Hoàng Quyền

Chương 18

Trans: Lạc vô tình

Beta: Fei

Ngỡ đâu cây héo nụ tàn

Lại thành chơm chớm ngọt ngào đơm bông.

Mong manh cánh trắng nhụy hồng

Long lanh sắc thắm giữa trời ngày đông.

“Đại Thành, Thủ Thịnh năm thứ mười ba, thọ Lệ đế tròn tứ tuần, chư vị hoàng tử phải dâng lễ mừng vua cha, trong đó có Tứ hoàng tử được Lệ đế hậu ái nhất đang trấn giữ ngoài biên quan. Biết vua cha tuổi Ngọ lại thích ngựa nên đã lao tâm khổ tứ lùng tìm giống ngựa ô độc nhất vô nhị làm quà mừng rồi phái ngàn quân theo sau bảo vệ, rước ngựa hồi kinh. Lệ đế ắt sẽ hài lòng với lễ vật này, song năm đó, chức Thái tử gia vẫn còn bỏ không, Tứ hoàng tử lại được đa số quần thần ủng hộ. Giờ xin hỏi các trò, nếu trò là hầu cận của một trong số những hoàng tử còn lại, sẽ hiến kế gì cho chủ nhân để ứng phó lại việc trên?”

Tri Vi đực mặt, chết trân tại chỗ.

Gió xuân se sẽ luồn qua vải the, ngấm vào da thịt, lạnh, nhưng không rợn bằng việc: một gã đàn ông đầu đội mạng che, ôm gối trèo qua người mình, choán luôn chỗ ấm mới giữ, yên trí đắp chăn, nằm quay lưng lại rồi nhắm mắt ngủ…

Tuy vậy, Tri Vi cũng chỉ thộn mặt ngồi nhìn, một tiếng Á ré lên thất thanh cũng chả thấy đâu.  Cô biết, có la lối om sòm cũng chẳng thể khiến gã đàn ông kia bật ra khỏi giường, do từ bé cô đã nghiệm ra chân lý – trong tình huống đặc thù, hoảng loạn la ó chỉ là thất sách.

Vì thế, cô vô cùng bình tĩnh kéo chăn, vô cùng dịu dàng vỗ vai đối phương, vô cùng nhún nhường mỉm cười thật tươi: “Cố đại hiệp à, ngài ngủ nhầm giường rồi.”

Quả nhiên thấy đầu Cố đại hiệp khẽ ngoái lại, Tri Vi khấp khởi mừng thầm tưởng hắn đã nghe ra, bỗng Huỵch một tiếng, ngực đau điếng, trời đất đảo lộn cuồng quay.

….. Cố Nam Y vừa co cẳng, đạp cô ngã lộn cổ xuống giường.

Thấy bên này bỗng dưng vang lên tiếng Huỵch to tướng như tiếng người bị ngã, Yến Hoài Thạch từ gian trong xông vội ra thì thấy Tri Vi đang bệt mông dưới đất, há mồm trợn mắt, kinh hoàng sảng sốt nhìn gã đàn ông đương chiếm lĩnh cả cái giường, vạt áo trước ngực qua pha lộn nhào vô tình trễ hờ, để lộ khoảnh da trắng nõn ngọc ngà, gió cũng luồn qua song, đưa hương hoa thoang thoảng ngan ngát hơi sương lùa vào phòng…

Yến Hoài Thạch bối rối ngoảnh mặt đi, thập thò đứng trước cửa hồi lâu, chẳng biết nên chạy vào đỡ hay nhẹ nhàng rút êm.

Kẻ nằm trên giường bèn ném cho kẻ dưới đất một câu khô khốc thế này: “Ta ngủ một mình.”

Lập tức, thấy Yến công tử khẽ khàng lui vào gian trong, không cần nghe tiếp câu thứ hai. Ngủ cùng ai cũng thế, chẳng qua giữa chừng thì bị thay người, hắn có mất gì đâu mà lo?

Nghĩ đoạn, Yến công tử ngồi ôm gối cười hà hà, trông gian như sói.

Bên này, Tri Vi cũng cười híp mắt, mau chóng đứng dậy, nhẹ nhàng đáp: “Được, được, ngài ngủ một mình, một mình!”

Kẻ khôn phải biết thức thời, ‘hùm beo’ có võ chớ dại vuốt râu.

Cô đâu có dại mà làm ầm lên, có làm ầm cũng không phải những lúc thế này.

Bèn gấp gáp ôm vội một chiếc chăn đơn chuẩn bị vào gian trong, ngẩm tính kế tống cổ gã Yến công tử đi. Chẳng phải quản sự đại nhân coi trọng hắn lắm sao? Đến tên của tiểu thiếp cũng nói cho hắn hay nữa là chia sẻ một giường với hắn!

Mới được hai bước, kẻ nằm trên giường bỗng trở mình, ra lệnh: “Ngươi ở lại.”

Tri Vi loạng choạng, mém vấp phải chăn, đầu quay phắt lại, ù lì hỏi hắn  : “Tôi ở lại ạ?”

Cố đại hiệp gối tay nằm nghiêng, cằm thon môi non da nõn thấp thoáng phù hiện dưới mành vải che phập phồng theo từng hơi thở, thế nhưng trong mắt Tri Vi, trông hắn chẳng khác nào cương thi…

“Ừ.”

Lời ít ý nhiều, chắc như đậu bắp.

Tay khẽ phất, một vật trắng hoa hoa rớt cái bịch xuống chân Tri Vi.

Gối hoa của cô.

Thế này là muốn cô nằm đất ngủ rồi.

Tri Vi cúi đầu dòm gối, trăm câu lặp lại như một, tự dặn lòng rằng:

Tuyết đối không được lấy gối đè chết hắn, tuyệt đối không được, không được không được….

Hít thở, phải hít thở…Trên vở có dạy: phẫn uất khó kiềm, máu điên chực phát, hít liền ba hơi…

Ba hơi hít xong, cơn điên dần lắng.

Ngủ đất thôi mà, bị đạp từ trên giường xuống đất thôi mà, bị một tên hâm ngang nhiên chiếm giường thôi mà, cứ coi mình là nha hoàn của hắn đi, nha hoàn rúc xó nằm bờ là chuyện thường thôi mà.

Nghĩ đoạn, cô bèn lựa một chỗ gần chân giường, cuốn chăn nửa lót nửa đắp, chỉnh gối ngay ngắn, đặt mình nằm xuống. Gió xuân vẫn lùa qua song, se sẽ man mác hương hoa, chun mũi hít hà, cơn tức cũng vợi đi phân nửa, dõi mắt ra xa, ngắm muôn vàn ánh sao lấp lánh giăng mắc giữa đêm thâu, cong môi khẽ nhoẻn cười.

Được sống, được tồn tại, được ngắm trăng sao hoa gió đã là chuyện rất diệu kỳ, rất mỹ mãn rồi…

Cố Nam Y nằm phía trên thoáng động đậy.

Đầu cúi xuống, vừa khéo bắt gặp gương mặt tươi cười rạng rỡ của Tri Vi. Mắt thoáng đanh lại, phảng nét trầm tư, đăm chiêu ngắm nghía nụ cười thuần khiết của thiếu nữ bên dưới.

Ngỡ đâu cây héo nụ tàn

Lại thành chơm chớm ngọt ngào đơm bông.

Mong manh cánh trắng nhụy hồng

Long lanh sắc thắm giữa trời ngày đông.

Đêm xuân mơ màng, mạng che mịt mờ hơi sương phập phù lay động, hắn vẫn cúi đầu chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, còn cô vẫn vô tư cười tươi trong gió.

Khoảnh khắc đó cả thế gian như chìm lắng tĩnh tại không một nguyên do, ngay cả kẻ vẫn luôn nhốt mình trong thế giới riêng kia cũng không nỡ cất tiếng phá vỡ.

Nói thì dài, nhưng lại chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Rất mau, hắn đã thu mình vào thế giới riêng, hoàn toàn quên đi một thoáng khuấy động trong tâm tư.

Tri Vi thì mắt tròn mắt dẹt, không hiểu cớ gì một gã ngọc điêu cả ngày bất động như cương thi lại đau đáu nhìn mình như mới nãy. Song cũng chẳng buồn truy cứu tiếp, chỉ thoải mái cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt ngủ thiếp đi dưới đất.

Ý cười bên môi nhạt dần, chân mày nhíu chặt thành nếp, như đang trầm luân trong bể khổ trần ai.

Kẻ trên giường cũng phát ra tiếng thở đều đặn, mạng che phập phồng nơi cánh mũi song vẫn che kín khuôn mặt, không ai thấu được biểu cảm bên trong, cũng chẳng đoán được hắn đang say sưa trong mộng đẹp hay đau đớn bị ác mộng giày vò.

Hoặc giả, cả đời chỉ mãi vô mộng vô cảm.

Ngoài song, trăng vẫn vằng vặc soi rọi thế gian.



Những ngày sau, Tri Vi đã phải dùng thân thể để đúc kết kinh nghiệm xương máu sống còn: sai một ly đi vạn dặm.

Không những đêm đến phải lấy đất làm giường, ban ngày còn phải chịu những giáo huấn đặc thù như sau: Cố thiếu gia là vàng là ngọc, là đại công tử bột được nâng niu hầu hạ như con trời. Tỷ như chất liệu quần áo, không được dày quá, thô quá, sờn quá; phải mềm như lụa mát như nước, mỏng nhẹ trơn láng mượt mà như da; đặc biệt, phải thẳng thướm thơm tho sạch sẽ, hơi nhàu hơi bẩn hơi hôi là không mặc. Nếu sơ ý để xảy ra chút khiếm khuyết, hắn sẽ xách cổ kẻ phụ trách thu xếp lo liệu là cô, lẳng lên tận mái nhà!

Phụ trách thu xếp lo liệu? Phải! Nhưng đâu chỉ đơn giản có thế, Tri Vi còn phải tất tả ngược xuôi với đủ mọi công đoạn như giặt giũ, phơi hong, vuốt nếp chỉnh sửa sao cho tươm tất chỉn chu. Những việc này mà bắt Yến Hoài Thạch làm thì chả khác nào giao trứng cho ác, hắn lo được cho mình đã là may mắn lắm rồi. Còn Cố thiếu gia thì lại là nhẽ khác, lơ mơ làm hỏng việc là chỉ có bay lên mái nhà đuổi chim!

Tri Vi bi phẫn cùng cực, song cũng chỉ đành bấm bụng nuốt hận cho qua, ai bảo cô tham ngay từ đầu làm chi, thấy tùy tùng dễ nhặt thì ham, hắn nào có phải đầy tớ của cô, là đại đại thiếu gia khó tính bạo lực nhà cô đó chứ!

Thở dài bất lực, vuốt bàn tay đầy bọt, ngao ngán nhìn đống quần gấm áo the đang chình ình sĩnh nước trong chậu, khăn kháu mà cũng cực kỳ mờ ám trộm nghĩ – Sao đó giờ chưa từng được đụng đến cái quần xà lỏn của Cố thiếu gia nhỉ?

Nghĩ tới đây, mặt bỗng đỏ phây phây. Chợt nghe thấy tiếng kẻng lanh canh, bèn lau tay, vơ vội lấy quyển sách rồi đi tới giảng đường.

Nơi cô học là Chính sử viện, dọc đường đi ai nấy đều ngoái sang nhìn một cái rồi mới lướt qua. Giờ cô đã là sĩ tử nổi danh nhất rồi, căn hung chẳng phải ai xa, chính là tên đại thiếu gia kiêm chức tùy tùng nhà cô. Thấy bảo, có mấy kẻ trong viện cá với nhau thế này: cá là sau lớp mạng che của Cố Nam Y chính là một cái mặt rỗ!

Đúng, mặt rỗ, song vẫn chưa bằng cái nhân phẩm rỗ chằng rỗ chịt nhà hắn.

Nhưng bù lại, cô cực yêu thích cách thức giảng bài của các vị phu tử trong Thanh Minh viện, rất mới mẻ sáng tạo, họ luôn biết cách phối kết hợp, ngoài Kinh, Sử, Tử, Tập ra, còn có thêm khóa Chính luận – Luận đề trộn giữa tiền triều với thế sự hiện nay, tuy khá nhập nhằng nhưng rất bổ ích.

Thân phận thật của phu tử cũng rất mơ hồ, chỉ cho trò biết độc một cái họ, nhưng nghe nói, ờ, lại nghe nói, có mấy vị phu tử thân thế không phải tầm thường, không là đương đại thi hào thì cũng là đương đại văn thần đức cao vọng trọng trong triều đình. (Kinh,Sử, Tử, Tập: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập: Bốn loại sách thời xưa phải học) (Mọi người sẽ thắc mắc tại sao lại có môn Chính Luận của hiện đại ở đây thì lý do cũng rất đơn giản, Thanh Minh viện là học viện do một nữ đế xuyên không mở ra).

Hôm nay là giờ Chính luận, môn Tri Vi khoái nhất.

Hồ phu tử vuốt chòm râu bạc, cất giọng ồm ồm đưa ra một luận đề rất chi là mới mẻ.

“Đại Thành, Thủ Thịnh năm thứ mười ba, thọ Lệ đế tròn tứ tuần, chư vị hoàng tử phải dâng lễ mừng vua cha, trong đó có tứ hoàng tử được Lệ đế hậu ái nhất đang trấn giữ ngoài biên quan. Biết vua cha tuổi Ngọ lại thích ngựa nên đã lao tâm khổ tứ lùng tìm giống ngựa ô độc nhất vô nhị làm quà mừng rồi phái ngàn quân theo sau bảo vệ, rước ngựa hồi kinh. Lệ đế ắt sẽ hài lòng với lễ vật này, song năm đó, chức thái tử gia vẫn còn bỏ ngỏ, tứ hoàng tử lại được đa số quần thần ủng hộ. Giờ xin hỏi các trò, nếu trò là hầu cận của một trong số những hoàng tử còn lại, sẽ hiến kế gì cho chủ nhân để ứng phó lại việc trên?”

Lời dứt, mọi sĩ tử đều ngồi im phăng phắc, những kẻ có xuất thân cao quý bị hỏi thẳng một câu quá sức ám muội thì ngồi ngây ra một lúc, Tri Vi thì cúi đầu suy tư. Lệ đế của Đại Thành không thọ đến tứ tuần còn tứ hoàng tử sinh ra đã đau ốm liên miên, lấy đâu ra bản lĩnh để trấn giữ biên ải đây? Rốt cuộc là đang luận tới hoàng đế, hoàng tử của triều nào vậy nhỉ?

Đề ra hôm nay, có vẻ bất thường…

Trả lời hay không đây?

Do mải đắn đo suy nghĩ, Tri Vi hoàn toàn không hay biết không khí xung quanh có chút quái dị, còn ngoài sân, không biết tự lúc nào, đã xuất hiện một bóng người lờ mờ đứng dưới tàng cây xanh mát.
Bình Luận (0)
Comment