.
.
Trùng Trùng do bị cảm mạo nên ở nhà xem truyền hình trực tiếp, Alphonse không cho cậu đi, bắt phải ở lại chờ. Lo lắng cho hai người, cậu chỉ có thể xem TV, nhìn chăm chăm vào động tác của hai người họ.
Nào ngờ… Bí mật vẫn bị bại lộ dưới con mắt của rất nhiều người.
Ai cũng không ngờ, vào thời điểm cuối cùng, Đoàn Đoàn lại bay lên. Thật ra, chỉ cần mang vòng cổ vào cho vương tử là nghi thức đã hoàn thành, sẽ không sao nữa, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. heobibi89.wordpress.com
Hắt hơi một cái, Trùng Trùng cau mày, không khỏi lo lắng cho Alphonse và Đoàn Đoàn.
Bỗng nhiên, cửa bị đá ra, Alphonse đen mặt, ôm Đoàn Đoàn xông vào, vẻ mặt ngưng trọng.
“Alphonse!” Trùng Trùng trừng to mắt, cậu muốn khóc, mũi cậu ê ẩm, hốc mắt ươn ướt, “Tính sao bây giờ? Có khi nào bọn họ lật đổ anh không?”
Alphonse ôm Đoàn Đoàn, ôm thật chặt. Y cúi đầu, vùi vào cổ Trùng Trùng, Đoàn Đoàn giãy khỏi tay y, vỗ cánh, bay lên không trung nhìn cảnh này.
“Alphonse…”
“Đừng nói gì cả, hãy để tôi ôm em một lát!” Alphonse trầm giọng, sau đó ôm cậu, siết thật chặt.
Bị những người đó phát hiện thì sẽ thế nào đây? Có phải là giống như trước đây, bị bắt vào phòng thí nghiệm nghiên cứu, nhẹ thì lấy một bình máu, nặng thì mổ bụng.
Họ dùng xích sắt mở cánh y ra, giống như sủng vật, khóa y lại.
Cuộc sống như thế, y không muốn tiếp tục nữa.
Y sợ, sợ những chuỗi ngày đầy tra tấn, không bình yên đó, y sợ những kẻ mặc áo trắng, quái gở đó thí nghiệm luồng điện lên người y.
Sự sợ hãi ấy giống như một hố đen khôn cùng, nó đang hút y vào, đẩy xuống địa ngục.
Hít một hơi thật sâu, Alphonse nói: “Em có bằng lòng bỏ trốn cùng tôi không?”
Trùng Trùng ngẩn người, trong nhất thời không biết phải làm thế nào.
Cậu đương nhiên là muốn ở cùng Alphonse, nhưng cho dù có bỏ trốn cũng có ích gì, thân phận của y sớm muộn gì cũng bị lộ, họ có thể trốn tới đâu đây? Chi bằng cứ dũng cảm đối mặt.
Trùng Trùng vội vàng nhích tới, cắn một ngụm thật mạnh lên cằm Alphonse, “Tôi không muốn bỏ trốn với anh, đây là nhà của chúng ta!”
Alphonse run lên, đôi ngươi màu tím nhạt trở nên sâu thẳm, ngực phập phồng, giống như đang cực lực nhẫn nại gì đó.
“Hai người không thể đi!” Lý Thần và Wright tham gia nghi thức đã tới nơi, họ trừng Alphonse, nói: “Thật ra vào cái lúc ngài quyết định cưới Trùng Trùng là đã chuẩn bị sẵn tinh thần là mọi người sẽ biết được bí mật ấy, vậy tại sao đến lúc này ngài lại lùi bước?”
Alphonse há miệng, không biết phải nói gì. Khi đó y cứ nghĩ là mình sẽ không yêu con sâu ngu ngốc này, khi đó y cũng không biết, y sẽ có một đứa con ràng buộc.
Khi đó, y nghĩ là nếu như bị phát hiện, tự y bỏ trốn là được. Nhưng bây giờ không giống trước nữa, y không bỏ được Trùng Trùng, không bỏ được cốt nhục của mình.
“Alphonse, ngài không phải là ngoại tộc gì cả, ngài là sứ giả của Thần linh, ngài là quý tộc trong quý tộc, sẽ không có ai làm được gì ngài đâu, hãy tin tôi!” Lý Thần cầm tay Alphonse, ánh mắt chân thành. Hoàng Phu Trùng Trùng
Alphonse đang do dự.
“Alphonse, nếu như phải sống lén lút, chi bằng để mọi người chấp nhận ngài!” Wright nói, “Chiến công của ngài, không kẻ nào có thể so sánh được, ngài xứng đáng được phục tùng hơn là phải bỏ trốn!”
“Alphonse, đừng đi, tôi muốn anh để mọi người nhìn thấy đôi cánh xinh đẹp này, không muốn anh phải trốn tránh nữa!” Trong đôi mắt Trùng Trùng chứa đầy nước mắt.
Cuối cùng, Alphonse nhắm mắt lại, qua một lúc sau, mới gật đầu.
Vào lúc này, quản gia xà yêu tới gõ cửa, cười nói: “Bệ hạ, viện trưởng lão mời ngài dự hội nghị khẩn cấp, mong ngài nhanh chóng tham gia!”
Nhìn thấy nụ cười có chút mất tự nhiên của quản gia xà yêu, tâm Trùng Trùng nặng trĩu, quả nhiên là mọi người vẫn để ý.
Alphonse gật đầu, trong nháy mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, “Ừm, biết rồi, ta sẽ đi ngay!”
Hôn nhẹ lên chóp mũi Trùng Trùng, Alphonse nói: “Tôi yêu em!”
Ngữ khí thật thản nhiên, khiến trái tim Trùng Trùng đau đớn, rất đau. Nhìn đôi mắt tà mị ấy, giờ khắc này, ẩn trong đó là sự chân thành, còn có… bất đắc dĩ…
Trùng Trùng há miệng, muốn đáp lại câu tôi cũng yêu anh, nhưng lại bị Alphonse lấy tay che đi, y cười khẽ, “Những lời này, hãy để tôi trở về rồi nói, có được không?” heobibi89.wordpress.com
Trùng Trùng rơi nước mắt, gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng cô độc của Alphonse, đột nhiên Trùng Trùng thật muốn bước tới, giữ chặt tay y lại, khẩn cầu, hãy mang tôi đi, tôi cũng không muốn đối mặt.
Bởi vì cậu sợ Alphonse sẽ không trở về.
Lý Thần vỗ vỗ bả vai Trùng Trùng, nói khẽ, “Đừng gấp, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi!”
Từ nhỏ Trùng Trùng đã thích ba ba Lý Thần, nghe ông nói vậy, cậu mới thấy vững lòng một chút.
“Ba sẽ mang Đoàn Đoàn theo, ở lại đây e là có thể gặp nguy hiểm! Trùng Trùng, con ở lại đây chờ Alphonse trở về, không được phép đi lung tung, có biết không?” Lý Thần vẫy tay với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn bay xuống. Thừa dịp, ông ôm chặt bé lại, không cho bé tiếp tục bay lên không trung.
Trùng Trùng gật đầu, giờ cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Giờ này, đột nhiên Trùng Trùng lại thấy hối hận, nếu như Đoàn Đoàn là sâu, có lẽ hôm nay đã không xảy ra chuyện thế này, cũng không cần phải sợ Alphonse vì một đôi cánh xinh đẹp mà mất đi tất cả.
Ở lại trong cung đợi thật lâu, Trùng Trùng cảm giác như mình đã trải qua mấy thế kỷ. Alphonse vẫn chưa về, quản gia xà yêu cũng không ở đó, cậu có muốn tìm anh ta hỏi chút chuyện cũng không ai trả lời.
Gọi điện cho Guard, nghe nói là anh ta đang họp, Trùng Trùng hoàn toàn không biết phải làm gì, sau cùng cậu mở máy tính, lên mạng tìm hiểu một chút tin tức.
Vừa mở web đã thấy tin Alphonse và Đoàn Đoàn đột nhiên mở cánh bay lên, biến mất ở lễ đường đã tràn ngập khắp nơi.
Nói dễ nghe một chút là đột biến gien, khó nghe một chút là ngoại tộc, có thể mang tới vận rủi, khiến hành tinh Lala bị hủy diệt.
Thậm chí có một số người còn phỉ báng cả Trùng Trùng, họ nói cậu là yêu quái mê hoặc Alphonse, cũng vì Alphonse cưới cậu, cho nên mới mọc ra đôi cánh, sinh ra một đứa con quái dị.
Có người còn đề nghị đưa Đoàn Đoàn tới phòng thí nghiệm, giải phẫu nghiên cứu. Từ lâu, Trùng Trùng đã khóc không thành tiếng, sao bọn họ lại tàn nhẫn như vậy? Đoàn Đoàn còn rất nhỏ, vậy mà bọn họ lại nhẫn tâm thốt ra những câu ác độc như thế?
Trùng Trùng tắt máy tính, ngồi xuống salon, ôm hai đầu gối.
Cuối cùng thì cậu cũng hiểu tại sao Alphonse phải cố che giấu đôi cánh của mình như vậy. Chính vì chủng tộc của họ quá ít, cho nên những người khác mới gạt bỏ y, cảm thấy y là ngoại tộc.
Sau khi đọc xong những dòng bình luận trên mạng, Trùng Trùng gần như có thể tưởng tượng được rằng, Alphonse bị trói lại, y bị đủ loại ống tiêm và các dụng cụ ghim vào trong cơ thể.
Trùng Trùng lắc đầu, đừng, đừng đối xử với anh ấy như vậy…
Giờ cách thời điểm Alphonse đi đã là năm tiếng đồng hồ, Trùng Trùng cứ chờ như vậy, cậu nhìn chăm chăm ra cửa, hy vọng kỳ tích xuất hiện, Alphonse sẽ nở nụ cười bước vào, trong tay là tã lót cho con.
Hình ảnh ấm áp ấy, có phải sau này sẽ không còn xuất hiện nữa không?
Trùng Trùng vùi đầu vào giữa hai chân, đôi vai run lên.
Thật sự hối hận, cậu thật sự hối hận…
Cậu không muốn mạo hiểm, bỏ trốn cùng Alphonse cũng được, cùng Alphonse sống những ngày tháng cực khổ cũng tốt, cậu không muốn nhìn thấy Alphonse và Đoàn Đoàn bị người ta xem như quái vật, mang ra nghiên cứu.
Không muốn…
Một chút cũng không muốn…
Nhưng, với đôi tay nhỏ bé của cậu, cậu có thể cho Alphonse dựa vào sao?
Để y rời khỏi trong cô độc, một mình đối đầu với sợ hãi. Còn cậu, lại không ở cạnh y.
Bỗng nhiên, trong tòa thành vắng lặng vang lên tiếng bước chân, Trùng Trùng ngẩng mạnh đầu lên, nhảy xuống salon…
Đến giờ cậu mới phát hiện, thì ra ngôi nhà của họ lại lớn tới vậy, mỗi một bước đi cứ như đang giẫm lên mảnh thủy tinh, đau không phải là chân mà là tâm.
Khi nhìn thấy người để tóc dài, mặc trường bào, Trùng Trùng dừng bước, hạ mi mắt, nắm lấy góc áo của mình.
“Xin chào, cậu có khỏe không?” Người nọ cười nói.
Trùng Trùng nhíu mày, “Guard, sao anh lại tới đây?”
Guard nhún vai, “Tôi tới là để chuyển lời giúp bệ hạ!”
Trùng Trùng mở to mắt, “Vậy anh ấy đâu rồi? Sao anh ấy không về?”
Guard cười đáp: “Ờ, ngài ấy bàn bạc quốc gia đại sự với các trưởng lão, chắc là tầm hai ngày nữa mới trở về, ngài ấy bảo cậu chăm sóc cho con, chờ ngài ấy trở về!”
Trùng Trùng nhíu mày, chỉ thấy Guard cầm tay cậu, không biết là nhét vào trong thứ gì. Sau đó, nháy mắt với cậu, trong thoáng chốc Trùng Trùng đã hiểu.
“Ừm, được rồi, vậy tôi sẽ ở đây chờ anh ấy về!” Trùng Trùng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng hai tay cậu lại siết chặt.
“Như vậy, tôi về trước đây, đang bận lắm!” Guard nói, “Những người này là phái tới để bảo vệ cậu, điện hạ, cậu an tâm ở lại đây đi!”
Trùng Trùng tiễn Guard ra ngoài xong, đã có mấy thị vệ tới, canh giữ ở cửa, “Bệ hạ đi vắng, các trưởng lão bảo chúng tôi tới bảo vệ cho điện hạ!”
Trùng Trùng gật đầu, ngoan ngoãn trở vào trong.
Còn chưa kịp xem thứ trong tay mình, lại có rất nhiều người hầu xuất hiện, xem thân thủ của bọn họ, hoàn toàn không gầy yếu như người hầu, mà đều cường tráng. Trùng Trùng biết, giờ cậu đang bị giám thị. heobibi89.wordpress.com
“Ui, tôi mệt mỏi quá, mấy người ra ngoài cửa canh chừng đi, tôi muốn ngủ một lát!” Trùng Trùng ngáp dài một cái, ngoan ngoãn trèo lên giường.
Có người lén đi vào, thấy Trùng Trùng thật sự đang ngủ, mới thở phào, trở ra ngoài.
Vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, dây thần kinh đang căng thẳng của Trùng Trùng mới thả lỏng xuống, cậu trốn vào trong chăn, mở mảnh giấy nho nhỏ ấy ra.
Giấy đã bị mồ hôi của cậu làm ướt, lem ra, có chút mơ hồ, nhưng Trùng Trùng vẫn nhìn thấy dòng chữ ghi trên ấy: [Năm ngày sau, hai giờ sáng, mang theo Đoàn Đoàn, gặp ở phía sau hoa viên hoàng cung.]
Trùng Trùng siết chặt mảnh giấy, dòng lệ theo khóe mắt chảy xuống.
Năm ngày, nói cách khác, Alphonse đi chuyến này, là không thể trở về…
Giả vờ ngủ một lát, sau đó Trùng Trùng cứ một mực đòi tới phủ bá tước dùng bữa tối. Vì thế, đám tùy tùng ấy lại theo phía sau cậu.
Trùng Trùng đột nhiên xuất hiện, khiến Lý Thần kinh ngạc. Ông trách cứ, “Con đang làm gì vậy? Không phải ba đã bảo con ngoan ngoãn ở nhà chờ rồi sao?”
Trùng Trùng cười nói, “Con chỉ là đột nhiên muốn ăn cơm do ba ba làm, với lại buổi tối không có con, Đoàn Đoàn sẽ ngủ không yên!”
Lý Thần cảm thấy thật kỳ quái, nhưng ông cũng không hỏi nhiều, thở dài một cái rồi đi làm cơm chiều cho cậu.
Nhìn theo bóng lưng của Lý Thần, Trùng Trùng cảm thấy mũi mình cay cay, ba ba đã nuôi cậu nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu lại chọn cách lén lút bỏ ông mà đi.
Ba ba, con xin lỗi…
Lý Thần nấu món thịt kho tàu, canh trứng, còn có thêm mấy món rau dưa. Tuy không phong phú, nhưng lại ấm áp vô cùng, Trùng Trùng cười, giải quyết sạch cả mâm cơm.
Ăn tối xong, Trùng Trùng thật tự giác mang chén đi rửa sạch sẽ. Đoàn Đoàn không biết đi, bé chỉ có thể dùng hai cánh thay thế cho đôi chân, bay tứ phía, khi thì bay lên trần nhà, khi thì bay trên đầu tủ.
Tất cả mọi người không ai lo lắng gì mấy, cứ để bé tự do bay lượn, chỉ cần đừng đụng vào tường là được.
Dường như Lý Thần cũng rất sốt ruột, Wright vẫn chưa về nhà. Nghe Lý Thần bảo phải ra ngoài một chút, Trùng Trùng chỉ có thể ngoan ngoãn ở phủ bá tước thêm một hồi, rồi lén lút ôm Đoàn Đoàn về hoàng cung.
Tuy là thái độ của đám tùy tùng ấy rất cung kính, nhưng lại khiến cậu có cảm giác họ đang mất kiên nhẫn. Trùng Trùng cũng không nói thêm gì, lòng cậu đã hiểu, cậu ôm Đoàn Đoàn, ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ của mình.
Năm ngày, trong năm ngày này, sống một ngày cứ như một năm. Trùng Trùng rất nghe lời, những người đó cho cái gì, cậu sẽ ăn cái nấy, nhưng sau khi dùng xong, cậu sẽ lén đi vào toilet trong phòng ngủ nôn ra. Bởi vì cậu phát hiện là sau khi dùng chúng, cậu sẽ ngủ suốt mười hai giờ liền, cho nên, sau này cậu không ăn những thứ đó nữa. Hoàng Phu Trùng Trùng
Cũng may là Lý Thần có thể vào đây, ông mang theo một ít lương khô, bánh bao này nọ, Trùng Trùng mới không bị đói chết, mỗi ngày sau khi dùng xong, cậu sẽ giả bộ ngủ.
Cậu không dám ăn nhiều, bởi vì đến khi chạy trốn, lương khô là tuyệt không thể thiếu. Cho nên mỗi lần cậu chỉ dám ăn một ít, thậm chí có lúc cậu còn uống sữa bột cùng Đoàn Đoàn.
Cũng may là những người đó còn chút lương tâm, cho Đoàn Đoàn uống sữa bột mà không bỏ thêm gì, hai người uống chung cũng xem như yên tâm.
Trùng Trùng cũng không dám lên mạng xem cư dân mạng nói gì, cậu sợ bọn họ sẽ buộc các trưởng lão đưa Alphonse và Đoàn Đoàn vào phòng thí nghiệm nghiên cứu.
Cứ như vậy, trong gian phòng ngủ ngăn cách với bên ngoài, Trùng Trùng đã vượt qua năm ngày.
Chỉ còn hai tiếng nữa là hai giờ sáng, Trùng Trùng lo lắng, bởi vì muốn tránh khỏi những người đó rất khó khăn, cậu có muốn đánh cũng đánh không lại bọn họ, lại còn phải bảo vệ cho Đoàn Đoàn, Trùng Trùng cảm thấy nhất định mình sẽ bị bọn họ đánh chết.
Nhưng mà, cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng tuyệt đối không để Đoàn Đoàn vào phòng thí nghiệm giải phẫu, cũng không để cho Alphonse bị giam trong phòng thí nghiệm, bị nghiên cứu như chuột bạch.
Nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ say, Trùng Trùng thở dài, thật là, không chút lo lắng cho chuyện trong nhà…
Đột nhiên, Đoàn Đoàn mở to hai mắt ra, vầng sáng màu vàng nhạt vây quanh người bé. Ngay sau đó, bé bay lên không trung, cười khanh khách.
Trùng Trùng nghĩ là Đoàn Đoàn nghịch ngợm, cậu sợ tới mức nhảy dựng lên muốn kéo bé xuống dưới, nào ngờ Đoàn Đoàn lại trừng mắt, tỏ vẻ thần bí, lại còn để ngón trỏ bên môi mình.
Trùng Trùng biết, Đoàn Đoàn bảo cậu nói nhỏ thôi. Vì thế, cậu cũng im lặng, nhìn bé.
Đoàn Đoàn kêu lên ô ô, không biết đang nói gì, sau đó bay ra khỏi cửa sổ. Trùng Trùng còn chưa kịp hô lên, Đoàn Đoàn đã bay mất dạng, cậu cũng không để ý bên ngoài có ai không, xông ngay ra ngoài.
Lúc cậu lao ra tới ngoài, lập tức trợn mắt há mồm.
Bởi vì, những người hầu, thị vệ đều đang nằm la liệt trên đất, giống như đang ngủ.
Trùng Trùng bạo gan đá bọn họ mấy cái, thấy không có phản ứng, lúc này Đoàn Đoàn lại xuất hiện, ô ô a a gì đó, cứ như bé đang nói cho ba ba mình biết, bé là anh hùng.
Thấy có đá thế nào những người đó cũng không tỉnh lại, Trùng Trùng lập tức xoay người chạy vào trong phùng ngủ, lấy hết tiền bạc, sau đó lại chạy vào bếp lấy một ít bánh mì khô và sữa bột cho Trùng Trùng.
Trùng Trùng đeo túi trên lưng, Đoàn Đoàn còn đang ngoan ngoãn bay bay trên không trung, bé bay rất thấp, chỉ ngang hông Trùng Trùng.
Hơi thở phả vào trong không khí, tâm Trùng Trùng kích động vô cùng.
Lúc cậu đi tới phía sau hoa viên, bên trong trống rỗng, không có một ai. Cậu đợi thật lâu, ngay khi cậu nghĩ là Alphonse không ra được, thì mấy khóm hoa hồng ở xung quanh rung lên, ngay sau đó, một cái bóng đen đã di chuyển tới dần.
“Ưm…” Trùng Trụng bị dọa đến sắp la to, nhưng ngay một giây sau, bóng đen đó đã che miệng cậu lại, nói khẽ vào tai cậu, “Là tôi!”
Trong khoảnh khắc nghe được tiếng của Alphonse, trái tim đang treo lơ lửng của Trùng Trùng mới hạ xuống, cậu xoay người, ôm chặt Alphonse.
“Chúng ta không có thời gian, đi nhanh lên!” Alphonse kéo Trùng Trùng ra, nhìn bốn phía, sau đó ôm Trùng Trùng chạy ra ngoài cung.
Trong cung có rất nhiều Ngân Dực Long, Alphonse ôm Trùng Trùng và Đoàn Đoàn lên, biến mất trong bóng đêm.
Có thứ gì nong nóng chảy vào trong cổ mình, nhột nhột, Trùng Trùng đưa tay sờ sờ, trên bàn tay trắng nõn đều là máu tươi, cậu quay qua, kinh ngạc, trừng to mắt.
Đây là Alphonse sao? Người tao nhã ấy giờ cả người đầy máu đen, đến cả đôi cánh đang mở ra, lông chim trắng như tuyết ấy cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
“Tôi không đau!” Alphonse nói.
Trùng Trùng ừ một tiếng, nén nước mắt, tự nhủ với lòng không thể khóc, cậu không thể trở thành gánh nặng cho Alphonse.
Bay trong đêm tối một hồi, bỗng nhiên, có tiếng ồn ào truyền tới từ phía sau. Ngay sau đó, màn đêm bị tia sáng chiếu vào và ở phía trước cũng xuất hiện mấy chiếc máy bay chiến đấu kiểu mới nhất, vây bọn họ lại.