Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 7

.

.

“Alphonse, anh tới đây lúc nào vậy? Sao không báo cho tôi biết một tiếng chứ!” Guard cười, phất phất cây quạt trên tay, đi tới cạnh nhà vua, “Tôi giúp đỡ tiểu hoàng phu của anh, anh nói, anh nên cám ơn tôi thế nào đây?”

Thật ra, ở tinh cầu Lala, những người biết tên của hoàng đế, không có bao nhiêu, cho dù có, cũng là mấy lão già giữ chức vụ quan trọng, những hoàng thân quốc thích từng cùng nhà vua vào sinh ra tử mà thôi.

Xem ra, Guard và nhà vua rất thân nhau, bởi vì bọn họ đều rất già.

Nhà vua hừ lạnh một tiếng, y vừa mới nhìn thấy cái gì? Bạn tốt và hoàng phu của y đang hôn, thậm chí còn làm trò trước mặt y, nhìn vẻ mặt lúc con sâu đó nhắm mắt lại, dường như rất chi là hưởng thụ.

Y tuyệt đối không ghen, y chỉ cảm thấy, làm một người chồng có tiếng, nếu để các con dân của y đem chuyện riêng của y ra bàn tán… Y không mang nổi cái mũ xanh này. (1)

“Nè, đừng nói là anh đang ghen nha!” Guard thấy thế, bật cười, nói.

Dù không nhìn thấy rõ khuôn mặt sau lớp mặt nạ của nhà vua đang có diễn cảm gì, nhưng Trùng Trùng biết, dường như cậu đã làm chuyện gì đó khiến anh ta không vui.

“Cậu, đi theo tôi!” Nhà vua xem thường sự tồn tại của người bạn già kế bên, trực tiếp ra lệnh với Trùng Trùng, ngang nhiên đi trước.

Trùng Trùng ‘ờ’ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo phía sau nhà vua. Tất nhiên, cậu cũng không quên cám ơn Guard một tiếng. Nào ngờ, nhà vua lại quay đầu, liếc cho cậu một cái nhìn lạnh lùng, Lý Trùng Trùng hoảng sợ, đuổi theo một mạch.

Guard lắc đầu cười, xem ra mùa xuân đã đến với người bạn già Alphonse của anh rồi.

Trong hoa viên ở một tòa thành nào đó.

Nhà vua đang đi đột nhiên dừng lại, khiến Trùng Trùng vẫn lẽo đẽo theo sát phía sau y phanh lại không kịp, ngả vào lòng nhà vua. Trùng Trùng hoảng sợ, vội vàng lui về sau mấy bước.

“Nhớ kỹ, cậu là người của tôi, không được đi đâu cũng trêu chọc ong bướm, hái hoa ngắt cỏ như thế!” Không phải hỏi, mà là mệnh lệnh, chú ý, là mệnh lệnh.

Cho nên giọng nói cứng nhắc, lạnh lùng, vô cùng xa cách.

Lý Trùng Trùng trừng to mắt, không mấy hiểu những gì nhà vua vừa nói. Cậu ngẫm nửa buổi trời, mới hiểu ra rằng nhà vua đang mắng cậu ngoại tình, “Tôi không có nha!”

A, còn ngụy biện! Nhà vua vốn không phát hiện tâm trạng mình đang dao động, hiện tại, trong đầu y chỉ có hình ảnh vừa rồi y trông thấy.

“Xem ra tôi không áp dụng một chút biện pháp, câu sẽ cho rằng tôi quá nuông chiều cậu?” Nhà vua cười lạnh một tiếng, ôm lấy Trùng Trùng vẫn còn ngơ ra đó trở về.

Vì thế, buổi vũ hội hoan nghênh Trùng Trùng, đã vì diễn viên chính nửa đường bị nhà vua khiêng về nhà mất mà giải tán.

Guard cười bí hiểm, nâng chén sứ thanh hoa trên tay lên, nhấp một hớp rượu anh tự ủ… Chậc, Alphonse ơi Alphonse, hãy để mùa xuấn tràn về mãnh liệt thêm chút đi.

Trong hoàng cung.

“Hức hức… Đau quá, anh nhẹ một chút…” Trùng Trùng nén nước mắt, nhỏ giọng kháng nghị.

“Câm miệng!” Nhà vua nhíu mi, đầu đổ đầy mồ hôi.

“Nhưng… Thật sự là đau lắm nha…” Trùng Trùng bán nằm trên giường, mông vểnh cao lên. Hiện tại, trên chiếc mông nho nhỏ đó đã sưng lên, một màu hồng vô cùng mê người.

“Cậu còn tiếp tục ồn ào nữa, tôi sẽ không bôi thuốc cho cậu đâu đấy!” Nhà vua bỏ chai thuốc mỡ trong tay xuống, định mặc kệ.

Trùng Trùng cảm thấy thật ủy khuất, thút tha thút thút, nói: “Còn không phải tại anh hết sao!”

Nhà vua vốn không ý thức được chuyện mình đã ngược đãi hoàng phu, lại còn lạnh giọng cằn nhằn, “Đó là do cậu đáng bị đánh, để xem cậu còn dám hồng hạnh xuất tường hay không!”

Trùng Trùng bĩu môi: “Tôi không có!”

Nhà vua nhíu mày, nhủ thầm: “Trẻ con thời đại này đúng là không thành thật, đã bị bắt tại trận mà còn dám chối, xem ra nhất định phải chỉnh đốn cách giáo dục ở tinh cầu Lala lại mới được!”

Lúc học, mông đã bị đánh đau, vừa rồi lại bị Alphonse khiêng về nhà, quẳng lên giường, đánh mông cậu. Nên biết rằng, cái mông của cậu rất quý giá, đến cả ba cậu còn chưa đánh mông cậu nữa nha.

Tuy nhà vua rất không vui, nhưng bàn tay thoa thuốc cho Trùng Trùng rất nhẹ, nhẹ tới nỗi ngay chính y cũng không ý thức được, rằng mình đã quá quan tâm tới Trùng Trùng.

Thoa thuốc cho Trùng Trùng xong, y mới kéo quần lên giúp cậu. Hiện giờ, nhà vua đang mặc trang phục Batman, mặt nạ cũng đã bị tháo xuống, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ ‘cuối cùng cũng xong rồi’.

“Cậu cứ ngoan ngoãn làm hoàng phu của tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu!” Nhà vua thở dài, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.

Trùng Trùng là một con sâu thù dai, lập tức lắc lắc cái mông của mình, “Còn bảo là không bạc đãi tôi, cái mông của tôi cũng sắp nát cả còn gì!”

Nhà vua nhíu mày, “Tôi vừa mới sờ rồi, chưa có nát!”

“…” Mặt Lý Trùng Trùng đỏ bừng, tức giận giơ lên nắm đấm của mình, hiện giờ lý trí của cậu đều dồn xuống quần, cậu quyết định, cậu phải đánh cho nhà vua một trận.

Nào ngờ…

Nào ngờ vì mông đau, cho nên chân mềm nhũn, kết quả là…

“Ưm…” Có thể nói, nhà vua vô cùng hoảng sợ nhìn Trùng Trùng, sau đó phẫn hận đẩy người đang đè lên mình, đang miệng kề miệng với mình ra, “Ngày mai cậu còn phải học, ngủ sớm đi!”

Nhà vua bình tĩnh ngẩng đầu lên, chẳng thèm ngó tới Trùng Trùng có còn ngồi dưới đất, mông có còn đau hay không, quay đầu bước đi.

“Alphonse, anh quên mặt nạ của mình kìa…” Lý Trùng Trùng xoa xoa cái eo nhỏ của mình, nói.

Không tới hai giây sau, nhà vua lại đi vào, lấy chiếc mặt nạ Batman của mình che kín khuôn mặt đỏ bừng, sau đó tao nhã xoay người, tuy nhiên, mém chút nữa đã đụng vào tường.

Về phía Lý Trùng Trùng, cậu vốn không để ý tới chuyện mình và nhà vua vừa hôn nhau, vì với cậu mà nói, hôn là chuyện rất bình thường, cậu vẫn thường hôn ba ba cậu như vậy (Chẳng trách Wright luôn đập nhà mi).

Còn nhà vua thì hốt hoảng chạy đi, đen mặt, một tay che miệng, một tay ôm ngực, mặt rối rắm.

Sáng hôm sau, ngay khi Trùng Trùng còn đang ngủ mê, cậu lại bị gọi dậy đi học. Tuy nhờ thoa thuốc tốt cho nên cái mông cậu đã hết đau, nhưng Trùng Trùng phát hiện, nhà vua đã biến mất.

Lúc ăn sáng, không thấy y, cơm trưa cũng không thấy, đến cả buổi tối cũng chẳng thấy tăm hơi. Vì vậy, Trùng Trùng bắt đầu tự trách, có phải cậu đã làm sai chuyện gì, cho nên Alphonse mới trốn tránh cậu.

Một lần trốn, biệt cả ba ngày.

Một ngày cậu phải học đủ lớp lễ nghi, khiến Lý Trùng Trùng đau đầu nhức óc. Hôm nay, quản gia xà yêu tới nói với Trùng Trùng, rằng lễ phục của bọn họ đã làm xong, bảo cậu đi thử xem thế nào.

Vừa nghĩ tới chuyện Alphonse cũng có mặt, Trùng Trùng lập tức vui vẻ chạy tới.

Lúc bước vào căn phòng thiết kế lộng lẫy, Andy đang mệt mỏi, nằm dài trên bàn, thấy Trùng Trùng tới, anh vội nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nâng vòm mắt đen sậm lên, “Chào buổi sáng, con sâu nhỏ!”

“Hử?” Trùng Trùng nhìn trái nhìn phải, không tìm thấy người mình muốn tìm, cậu ủ rũ, hỏi: “Đức vua đâu rồi? Anh ta không tới sao?”

Andy: “Bệ hạ đã thử xong rồi, cho nên đã đi trước!”

Lý Trùng Trùng gật đầu, không nói gì, cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.

Lúc cậu bước ra, Andy mở to hai mắt ra, miệng há đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà.

“Sao vậy? Khó coi lắm hả?” Bị Andy nhìn như vậy, Trùng Trùng khó chịu kéo kéo cổ áo mình, chẳng lẽ khó coi lắm sao ta?

Andy lắc đầu như trống bỏi, “Không phải, không phải, là rất đẹp, cậu và bệ hạ quả nhiên là một đôi nha, xứng quá đi mất…”

Lý Trùng Trùng đỏ mặt, hỏi: “Vậy có chỗ nào cần sửa lại không?”

Andy nhướn mi, đi quanh người Trùng Trùng, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lắc đầu, cười, “Không cần, đã hoàn mỹ lắm rồi!”

Trùng Trùng soi gương, trong gương, thiếu niên thon dài trắng nõn, nhưng bởi vì hơi bị béo giống trẻ con, cho nên nhìn rất đáng yêu.

Cậu mang chiếc mũ cao đính thủy tinh, trên chiếc mũ có gắn đóa hoa được làm từ tơ lụa thượng hạng, trông rất thuần khiết. Trên người là chiếc áo đuôi tôm, nhưng bởi vì chiếc mũ quá lộng lẫy, cho nên trông quần áo đơn giản hơn rất nhiều.

Trong chiếc áo sơ mi trắng là chiếc áo lót màu tím nhạt, bên trên áo là chiếc nơ con bướm được kết từ lụa, cảm giác rất hài hòa.

“Con sâu nhỏ, cậu có chỗ nào không hài lòng sao?” Andy run sợ, hỏi.

Trùng Trùng lắc đầu, “Không có, tôi thích lắm!”

Andy nghe thế, vui đến nhảy tưng lên.

Thử lễ phục xong, Lý Trùng Trùng bắt đầu rón rén, lẻn tới phòng ngủ của nhà vua.

Phòng ngủ của nhà vua rất lớn, Lý Trùng Trùng nhào lên chiếc giường cực lớn của y lăn tới lăn lui, chờ cho tới khi cậu sắp ngủ quên đi, cậu đã nghe thấy tiếng mở cửa.

Lúc nhà vua trở về phòng ngủ của mình, y lập tức trông thấy Lý Trùng Trùng đang nằm trên chiếc giường siêu lớn, quơ quơ hai chân, cười tươi đến muốn ăn đòn, “Bệ hạ, có phải dạo này anh luôn trốn tôi không?”

Nhà vua giật giật khóe môi, trẻ con hiện giờ, bạo gan thật.

Sao y có thể trốn một con sâu chứ? Chẳng qua là vì y đột nhiên muốn kết hôn, các vua chúa ở các tinh cầu khác đều tới chúc mừng, y bận xã giao, viết thiệp cưới, gởi đi. Nói cách khác, y rất là bận rộn.

“Bệ hạ, tôi muốn về nhà!” Trùng Trùng gục đầu xuống, thì thào.

Nhà vua ngây ra, “Vậy thì về đi, mấy ngày nay chắc học cũng được kha khá rồi!”

Lý Trùng Trùng gật đầu, nói: “Anh về với tôi đi!”

“…” Nhà vua hoàn toàn ngây dại.

“Ba ba của tôi nói, con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải về gặp cha mẹ chồng, cho nên, anh phải đến gặp ba ba của tôi nha!” Từ nhỏ, cậu đã bị Lý Thần dạy dỗ bằng phương pháp giáo dục Trung Quốc, cho nên hiện trờ trông Trùng Trùng cứ như ông cụ non.

Nhà vua đương nhiên không biết con dâu xấu là như thế nào, vì thế y nghĩ một lát, nói: “Được rồi, đi tới gặp gia trưởng một lát cũng tốt!” Do đó, ‘con dâu xấu’ đã bảo quản gia xà yêu chuẩn bị đầy đủ lễ vật, đi tới gặp phụ huynh.

Nhà vua vừa mới căn dặn quản gia xà yêu xong, các phóng viên truyền hình cũng đã chờ ngay trước cửa hoàng cung. Nhà vua liếc quản gia xà yêu một cái, nói: “Laka, tôi cho cậu làm quản gia bao nhiêu năm rồi?”

Laka xà yêu run lên, chột dạ: “Bệ hạ, sau này tôi không dám nhận hối lộ từ đám nhà báo đó nữa…”

“Ừ, tôi tin cậu một lần!” Nhà vua nhíu mày, trước con mắt của mọi người, nắm tay tiểu hoàng phu của mình, ngồi vào xe ngựa.

Quản gia xà yêu đứng đó đổ mồ hôi ròng ròng.

Phóng viên phía Công quân: “A a a, thật kích động nha, chúng ta vừa nhìn thấy điều gì vậy? Điều gì vậy? Đức vua của chúng ta nắm tay công tước Zosya ngồi vào xe ngựa, chú ý, nắm tay đấy nhé!”

Phóng viên phía Thụ quân: “Với một người khiết phích, không thích đụng vào người khác như đức vua mà nói, có phải đã chứng minh, không phải công tước Zosya là không được chăng?”

Phóng viên phía hỗ công: “Hỡi các thiếu niên xinh đẹp, các bạn phải học hỏi công tước Zosya, tuổi còn trẻ đã tóm được đức vua của chúng ta… xầm xì xầm xì…”

Bình Luận (0)
Comment