ y tá không có nói với bệ hạ sao?”
Alphonse trừng to mắt, hồi tưởng lại, hình như đúng là có một người ôm một cục gì đó tới hỏi y, “Bệ hạ, ngài có muốn nhìn em bé hay không?”
Khi đó Alphonse đang chìm đắm trong thống khổ cho nên làm gì có tâm trí để ý tới em bé gì nữa? Vả lại… Y tá đó cũng quá sơ ý rồi, sao lại không thêm từ ‘của ngài’ chứ? Như vậy, thì y đã biết đó là con của mình rồi!
“Ô ô ô ô, Alphonse, chẳng lẽ là táo bón thật sao? Làm hại tôi mừng hụt rồi!” Trùng Trùng bẻ bẻ ngón tay.
“Không phải đâu, cực cưng đã được sinh ra rồi!” Alphonse khẳng định, sau đó bảo viện trưởng đi ẵm em bé tới, còn y thì an ủi Trùng Trùng, “Thật không phải là táo bón đâu, khi nãy em đã sinh cục cưng ra rồi!” Hoàng Phu Trùng Trùng
Trùng Trùng bĩu môi, “Sao tôi không biết là tôi có sinh cục cưng?”
“……” Alphonse cũng không biết.
“Anh không cần phải nói dối để an ủi tôi, tôi biết, tôi là táo bón, chứ không phải có em bé!”
“……”
“Aizz, xả ra rồi, giờ thấy người thoải mái thật!”
“……”
“Bụng cũng nhỏ hơn nhiều rồi, Alphonse, tôi lợi hại lắm phải không? Táo bón mà còn khiến bác sĩ cho là tôi mang thai!”
“……”