Lời chửa dứt, gió đã lướt viu.
An đại nương cùng đám quản bếp chỉ thấy sắc xanh màu trời lóe qua trước mắt rồi Chát Chát Chát, má đau rát rạt.
Xoảng! Cheng! Keng!
Bánh lăn trà đổ, bình vỡ khay rơi, thêm cả bảy cái răng đưỡm máu từ miệng văng ra. Bảy mụ đàn bà, bảy cái răng cửa, một mống không chừa.
Hét toáng, rú thảm nhộn lên bên tai, Tri Vi vô tội nhún vai, nhả hết lời cuối: “…vào mấy tháng trước.”
Đứng giữa đống lổn ngổn vấy máu tanh tưởi, thiếu gia bình sinh ưa sạch bèn nhấc gót ngọc, giẫm thẳng lên người mấy mụ đàn bà để đi.
Thành ra, mụ An đại nương mới lồm cồm bò dậy, toan run run chỉ tay rủa sả Tri Vi một tràng liền trợn trắng mắt, lưng sụm đánh khục.
Thành ra, ba dãy ‘núi đôi’ chung niềm kiêu hãnh của ba mụ nằm bên liền bị giẫm bằng, bẹp đều tăm tắp như dải bình nguyên.
Tri Vi cười lạt, quét gấu lụa len qua đám người, đoạn tiện chân lau mũi giày vừa dính nước trà vào má mụ An đại nương. Động tác rất đỗi dịu dàng và cũng tỉ mỉ vô vàn. Phần mũi lau xong liền chuyển qua đế, vừa lau vừa ôn tồn bảo: “Đại nương xem, đứng cản đường đã không phải phép, nằm chình ình ngáng lối thế này càng vô phép hơn. Chó khôn phải biết phận mình mà lủi đi chứ, ai lại nằm lì ra chắn thế này, khách của phu nhân hẵng đương ngồi đợi bánh bưng trà rót kia kìa!”
“Ngươi–” Ức trào máu, mụ bèn há miệng nghiến lấy nghiến để mũi giày, tiếc rằng, mũi giày bao giờ cũng lót một lớp bông dày cho nên nhay mãi cũng chẳng trúng chân. Tri Vi khoan khoái đứng nom, bất chợt sút mạnh, An đại nương ‘Khặc’ một tiếng, răng bập trúng lưỡi, máu chảy dầm dề.
Kế thì thủng thẳng buông câu: “Chúc mừng đại nương, nợ lẫn lãi của cái tát, đại nương đã trả xong rồi.”
Đoạn dời mắt, lướt gấu lụa xanh qua đầu đám người nằm liệt dưới chân, bỏ lại sau lưng tiếng rên xiết chửi bới thấu trời.
Thang leo càng cao, cách đất càng xa, tử thù trước kia giờ chỉ như con sâu cái kiến, sau này thăng cao bay xa tới đỉnh danh vọng, kiến sâu sẽ thành cát bụi dĩ vãng, một chút vết tích cũng chẳng lưu lại trong thế giới mới của cô…
Qua hành lang, ra khỏi nhà ngang phía Tây là đến chái nhà trong ngõ Tây Bắc tiêu điều, nơi cô đã sống suốt mười một năm.
Còn độ mười bước cách cổng, cô bỗng dừng chân, không đi tiếp nữa.
Quế già mọc bên góc Tây, cành xanh rì rào đu đưa đón chờ một mùa hoa nở. Tri Vi ngước trông bóng cây, ngẩn ngơ nhớ ngày thơ ấu, man mác khoảnh sân quế rắc hoa vàng, cô dẫn Phượng Hạo, nhặt đầy một rổ mang về, tối đến liền có món hoa quế xào trứng thơm lừng bưng ra.
Trái với tiểu đệ vô tâm, chỉ biết vùi đầu đút từng miếng to bỏ miệng, cô khéo léo xúc một muỗng đầy để vào bát mẹ, hoa quế như trân châu vàng rải đều bát cơm sứt mẻ. Mẹ liền vun gọn, xúc sang bát cô. Rồi suốt bữa đó, ánh đèn tù mù như càng thêm rạng trước ý cười hạnh phúc chứa chan bát cơm hai người.
Chớp mắt vật đổi sao dờiTình mẹ chan chứa, đâu nơi chôn vùi?Chừng như có thứ long lanh dâng trong mắt cô.
Nén giọng nghẹn ngào, cô quay ra bảo Nam Y vẫn đang đứng bên: “Dẫn người vào xem nơi tôi đã sống nhé?”
Gật đầu, Cố Nam Y liền bước luôn vào trong.
Tri Vi đực mặt – Tuy về phủ là tới thẳng đây, nhưng chân bước, lòng ghìm, còn đang do dự giữa gặp và không. Thiếu gia thì hay rồi, mới mời một tiếng đã tiến vào luôn!
Nam Y thì nghĩ đơn giản thế này – Nhà của Tri Vi, đứng lì ngoài ngõ không vào làm chi?
Mới đi vài bước, một vật trắng xóa đã liệng thẳng ra ‘đón tiếp’ hai người qua cánh cổng khép hờ.
Tri Vi chưa kịp nhìn rõ, Cố Nam Y đã vươn tay bắt trọn, là nửa bát cơm với một cong rau vắt ngang qua miệng.
“Ngày nào cũng rau rau rau, chúng nó muốn nuôi thỏ chắc?! Mẹ~~~ Kêu bọn nhà bếp mang thịt tới đi~~”
Là tiếng của Phượng Hạo.
“Đừng nhộn nữa con!” Giọng của Phượng phu nhân vẫn mãi cưng chiều như thế: “Hôm nay khách quý tới phủ, món ngon hẳn sẽ còn dư, cố nhịn chút rồi mẹ lấy cho. Nha?”
Nghe mẹ dỗ dành bùi tai, Phượng Hạo liền thôi cằn nhằn, song được một lát lại có tiếng đập bàn rầm rập, vẻ như cáu bẳn chuyện gì đó: “Mẹ, lần trước kêu mẹ mượn tiền, có mượn được không vậy?”
Lặng thinh một lúc, Phượng phu nhân mới nhỏ nhẹ khuyên can: “Hạo nhi, hay là mình thôi xin vào Thanh Minh nhé…?”
“Không được!” Chén đũa rơi loảng xoảng, Phượng Hạo gắt gỏng: “Bọn nó đi được! Con cũng đi được!”
“Bọn nó? Bọn nó là bọn nào?” Phát bực vì con, Phượng phu nhân xiết giọng: “Mẹ vẫn chưa hỏi con, lần trước gặp đám công tử gì đó về, con lấm lét trốn trong nhà suốt mấy ngày liền, sau đó bên ngoài có tin Ngô tiểu công gia nhà trấn quốc công bị thương — Rốt cuộc là sao vậy hở?”
Chột dạ, Phượng Hạo xẵng lên lấp liếm: “Làm sao con biết được!”
Yên một hồi, cuối cùng Phượng phu nhân thở dài hỏi khẽ: “Con…có gặp tỷ con không?”
“Không.”Đáp lại cộc lốc rồi cậu ta dính đến vòi vĩnh hòng đánh trống lảng: “Mẹ~ Cho con bạc đi~”
Phượng phu nhân cũng dứt khoát: “Không!” một tiếng.
Phượng Hạo đùng đùng đứng lên, Rầm, tung chân đạp đổ chiếc bàn.
Tri Vi bèn cười.
Vẫn vẻ thùy mị, nhu hòa thường thấy, nhưng ai lỡ nhìn rồi đều bất giác run rẩy.
Lấy bát trong tay Nam Y, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến đến chỗ Phượng Hạo còn đang tròn mắt thất kinh, cô cười rõ hiền rồi bảo: “Há miệng ra.”
Chưa kịp định thần, Nam Y đã lướt tới, vung đấm thụi thẳng một cú vào bụng cậu ta.
Đấm này không dùng nội lực nhưng cũng đủ để cậu ta há miệng kêu ‘A’ giãy giời, vừa hay hứng trọn nửa bát cơm rau mới quăng khi nãy.
Ruột gan cơ hồ nát bấy, đang đau muốn xỉu thì nửa bát cơm đã tọng thẳng vô miệng, Phượng Hạo trợn trắng mắt, cổ họng ư ứ như gần tắc thở.
Phượng phu nhân hốt hoảng nhào đến, vuốt lấy vuốt để lưng con cho cơm xuôi xuống. Phượng Hạo nghẹn giàn nước mắt, nuốt bát cơm mà mặt đỏ gay gắt, cổ nổi gân guốc, trông đến khổ.
Xử xong bát cơm, Tri Vi mới đe: “Trâu bò cặn bã, ăn cơm ăn rau đã là quá hẩu. Còn dám quăng bát đạp bàn thì chỉ có một kết cục này thôi.”
Phượng Hạo kinh hãi ôm bụng trốn sau lưng mẹ, đoạn thò đầu ra mách tội: “Mẹ! Mẹ xem đi! Tiện nhân này vừa về đã lôi con ra hành, còn mang theo một tên trời đánh xộc thẳng vào nhà nữa chứ!”
“Con im đi!” Chẳng buồn dỗ dành, Phượng phu nhân nạt cậu con trai một câu rồi đau đáu trông về phía Tri Vi. Từ lúc cô vào đến giờ, tâm tư như sóng cuộn trào, hết xô lại dạt, mãi bà mới cất tiếng: “Tri Vi…con…”
Nghẹn ngào chẳng thốt thành câu.
Tri Vi gượng cười đáp lại, đoạn quay mặt đi, tránh ánh nhìn của mẹ, chăm chăm nom chiếc bàn lùn chỏng chơ dưới đất. Trăm mối cảm xúc bấn loạn khiến bao lời muốn nói đều nghẹn thắt nơi cổ họng, ngay cả một tiếng ‘mẹ’ cũng không dám thốt lên.
Lâu sau, cô hít một hơi, vẫn tránh mắt mẹ, chỉ nói: “Con về là muốn bàn một chuyện.”
Như chẳng để ý tới thái độ lạnh nhạt của con gái, Phượng phu nhân ngắm con một lúc rồi đáp: “Ừ.”
“Con vẫn chưa nói là chuyện gì.” Cái bàn có vẻ rất hút mắt thì phải, Tri Vi cứ dán vào nó mãi không chịu rời: “Đừng có ừ nhanh như vậy.”
“Hễ là chủ kiến của con thì mẹ yên tâm.” Bà cười hiền: “À, chắc khát lắm hả? Để mẹ rót nước cho nhé?” Dứt lời liền cầm chiếc cốc mẻ chạy vội ra góc nhà múc nước cọ rửa.
“Không cần đâu, con đi ngay giờ.” Tri Vi kiếm cớ khước từ, không muốn để mẹ tất tả ngược xuôi mãi nữa: “Con muốn mang Phượng Hạo tới Thủ Nam Sơn tại Hà Nội Đạo để theo học.”
(Đạo là đơn vị hành chính dưới tỉnh trong thời nhà Thanh.Trong truyện đã có các Đạo như: Giang Hoài Đạo, Sơn Nam Đạo.)Tay đang múc nước bèn khựng giữa chừng.
Như đỉa phải vôi, Phượng Hạo hét lên giãy nảy: “Thủ Nam Sơn???Muốn tôi rời khỏi Đế Kinh? Muốn nhét tôi vào cái lò luyện ngục ấy để học???” Hoảng quá nên cậu ta quên luôn cả cái bụng đau.
Hà Nội Đạo là vùng biên thùy nghèo nàn lạc hậu nằm phía Tây Bắc Thiên Thịnh, nơi xây học viện Thủ Nam khét tiếng trên đỉnh Thủ Nam Sơn. Trái với kiểu tự do, phóng khoáng của Thanh Minh, Thủ Nam viện lại nổi tiếng về tính quản giáo nghiêm ngặt, kỷ luật khắt khe. Công tử thế gia hễ hư hỏng mất nết đều bị tống hết vào đó cải tạo, trui rèn. Khi đi hổ báo cáo chồn, khi về khép nép, vuốt nanh chẳng còn. Nên cứ nhắc đến nó là đám ăn chơi phè phỡn lại sợ xanh mặt. Tất nhiên, Phượng Hạo cũng không ngoại lệ.
(Một vị thiếu gia trong Thu phủ cũng đc gửi đến Thủ Nam viện học, nên ở chương 4 Phượng Hạo mới nhảy dựng lên như thế.)“Với đứa ăn bám hỗn hào, muốn nên người thì phải vào đó khổ rèn, còn Thanh Minh gì thì đừng có tơ tưởng nữa.” Chốt một câu chắc nịch cho cậu ta, Tri Vi bèn nói với mẹ: “Sẽ có người đến rước nó đi, còn học phí ba năm con sẽ lo cả.”
“Cút!” Phượng Hạo long lên sòng sọc: “Mi là cái thá gì mà bắt ta phải làm theo ý mi?! Ta nói vào Thanh Minh là sẽ vào Thanh Minh! Thủ Nam Sơn, Hà Nội Đạo là thứ qué gì?! Chết ta cũng ở đây! Không đi là không đi!”
Đang đưa lưng với hai tỷ muội, nghe thấy tiếng ‘chết’, Phượng phu nhân giật mình kinh hãi, suýt tuột gáo nước trong tay.
“Tri Vi ta nói không thể chính là không thể.” Đâu hay động thái của mẹ, Tri Vi cười gằn, dập nốt chút hi vọng nhỏ nhoi của Phượng Hạo: “Đừng nghĩ mi muốn là được.”
Chờn chợn trước vẻ khinh bạc lẫn hăm dọa của Tri Vi lại nom nom gã Ngọc Điêu hộ pháp kế bên cô, Phượng Hạo thụt lùi, sợ không dám quát, bèn quay qua, ôm ghịt lấy mẹ: “Mẹ~ Mẹ không muốn con đi Thủ Nam viện có phải không? Mẹ thương con lắm, có phải không? Phải không? Mẹ~”
Lưng Phượng phu nhân như oằn xuống, đã cố ghìm lòng nhưng tay cầm gáo vẫn lập cập run rẩy.
Tri Vi đứng sau, rớm đau khi nhìn dáng mẹ.
Phải mất rất lâu, bà mới buông gáo, vịn vào ang nước, từ từ đứng lên. Chầm chậm rướn người từng chút, tựa hồ muốn mượn khoảng thời gian đó để hạ quyết tâm. Khi nỗi đau đã thôi giằng xé, bà đứng thẳng lưng, quay người lại.
Đón ánh mắt van lơn của đứa con trai, bà cười hiền, lấy tay vén lọn tóc mai lòa xòa trước trán cho con.
Tri Vi giật lùi, mắt lạnh như sương.
“Hạo nhi…” Dịu dàng dắt lọn tóc qua mang tai rồi bà trìu mến bảo con: “Phải rồi, vì thương con nên mẹ sợ con khổ…”
Phượng Hạo cười toe, chợt chững lại, mẹ như nhìn ai đó thông qua mình chứ chẳng phải mình! Lòng dợm bất an, song rất mau, nụ cười yêu chiều thường ngày đã nở bên môi mẹ. Thở phào nhẹ nhõm, cậu ta ngoái đầu, vênh váo nhìn Tri Vi.
Chân lùi đụng vào thành cửa, Tri Vi đau đáu nom đôi mẫu tử tình thâm kia, đoạn cười lạnh: “Đúng là mẫu từ tử hiếu, trên thuận dưới hòa.” Nhếch môi: “Chỉ tại ‘người ngoài’ tôi đây đã quá đa sự.”
Tay thu, mặt cúi, Phượng phu nhân nín thinh không nói một lời.
“Nếu vậy, kể từ rày xin hai vị cứ tự chăm sóc cho nhau. Còn ‘người ngoài’ tôi đây không dám chen chân vào nữa.” Buông lời tuyệt tình, Tri Vi trở gót, toan bỏ đi thì…
“Tiện nhân!” Phượng Hạo rời vòng tay mẹ, trâng tráo chỉ thẳng vào bóng lưng cô độc của cô rồi xát thêm muối: “Nhớ cút cho xa vào! Chuyện của Phượng gia chúng ta, không khiến đứa vô can như mi chạy đến nhiễu sự!”
Bước thẳng một mạch ra sân, Tri Vi không hề ngoái đầu, càng đi, chân càng như chạy.
Cố Nam Y không theo sát gót cô như mọi bận mà đột ngột ngoái đầu.
Chàng trai cả đời chỉ thích giam mình trong một thước ba thốn, cả đời chỉ vô cảm với mọi thứ trên thế gian lần đầu lừ mắt nhìn Phượng Hạo.
Rõ ràng cách lớp mạng che, Phượng Hạo lại như trông thấy đôi mắt âm hàn, rét như băng, lạnh như sương của Cố thiếu gia.
Rùng mình kinh hãi, vẫn chưa kịp rùng hết mình thì mặt mày đã xây xẩm, vòm trời xanh trong đã ở ngay trước mắt.
Sau cơn bàng hoàng, Phượng Hạo mới phát giác ra, mình đã bị thiếu gia quăng thẳng ra ngõ…
AAAAAAAAA thét lên chói tai, tay chân vung loạn xạ, cuối thì Phịch một tiếng, người tiếp đất, mình mẩy chân tay cơ hồ nát vụn.
Liền có tiếng chân hốt hoảng chạy dồn tới, có người luống cuống đỡ cậu ta dậy. Rên rẩm mãi Phượng Hạo mới mở mắt, té ra người đỡ mình lại là đám hộ vệ Thu phủ.
Nhăn cái má bầm dập sau pha hạ cánh, Phượng Hạo giả bộ kinh hãi la lên: “Có thích khách! Thích khách!”
Hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, một kẻ bèn hỏi: “Thích khách chạy đâu rồi ạ?”
“Lối đó! Nó định giết phu nhân đấy!” Phượng Hạo nanh ác chỉ về hướng Tri Vi vừa rời đi.
“Bảo vệ phu nhân!” Tái mặt, tên chỉ huy vội kéo quân đổ dồn về hướng chỉ, bỏ lại Phượng Hạo lần nữa Bịch một tiếng, đập lưng xuống đất…
Lúc này, Tri Vi đã tới hành lang, cô lấy mặt nạ đeo lên rồi nhắm thẳng Tư Ba đình để đi.
Do chân chạy như bay nên xuyên ngõ vào sân, nha hoàn chỉ thấy một bóng người lướt qua như gió, chưa kịp nhìn rõ mặt.
Còn với Tri Vi bây giờ, gió hè tát qua như băng lạnh thấu tâm can, như lửa thiêu đốt ngũ tạng, muốn đem cô hóa thành tro, đông thành băng.
Thành tro, thành băng, thành thứ vô cảm rồi thì sẽ không vì tình thân mà bi lụy, không phải vì họ mà ngậm đắng nuốt cay, mong ngày đoàn tụ mừng mừng tủi tủi sau bao tháng chia rẽ phân ly.
Hà tất khổ? Hà tất phải khổ?
Ôm theo tang thương, chạy ngược vầng dương, như muốn để nắng để gió cuốn đi tất cả bi phẫn khổ đau giày xéo tâm tư…
Một bàn tay bỗng với theo, giữ lấy vai cô.
Tri Vi khựng người, chân dừng tại chỗ, chậm ngoái đầu lại, phát hiện ra đó là Cố thiếu gia chưa từng một lần chủ động quan tâm tới ai. Qua lớp mạng che, hắn lặng lẽ nhìn cô.
Cạnh dãy hành lang dằng dẵng thê lương, cây cối la đà đung đưa cành lá như muốn phác thêm u sầu cho bầu không gian, duy có đôi mắt giấu sau lớp mạng che phập phù là lay láy, thuần khiết tựa thủy tinh.
Hành lang hẹp dài, nữ ngước nhìn nam.
Bốn bề yên ắng, lan can sơn son thiếp vàng miên man trải sắc lửa đỏ sâu tận tâm can.
Tri Vi đột nhiên kéo tay Nam Y, tạo đà xoay người rồi cúi đầu, khẽ tựa vào vai hắn.
“Cho tôi mượn vai tựa chút được không?”
Nam Y liền hóa ngọc điêu, đứng yên bất động giữa hè lặng gió