.
.
Sáng hôm sau, Trùng Trùng thức giấc, giật mình phát hiện là không thấy Alphonse đâu cả. Vì thế cậu gọi con dậy, tìm khắp thành bảo mấy lần, nhưng cũng không tìm thấy một cọng lông của Alphonse, Trùng Trùng hoài nghi, không biết có phải chuyện hôm qua là ảo giác của cậu hay không.
Đang buồn rầu, thì quản gia xà yêu đã dẫn Guard vào. Thấy Trùng Trùng mặc đồ ngủ, nhìn mình bằng ánh mắt mờ mịt, quản gia xà yêu thật hiểu chuyện, nói với tiểu chủ nhân của mình rằng, Alphonse đi công tác rồi.
Nhưng mà, tại sao Guard lại tới đây? Trùng Trùng nhìn về phía Guard, chớp chớp, bỗng nhiên cậu có một cảm giác không tốt.
“Ờ, thật ra, tôi là phụng lệnh bệ hạ tới chăm sóc cho điện hạ!” Guard hành lễ, anh ta vẫn mặc bộ quần áo chẳng ra gì, tay còn cầm chiếc quạt, rất là nhàn nhã.
“Ủa?” Không lẽ Guard bị biếm làm người hầu rồi sao?
Dường như đoán được suy nghĩ của cậu, Guard cười, lắc đầu bảo: “Bệ hạ đã ra tiền tuyến rồi, vì vẫn còn một vài tên phản bội, ngài ấy lo lắng, cho nên mới bảo tôi tới chăm nom cậu!”
Nói xong, Guard liếc quản gia xà yêu một cái, khiến quản gia xà yêu sợ tới mức rụt cổ, cười hề hề: “Phải, phải nha, ngài chính là tâm phúc của bệ hạ, bệ hạ không tin ngài còn tin ai nữa chứ!”
Guard hừ lạnh một tiếng, nhìn Trùng Trùng, nói: “Ừm, sau này tôi sẽ ở lại đây, cậu còn chưa ăn sáng phải không? Aizz, đúng là hiện giờ đãi ngộ trong hoàng cung ngày càng kém nha, đến điểm tâm cũng chưa được ăn, nhìn điện hạ Zosya của chúng ta kìa, gầy y như cái dùi!”
Quản gia xà yêu run lên, vội vàng hành lễ, “Là thuộc hạ không làm tròn bổn phận, chắc là phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong rồi, để thuộc hạ đi mang lên!”
Thấy quản gia xà yêu đã đi khỏi, Trùng Trùng nghi hoặc, hỏi: “Alphonse ra tiền tuyến làm gì?”
Guard sửng sốt, “Chẳng lẽ cậu còn chưa biết là hành tinh Bla đã tấn công Lala sao?” Thấy Trùng Trùng ngơ ra, Guard lại thở dài, “Làm bạn đời của đức vua, ngài đúng là rất không làm tròn bổn phận!”
“Nhưng không phải hôm qua vẫn còn rất tốt sao?” Nghe Guard nói thế, Trùng Trùng thấy chột dạ.
Guard phe phẩy chiếc quạt của mình, nói: “Khoảng bốn giờ sáng nay, hành tinh Bla đã tấn công Lala, đó là hành tinh có rất nhiều máy móc, quân đội tiên tiến!”
“Vậy sao Alphonse phải tự đi, không phải đã có các tướng quân rồi sao?”
Guard thở dài, “Người ta là vì chuyện bệ hạ bị giam mà tới tấn công, bệ hạ là thần của hành tinh Lala chúng ta nha, có thần phù hộ quân đội, sĩ khí sẽ tăng vọt. Tuy là người máy không có tình cảm, nhưng bọn họ vẫn biết, bệ hạ chính là nhân vật cao quý nhất, lợi hại nhất của hành tinh Lala, có bệ hạ ở đó, nhất định là 200% tinh lực chiến đấu!”
Trùng Trùng lại hỏi Guard, “Thế tại sao anh lại không đi? Anh không phải là bạn già của Alphonse, là tâm phúc của anh ấy sao? Anh ấy đã ra tiền tuyến, sao anh vẫn còn nhàn nhã ở đây như vậy?”
Guard lắc đầu, đáp: “Không phải tôi đang giúp bệ hạ bảo vệ cho cậu sao? Nếu không, tôi cũng đã ra chiến trường rồi, giết người, đó là một chuyện rất là sảng khoái nha!”
Trùng Trùng nhìn Guard bằng ánh mắt khinh thường, “Thật ra, anh yếu lắm đúng không, ngoài sống phóng túng ra, anh chẳng có ưu điểm gì cả!”
Một lời của Trùng Trùng đã đâm trúng tim đen của Guard, tay anh ta run lên, cây quạt rơi xuống đất, nụ cười bên khóe môi của anh ta cũng cứng lại, đúng vậy, anh chỉ là một tên ăn hại mà thôi.
“Ra tiền tuyến chắc là nguy hiểm lắm đúng không?” Trùng Trùng nhíu mày, không khỏi lo lắng cho Alphonse.
Guard duỗi lưng một cái, trông thật uể oải, “Nhất định là rất nguy hiểm rồi!”
Thấy Guard không hề quan tâm tới Alphonse, Trùng Trùng tức giận, đưa tay lấy quả bóng nhét vào trong miệng anh ta, “Bảo nguy hiểm sao anh không đi?”
“Tôi sợ chết!” Guard ung dung đáp.
“Mẹ nó!” Trùng Trùng mắng khẽ một tiếng, vẫy tay với Đoàn Đoàn. Tức thì, Đoàn Đoàn bay tới trước mặt Guard, cười ngây ngô, nước miếng chảy xuống sàn nhà tí tách.
‘Bốp!’ một tiếng, cả hai người đều trợn tròn mắt, bởi vì, Đoàn Đoàn đã dùng bàn tay mập mạp của mình, cho Guard một cái tát…
Cuối cùng, giống như chưa hết giận, bé nhéo mặt Guard, cắn lên gương mặt trắng nõn ấy một ngụm. Sau cùng, chẳng những khiến mặt anh ta dính đầy nước miếng, mà còn để lại một dấu răng…
“Ui…” Guard chảy hai dòng nước mắt hình sợi mì, không biết sao anh lại chọc giận tiểu vương tử rồi, mà giờ lại khiến tiểu vương tử nhìn anh bằng đôi mắt màu tím nhạt, ngơ ngác, không hề nháy mắt…
Thật lâu sau, bé mới thốt ra một câu, “Hôn…”
Trùng Trùng run lên, Guard run rẩy…
“Hôn…” Đoàn Đoàn lại học được một từ mới, lập tức hớn hở đứng trên vai Guard, vỗ vỗ đôi cánh bé nhỏ, bập bẹ kêu lên.
Mặt Guard tái mét, run run: “Đoàn Nhi à…Tôi không phải cha cậu, đừng hôm bậy chứ!”
Đoàn Đoàn cười to, để lộ chiếc răng nhỏ xíu, “Hôn…”
Guard sợ tới mức chạy trối chết, tùy tiện tìm một phòng chui vào trốn, nào ngờ Đoàn Đoàn lại bay từ cửa sổ vào, miệng kêu ‘hôn hôn’.
Guard vội vàng chạy ra ngoài, đổi một phòng khác, Đoàn Đoàn lại tiếp tục đuổi theo…
Nhìn thấy hai người đang người chạy người trốn đó, Trùng Trùng cười muốn đau bụng, cậu phải nằm trên sa lon một hồi mới dịu xuống, không ngờ là anh chàng đạm mạc Guard này gặp phải Đoàn Đoàn lại không thể đạm mạc được nữa.
Đến tối, Trùng Trùng lại càng thấy nhớ Alphonse. Cậu gọi điện tới cho y, nhưng không ai bắt máy, cậu lại lên mạng tìm bản tin chiến trận, thì cũng chỉ toàn những tin chết chóc này kia. Trùng Trùng hoảng sợ, cậu sợ Alphonse sẽ gặp bất trắc.
Trùng Trùng chợt nhớ là có lẽ ba ba Wirght sẽ biết tình hình trong quân đội, vì thế cậu lại gọi đến phủ bá tước. Điện thoại vừa vang hai tiếng đã có người bắt máy, đó là quản gia trong phủ.
Thì ra, ba ba Lý Thần và ba ba Wright cũng đã ra tiền tuyến rồi, ba ba Wright ra chiến trường cậu không thấy lo, bởi vì ông ấy làm việc trong quân đội, nhưng còn ba ba Lý Thần…
Aizz, ba ba Lý Thần là người điều hành toàn bộ người máy ở hành tinh Lala, có thể khống chế tư tưởng và hành vi của các người máy, nhưng từ sau khi chuyện đó xảy ra, Wright đã xem ba ba như bảo vật, những nơi như chiến trường, Lý Thần sẽ không bao giờ trông thấy.
Lần này cả hai ba ba đều đi cả, Trùng Trùng không khỏi lo lắng, thế là cậu lại gọi điện tới cho chú Frans, chú Frans lại cho cậu biết là Rossi cũng ra tiền tuyến rồi.
Trùng Trùng hoảng lên, cậu không dò được chút manh mối nào, đành phải xin Guard giúp đỡ.
Trùng Trùng, “Guard, Guard, khi nào thì Alphonse mới trở về!”
Guard: “Đánh giặc xong sẽ về thôi!”
Trùng Trùng, “Guard, hành tinh của chúng ta có thắng không?”
Guard: “Không biết, cả ngày hôm nay tôi đều ở cùng cậu, sao tôi biết chuyện gì xảy ra ngoài tiền tuyến chứ!”
Trùng Trùng: “Guard!”
Guard: “Gì?”
Trùng Trùng: “Anh đi chết đi!”
Guard: “…”
Lúc này, Đoàn Đoàn bay tới, chảy nước miếng, dí sát người Guard, “Hôn, hôn…”
Guard chán ghét, lấy tay áo mình lau lau nơi bị dính nước miếng…
Trùng Trùng thở dài, tiếp tục nhung nhớ Alphonse.
Khuya đó, tắm rửa cho Đoàn Đoàn xong, Trùng Trùng lại lăn qua lộn lại trên giường, cậu vừa nhắm lại, đã nhìn thấy cảnh Alphonse dính đầy máy đen, lòng cậu lại nhói lên.
Đến khoảng ba giờ sáng, Trùng Trùng ngồi dậy, siết chặt tay, “Con à, đi tìm cha con thôi!”
“Má mi…” Đoàn Đoàn còn ngủ mê.
Trùng Trùng nói đi là đi ngay, cậu gom một túi hành trang nho nhỏ, ôm con trai rồi lén chuồn ra khỏi hoàng cung.
Sau khi hóa trang, Trùng Trùng đã biến thành một gã huyết tộc tóc đen mắt đỏ, thi thoảng còn để lộ chiếc răng khểnh, còn Đoàn Đoàn thì thế nào? Trùng Trùng rầu rĩ.
Đôi cánh của bé chính là dấu hiệu hoàng gia, cậu đã cho bé mặc rất nhiều quần áo, che đôi cánh lại, nhưng Trùng Trùng chỉ vừa xoay người một tí, thì xèo một tiếng, quần áo bị phá hỏng, đôi cánh bé nhỏ lộ ra ngoài.
Mặc lại cho bé mấy lần, mỗi lần cánh cũng đều lộ ra, Trùng Trùng bực bội, phồng má, tự cho là rất nghiêm khắc, nhìn Đoàn Đoàn: “Con, nếu không thu cánh lại, ba sẽ…ba sẽ…đánh mông con!”
Đoàn Đoàn trừng hai mắt, không nhúc nhích.
Trùng Trùng nóng lên, “Chém đứt cánh con đấy!”
Vì thế, Đoàn Đoàn bay qua, dùng răng nanh của mình cắn Trùng Trùng một ngụm răn đe. Về điểm này, Đoàn Đoàn chính là nhận từ gien di truyền của Trùng Trùng, răng bén vô cùng.
Trùng Trùng bị cắn tới chảy nước mắt, cậu đành phải vuốt đuôi Đoàn Đoàn mấy câu, lúc này Đoàn Đoàn mới ngoan ngoãn thu cánh lại. Trùng Trùng buồn bực, cậu cảm thấy người làm cha như mình thật mất mặt, bị con mình leo lên đầu luôn rồi.
Đêm đó, Trùng Trùng ôm Đoàn Đoàn đi xe lửa, vì sợ bại lộ thân phận, cậu đã dùng giấy chứng minh giả Alphonse làm cho cậu, lúc tới thị trấn gần biên giới đã là hai ngày sau…
Trên đường đi, Trùng Trùng bị không ít người trêu chọc, cũng may là còn có Đoàn Đoàn, hơn nữa bản thân Trùng Trùng cũng không phải người thích so đo gì, cho nên hai cha con cậu đã an toàn đi tới thị trấn Sixi.
Thị trấn Sixi ở gần biên cảnh, giờ đang có chiến tranh, các công dân đều tản cư hết, chỉ có một số người gan dạ còn ở lại trong trấn, tiếp tục buôn bán giống như không có chuyện gì xảy ra.
Hỏi người ở đó một hồi, Trùng Trùng mới biết là nếu muốn tìm Alphonse, thì còn phải đi thêm 500km, vấn đề là, ở đây không có phương tiện giao thông di chuyển, bất đắc dĩ, Trùng Trùng chỉ có thể mua một con rồng, bước lên con đường vạn lý tầm phu. (ngàn dặm tìm chồng =)))
Đây là con rồng cuối cùng của thị trấn Sixi, cũng là con rồng của một nhà giàu ở đó dùng cho việc chạy nạn, Trùng Trùng phải nói chết đi sống lại, lệch cả quai hàm, mới dùng giá cao mua về.
Khi nhìn thấy con rồng đó, Trùng Trùng triệt để buồn bực.
Con rồng ấy có rực rỡ như Chiefly sao? Không hề! Nó có đôi cánh, đôi chân khỏe mạnh như những con rồng khác sao? Không hề! Nó có răng nanh sắc bén như những con rồng bình thường khác sao? Cũng không hề…
Bởi vì…
Bởi vì đây chính là một con rồng nhỏ vị thành niên…
Nhìn con rồng nhỏ ấy, Trùng Trùng cảm thấy lòng đau nhói, thấy ngứa răng, nhưng cũng hết cách rồi, có mà xài vẫn hơn là không, nếu như muốn tới nơi, e là còn phải mất vài ngày cơ mà.
Đêm đó, Trùng Trùng dùng ít đồng vàng còn sót lại của mình mua lương khô, một tay dắt rồng, một tay ẵm con, bước lên con đường tìm chồng của mình.
Con rồng nhỏ rất gầy yếu, cho nên bọn họ chỉ có thể đi bộ, đi được một hồi, không đi nổi nữa, thì cưỡi rồng. Cưỡi rồng được một hồi, con rồng nhỏ sùi bọt mép, cả đám lại xuống dưới đi bộ. Thật ra thì Đoàn Đoàn lại rất hưởng thụ, bé ngồi trên vai Trùng Trùng, thoải mái thưởng thức phong cảnh.
Bọn họ đi khỏi thị trấn, vào rừng sâu, qua khỏi rừng lâu, là bãi cát vàng…
Năm ngày sau…
Trong khu rừng nhiệt đới oi bức, Trùng Trùng đổ đầy mồ hôi, mặt ửng hồng, còn Đoàn Đoàn thì cởi sạch quần áo, ‘cuổng trời’ lộ mông bay loạn xạ, giống như đang rất nôn nóng.
Lại nhìn con rồng gầy teo giờ lại càng thêm ốm yếu, nó đang cố thè lưỡi ra, nhìn vào đúng là khốn khổ không đường tả.
Hai ngày trước, bọn họ đi vào khu rừng nhiệt đới này và hoa hoa lệ lệ lạc đường…
Ăn hết lương khô, đến hôm nay, bọn họ chỉ còn sống nhờ vào chút nước. Nhất là Đoàn Đoàn, mới nhịn ăn một chốc mà cảm giác như đã gầy đi một vòng, khiến Trùng Trùng đau lòng vô cùng.
“Má mi, má mi!” Đoàn Đoàn kéo góc áo Trùng Trùng, nhìn cậu bằng ánh mắt tội nghiệp, nước miếng nhỏ ròng ròng.
Trùng Trùng ủ rũ, “Ba cũng đói chết rồi, đừng tìm ba đòi ăn nữa!”
Đoàn Đoàn: “…”
Bỗng nhiên, có một cái bóng đen hiện ra trước mặt bọn họ…
Con rồng nhỏ hét to, vui mừng vỗ cánh…
Hai mắt Đoàn Đoàn tỏa sáng, vẫy cánh liên tục…
Trùng Trùng chảy nước miếng, lẩm bẩm, “Chẳng lẽ mình mới vừa nhìn thấy một con thỏ đen sao?”
Con rồng nhỏ hét vang, tỏ vẻ đồng ý, Đoàn Đoàn cũng kêu má mi, má mi, tỏ vẻ bé cũng nhìn thấy. Vì thế, nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Trùng Trùng dẫn theo một Thiên Sứ và một con rồng nhỏ vị thành niên bắt đầu triển khai tấn công con thỏ đen nọ…
Con rồng nhỏ giậm chân, muốn giết chết con thỏ, gặm xương nó…
Đoàn Đoàn cổ vũ cho ba ba mình, muốn lột da con thỏ hầm canh uống…
Trùng Trùng xoắn tay áo lên, định làm một bữa ngon, hầm canh cho con mình uống, thịt cho cậu ăn, còn xương thì cho con rồng…
Đuổi một hồi, ai dè còn thỏ ấy quá tinh ranh, biến mất chẳng thấy đâu, khiến hai người một rồng vô cùng buồn bực.
Vào lúc này, bỗng có tiếng nước vang lên ầm ầm quanh tai bọn họ, Trùng Trùng chạy đổ mồ hôi, định lấy nước trong hồ rửa mặt. Cậu vừa mới vốc lên một ít nước, như phát hiện ra một vùng đất mới, cậu trừng to mắt, hô to, “Có cá, có cá, có cá, chúng ta không cần phải chịu đói nữa…”
Con rồng nhỏ nghe thấy câu ấy, lập tức nhào vào trong nước…
Dù con rồng còn nhỏ, nhưng thể tích hơn Trùng Trùng rất nhiều, cho nên nó vừa nhào vào trong nước, bọt lập tức văng lên tứ phía, khiến cả người Trùng Trùng và Đoàn Đoàn ướt đẫm.
Sau đó, do đây không phải là hồ mà là suối, cho nên khi con rồng nhỏ nhào xuống nước, mông nó đã ngồi ngay trên tảng đá, kế nữa là, mấy con cá nhỏ bị văng lên trên bụng…
Trùng Trùng hoan hô: “Đoàn Đoàn, đi nhặt cá, rồng nhỏ, mau dùng vô địch thần thí của mi đè cá đi!”
Thấy Trùng Trùng khen mình, con rồng nhỏ lại càng thêm ra sức đè cá, Đoàn Đoàn cũng nhặt cá hăng say. Còn Trùng Trùng, cậu đương nhiên là đi tìm một ít cành khô về nhóm lửa.
Tìm được cành khô rồi, nhưng để nhóm được lửa cũng là một nan đề. Con rồng nhỏ lại xung phong nhận việc, nó hít sâu một hơi, há miệng, phun ra một ít lửa.
Đoàn Đoàn đói đến không nhịn được nữa, bé dùng sét đánh. Vì thế, cháy, cá cũng đen ngòm.
Lửa của Đoàn Đoàn rất mạnh, kế cành cây khô là cỏ, không cẩn thận cháy lan sang cỏ, sang cả cây cối xung quanh. Bọn họ hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy mình đã gây họa.
Vào lúc này, bọn họ đã nghe thấy tiếng người máy vang kên, “Bên này có quân địch, hai người, một rồng, xem ra bọn họ đúng là gián điệp rồi, mọi người mau tới đây đi!”